Chương 6: Sự hung mãnh sau cơn ghen của Thế Tử (1)

Khanh Khanh về đến nhà, Trịnh Nguyên cùng phu nhân vừa mừng vừa sợ, lôi kéo Khanh Khanh xem trên dưới trái phải, chỉ sợ nàng bị thương.

Cố Hàm Lãng sau khi chào họ thì phân phó hạ nhân nâng quà vào. Giải thích với bọn họ chính là hắn cứu Khanh Khanh đã trượt chân ngã xuống sườn đồi, đem Khanh Khanh mang về trong phủ dưỡng thương, sau đó lưỡng tình duyên tuyệt, đã tự định chung thân.

Hắn quá hiểu tác phong thông thái rởm của Trịnh Nguyên, căn bản không chịu thua. Tốt nhất là trực tiếp nói cho xong.

“Thái Sư, ta muốn cưới Khanh Khanh!” Cố Hàm Lãng mặc kệ cái gì lễ nghĩa của vãn bối, “Ngài đưa câu nào thống khoái đi!”

“Không đồng ý.” Đủ thống khoái chưa? Trịnh Nguyên mặt mũi đầy tức giận, “Khi ngươi còn nhỏ ta đã biết ngươi có tính xấu, xem ra lão phu trước kia dạy đỗ ngươi đánh còn ít.”

Cố Hàm Lãng buột miệng nói ra, “Thái Sư ngài hiện tại không đồng ý cũng phải đồng ý!”

“Dựa vào cái gì?”

“Ta đã làm tất cả những điều nên làm hay không nên làm, ngài đồng ý hay không thì nàng cũng đã là người của ta! Nói không chừng mấy tháng nữa ngài phải lên chức ông ngoại rồi!” Cố Hàm Lãng một bộ ngươi không làm khó được ta cà lơ phất phơ.

“Ngươi... ngươi...”

Trịnh Nguyên trừng mắt, xoay người dứt khoát cầm lên gia pháp, hướng trên người Cố Hàm Lãng đánh.

Cố Hàm Lãng ngoan cố đứng im để ông đánh, kỳ thật đối với người luyện võ như hắn, Trịnh Nguyên trói gà không chặt thì có bao nhiêu lực, nhưng hắn làm bộ làm tịch chịu không được. Không rên một tiếng chỉ để Trịnh Nguyên nguôi giận, người xem đến mềm lòng.

Không ai dám ngăn cản, Trịnh Nguyên đánh đến mệt, đỡ bàn vuông bên cạnh thở hổn hển nói: “Chuyện này về sau lại nói, đi xuống bôi thuốc cho hắn đi.” Trịnh Nguyên vẫy vẫy tay.

Khanh Khanh cũng không biết Cố Hàm Lãng tính tình lại cứng đầu như vậy, cũng đau lòng hắn. Dìu hắn trở lại phòng mình.

Cố Hàm Lãng vốn dĩ giả vờ đáng thương lập tức sinh long hoạt hổ. Khanh Khanh mới biết được hắn giả vờ, không khỏi phụt cười. Cố Hàm Lãng oán hận đem nàng kéo vào trong lòng ôm chặt: “Nàng còn cười! Nếu ông ấy không phải cha nàng, ta còn đứng yên cho ông ấy đánh sao?”

Khanh Khanh trong lòng hắn cười đến duỗi thẳng chân, “Ngươi nên bị đánh, làm gì có chuyện cưới ta dễ dàng như vậy, về sau dám khi dễ ta, ta liền gọi cha ta đánh ngươi. Hiện tại còn đau không?”

Hắn nhìn Khanh Khanh sáng mắt, “Nàng hôn hôn một chút liền không đau, nàng tin không?”

“Không biết xấu hổ...”, Khanh Khanh ở trên môi hắn mổ nhẹ, lại nhanh chóng thối lui.

Cố Hàm Lãng đem Khanh Khanh kéo về trong lòng, ghì chặt sau đầu nàng hôn lên môi, môi răng giao triền, hôn đến nàng không biết đêm nay là đêm nào.

Cố Hàm Lãng nâng cơ thể mềm nhũn của nàng: “Chờ lát nữa chúng ta đổi lại, ta sẽ ở lại nhà nàng cho cha mẹ nàng yên tâm! Nàng trở về Ninh Vương phủ không có chuyện gì quan trọng thì không cần ra cửa, ta đã sắp xếp ám vệ chiếu cố nàng, ta không ở bên cạnh nàng phải ngoan ngoãn! Nếu có việc thì cho người truyền tin cho ta, mỗi ngày phải nhớ ta, nếu không chờ ta trở về sẽ nhổ sạch thao nàng...”

Khanh Khanh giận dữ gọi hắn cả họ lẫn tên: “Cố Hàm Lãng... Ngươi không thể nói chuyện tử tế sao?”

Nhìn Khanh Khanh phồng má lên quở trách hắn, thật là muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu. Thật muốn đem nàng cọ xát trong thân thể.

Cố Hàm Lãng lôi kéo tay nhỏ của nàng, sờ hướng đến bụng dưới của hắn, cho dù cách quần áo, Khanh Khanh cũng có thể cảm nhận được thứ cứng rắn nóng như bàn ủi này bành trướng lên nguy hiểm và đáng sợ như thế nào.

“Không được... đây là khuê phòng của ta, nương ta sẽ tiến vào bất cứ lúc nào.” Khanh Khanh sợ hắn thú tính phát tác. Hiện tại toàn thân đều lưu lại dấu hôn của hắn, bao gồm dưới tiểu huyệt cũng bị hắn hôn đến sưng.

“Biết rồi, đồ vô tâm, đừng nhúc nhích! Ta chỉ hôn hôn.” Hắn ngược lại nhíu mày không vui mắng nàng.

Cố Hàm Lãng cũng ý thức được chính mình lúc trước thao nàng quá kịch liệt, dọa bảo bối của mình, đem hai mảnh cánh môi kiều nộn của nàng ngậm trong miệng tinh tế liếʍ láp, phảng phất như thế nào cũng không đủ.

Đúng như dự đoán, hai người lại đổi lại, Khanh Khanh cau mày: “Đau quá, ngươi lại có thể nhịn được! Cha ta xuống tay quá nặng.” Khanh Khanh toàn thân đau đến nóng rát.

Cố Hàm Lãng sờ mặt nàng: “Không sao, ta quen rồi! Chỉ là vất vả cho nàng!”

Cố Hàm Lãng tiễn Khanh Khanh đi, thở dài, sau này chỉ có thể hạn chế mình bị thương, nếu không Khanh Khanh sẽ không chịu nổi đau nghiêm trọng như vậy. Thân thể hắn lúc này cũng là thân thể nàng.

Dùng xong bữa tối, Cố Hàm Lãng đi vào thư phòng Trịnh Nguyên, thấy Trịnh Nguyên đang đọc sách trên bàn.

“Cha!”

“Ôi! Khanh Khanh đến à.” Trịnh Nguyên đặt quyển sách xuống, nhìn nữ nhi mình yêu thương nhất, hiện tại lại rơi vào miệng sói, chỉ có thể trách mình không bảo vệ tốt.

“Khanh Khanh, cha