Trước phòng là hành lang dài, nối liền nơi này với cửa viện.
Bên trái hành lang dài là Thanh Trì, bên cạnh ao là bụi hoa đỗ quyên, đó là do Thời Cẩm Vân tự tay trồng. Phía bên phải có một cái đình hóng gió, bên ngoài hai bên đình là cây đào sum suê đang nở đầy hoa.
Mưa phùn rơi xuống, làm một ít cánh hoa tùy ý rơi xuống trên ngói đen của đình.
Thời Cẩm Tâm đi dọc hành lang ra ngoài, đến bên cạnh bụi hoa đỗ quyên xem xét.
Mưa xuân kéo dài, nhưng lại không làm hỏng mất bụi hoa đỗ quyên này.
Có người từ bên ngoài hành lang đi tới, hành lễ với Thời Cẩm Vân: “Đại tiểu thư, phu nhân mời ngài đến nhà ăn cùng ăn sáng.”
Thời Cẩm Vân đứng dậy, thuận tay vén tà váy: “Đã biết”.
Nhà ăn.
Lúc Thời Cẩm Tâm đến, hai vị muội muội Thời Vân Li và Thời Mộ Y đã ở.
Thời Vân Li và Thời Mộ Y là do nữ chủ nhân hiện tại của Đại Lý Tự Khanh – Đường Tĩnh Đường sinh ra, hai người chỉ kém nhau một tuổi, một người mười lăm một người mười bốn, dung mạo các nàng mỹ lên, trên ngũ quan có vài phần tương tự nhau, nhưng biểu tình lại có bất đồng.
Người trước yêu kiều linh động, người sau lại an tĩnh dịu dàng.
Thấy Thời Cẩm Tâm tới, các này đứng dậy hơi khom người với nàng, đồng thanh chào hỏi: “Tỷ tỷ.”
Thời Cẩm Tâm gật đầu đáp lễ: “Ngồi đi.”
Ba người từng người ngồi xuống vị trí của mình.
Một lúc sau, Đường Tĩnh Đường mỉm cười đi đến.
Bà ấy mặc một bộ áo tím, tươi cười ôn hòa, giơ tay nhấc chân đều hiện ra vẻ khí chất và dịu dàng. Thấy ba tỷ muội đứng dậy muốn hành lễ, bà vội vàng vẫy vẫy tay: “Không cần không cần, ăn một bữa cơm cần gì nhiều quy củ như vậy. Ngồi đi ngồi đi.”
Đường Tĩnh Đường giơ tay ý bảo thị nữ bên người có lên dâng đồ ăn.
Rồi sau đó bà cười nói với nhóm nữ nhi: “Lão thái thái mệt, còn ngủ, phụ thân các con đi làm việc, không về kịp để dùng bữa, sáng nay chỉ có bốn người chúng ta dùng bữa cùng nhau.”
“Cho nên, tùy ý chút cũng không ngại.”
Trong mắt Thời Vân Li cùng Thời Mộ Y đồng thời hiện ra chút ánh sáng, như là có chút kinh hỉ.
Phụ thân Thời Khách Vũ của các nàng là người nghiêm túc, ngày thường hỉ nộ không hiện ra mặt, phần lớn thời gian đều làm việc bên ngoài, cho dù ở trong nhà, ông ấy không phải ở trong thư phòng, thì chính là đang luyện võ, không tiếp xúc nhiều với nhóm nữ nhi nhà mình, tự nhiên quan hệ cũng không tính thân mật.
Nhưng cũng may, mẫu thân các nàng là người ôn nhu săn sóc, đối xử với các nàng rất tốt, làm nũng, ồn ào giận dỗi một chút cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Đường Tĩnh Đường uống hớp cháo, khi nuốt xuống lại không tự giác mà nhìn qua Thời Cẩm Tâm.
Bà chớp hạ mắt, làm như có chuyện muốn nói, nhưng lại có chút do dự.
Thời Cẩm Tâm chú ý tới phản ứng của Đường Tĩnh Đường, ra tiếng hỏi trước: “Mẫu thân có chuyện gì muốn nói sao ạ?”
Đường Tĩnh Đường cười một cái, muỗng trong tay thoáng khuấy vài cái trong chén cháo gà.
Thời Vân Li và Thời Mộ Y bên cạnh cũng nhìn về phía bà.
Đường Tĩnh Đường giải thích nói: “Là như thế này, Cẩm Tâm à, con cũng đã mười tám, tối qua phụ thân cùng ta thương lượng, nói cũng đã đến lúc nên suy xét việc hôn nhân cho con.”
“Cũng không thể để con đi theo bên cạnh lão thái thái cả đời được. Huống chi, cái tuổi này của lão thái thái… con nên tính toán vì tương lai của mình.”
Thời Vân Li và Thời Mộ Y liếc nhau, trong mắt hai người đều có vẻ kinh ngạc.
Thời Cẩm Tâm lại rất đạm nhiên (điềm đạm tự nhiên), vẻ mặt như cũ không thay đổi: “Tổ mẫu nói như thế nào?”
Đường Tĩnh Đường mím môi: “Cái này à… lão thái thái vẫn luôn che chở con, việc này, nếu con không gật đầu, thì bà ấy sẽ không đồng ý.”
“Cho nên, ý của phụ thân con là, hy vọng con có thể đi khuyên nhủ lão thái thái.”
Thời Cẩm Tâm hiểu rõ.
Tuổi nàng không còn nhỏ, phụ thân và mẫu thân cảm thấy nàng phải nói tới việc hôn nhân, nhưng lại lo lắng tổ mẫu không đồng ý, cho nên muốn để nàng tới trước mặt tổ mẫu nói ra chuyện này, khuyên nhủ tổ mẫu, để tổ mẫu đồng ý cho nàng gả chồng.