Lưu trình hôn lễ phức tạp lại rườm rà, Từ Huyền Ngọc cảm thấy mấy thứ này còn phiền toái hơn so với khi mình làm sai chuyện, rồi lại không thể không làm theo từng bước một.
Rốt cuộc, cũng tới một bước hành lễ cuối cùng.
Trong lễ đường, Trường An Vương Từ Kế Phong cùng Vương phi Văn Tập Cầm ngồi trên cao đường, mặt đầy vui mừng nhìn một đôi tân nhân đang đi về phía mình.
Mong ngóng lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được tới ngày tên tiểu tử thúi không nghe lời Từ Huyền Ngọc này đón dâu!
Trong lòng bọn họ có chút kích động, nhưng giờ này khắc này, càng có thêm nhiều vui mừng và sung sướиɠ.
Từ Huyền Ngọc đỡ Thời Cẩm Tâm đi lại đây đứng, lập tức liền có hai thị nữ đi tới trước, đặt hoa hỉ được buộc từ tơ lụa màu đỏ vào trong tay từng người.
Lễ quan đứng bên sườn, cao giọng kêu lên: “Tân nhân đến – hành bái lễ --”
“Nhất bái, bái thiên địa --” Từ Huyền Ngọc và Thời Cẩm Tâm đồng thời xoay người, hướng ra ngoài lễ đường, cúi đầu khom lưng, bái lễ thứ nhất.
“Nhị bái, bái ca đường --” Hai người lại xoay người lần nữa, mặt hướng phía Từ Kế Phong và Văn Tập Cầm, cung kính khom lưng hành lễ.
“Tam bái, phu thê đối bái --” Từ Huyền Ngọc xoay về phía Thời Cẩm Tâm, Thời Cẩm Tâm xoay về phía hắn. Hai người song song mà đứng, sau đó cúi đầu khom lưng, bái lễ phu thê đối bái.
Lễ quan lại hô to: “Kết thúc lễ --”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, âm thanh vui cười náo nhiệt không ngừng vang lên bên tai.
Thời Cẩm Tâm được người đỡ đi tân phòng, Từ Huyền NGọc phải tạm thời ở lại nơi này, kính rượu với các tân khách.
Đến tân phòng, trong nháy mắt ngồi xuống, Thời Cẩm Tâm thở nhẹ ra một hơi. Lưu trình hôn lễ, không có ngoài ý muốn, tất cả đều thuận lợi.
Kế tiếp, chính là đợi.
Cụ thể phải đợi bao lâu, Thời Cẩm Tâm không biết, chỉ biết mình ngồi lâu lắm, có chút eo đau lưng đau. Hơn nữa, nàng đói bụng.
Nàng thoáng do dự, nhẹ giọng gọi: “Tư Tư?”
Tư Từ chờ ở một bên nghe thấy tiếng tiểu thư nhà mình gọi, vội đi qua, khom lưng cúi người, đè thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Thời Cẩm Tâm hỏi: “Bây giờ trong phòng có bao nhiêu người?”
Tư Tư nói: “Ngoại trừ người, thì chỉ có em.”
Ngày tâm hôn, trước khi tân lang vào phòng, nếu không phải tình huống đặc biệt, thì tân nương chỉ có thể do thị nữ hồi môn theo tới hầu hạ.
Cho nên lúc này trong tân phòng chỉ có hai người là Thời Cẩm Tâm và Tư Tư.
Thời Cẩm Tâm nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, giơ tay thoáng nhấc khăn voan đỏ lên, hít thở một chút. Vẫn luôn phải đeo cái khăn voan này, có chút ngột ngạt.
Tư Tư thấy thế lập tức khϊếp sợ, không khỏi trợn to hai mắt.
“Tiểu thư, người làm gì vậy?” Tư Tư nhỏ giọng sốt ruột nói: “Ngài là tân nương tử, tân nương tử không thể tự xốc khăn voan!”
Thời Cẩm Tâm nói: “Chỗ này chỉ có em và ta, em coi như cái gì cũng chưa thấy là được. Còn nữa, ta cũng chỉ hơi nâng lên một chút mà thôi, không tính xốc khăn voan.”
Tư Tư: “…”
Này tuyệt đối là ngụy biện.
Thời Cẩm Tâm liếc nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối. Trong phòng thắp nến đỏ, ánh nến sáng ngời, chiếu trong phòng giống như ban ngày.
Nàng lấy lại bình tĩnh, ngay sau đó đứng dậy. Vẻ mặt Tư Tư đầy hoảng sợ, rồi lại không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể sốt ruột nhẹ chân đuổi theo.
Thời Cẩm Tâm tới trước bàn ngồi xuống, nhìn các loại quả khô bày đầy bàn, đôt mắt hơi sáng lên. Sau khi ăn sáng, nàng liền không được ăn thêm gì, hiện tại rất đói.
Bụng đã phát ra tiếng ột ột kháng nghị hành vi ăn cơm không đúng giờ của nàng rồi. Hiện giờ trời đã tối, bên ngoài cũng không có âm thanh thế tử trở về, nàng ngồi đây ăn trước chút đồ hẳn cũng được nhỉ?
Tư Tư khẩn trương không chịu nổi, cả người lộ ra vẻ hoảng loạn.
Khi Thời Cẩm Tâm móc từ sau thắt lưng của tầng hôn phục ngoài cùng ra một cái búa bạc nhỏ, Tư Tư không thể tin được mà trừng lớn hai mắt, trên mặt đầy vẻ khϊếp sợ.
Nàng vội đè tay Thời Cẩm Tâm lại: “Tiểu thư, người đem theo cây búa này từ khi nào vậy? Sao em không nhìn thấy? Còn có, người là gả chồng, không phải đi đánh nhau, sai còn mang theo một cây búa làm gì?”
“Bởi vì ta thích. Hơn nữa nó còn làm từ bạc, vừa đáng giá còn xinh đẹp.” Vẻ mặt Thời Cẩm Tâm nghiêm túc: “Hơn nữa còn rất hữu dụng.”
Nói, Thời Cẩm Tâm cầm một quả hạch đào trong mâm đựng trái cây trên bàn ra, dùng búa nhỏ làm từ bạc trong tay, “Cốp” một tiếng, vỏ ngoài hạch đào vỡ vụn, lộ ra nhân hạch đào bên trong.
Thời Cẩm Tâm cười: “Xem. Rất hữu dụng đúng không.”
Tư Tư kinh hoàng thất sắt, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng: “Tiểu thư, coi như em cầu người đi, mau mau cất cất búa vài đi!”
Thời Cẩm Tâm cầm nhân hạch đào cho vào miệng: “Ta đập nhiều thêm mấy cái đã, chứ không chút nữa lại không thể đập.”
Tư Tư không kịp ngăn cản, liền thấy Thời Cẩm Tâm nắm một mớ hạch đào đặt lên bàn, sau đó dùng cái búa nhỏ làm từ bạc của nàng đập vỡ từng cái.
Thị nữ canh giữ bên ngoài nghe thấy âm thanh, vừa cảm thấy kỳ lạ lại nghi ngờ, hai mặt nhìn nhau rồi lại không dám nói thêm cái gì, chỉ đơn giản coi như chưa nghe thấy.
Sau khi Từ Huyền Ngọc kính rượu với tân khách xong, đến trước hôn phòng, còn chưa đẩy cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến mấy tiếng vang “Cộc cộc cộc”.
Hắn không khỏi híp mắt. Hắn không có uống nhiều, cũng không đi nhầm đường mà, âm thanh kỳ quái này là từ trong hôn phòng truyền ra sao?
Hắn đi lên trước, duỗi tay đẩy cửa ra. Rồi sau đó nhìn thấy Thời Cẩm Tâm mặc hỉ phục đỏ thẩm, khăn voan nhấc lên một góc treo trên mũ phượng, tay cầm cây búa đang đập hạch đào ăn.
Thời Cẩm Tâm thấy cửa phòng bị mở ra, hơi giật mình quay đầu nhìn qua.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh phảng phất như đều an tĩnh lại.
Thời Cẩm Tâm còn chưa kịp nuốt hạch đào trong miệng xuống, quai hàm phồng phồng. Nàng nhìn Từ Huyền Ngọc đang đứng ở cửa, chớp mắt sau đã nhai đồ trong miệng rồi nuốt xuống.
Sau đó vươn hạch đào đã được đập xong đang để trong tay về phía Từ Huyền Ngọc: “Hạch đào mới đập, ăn không?”
Từ Huyền Ngọc: “…”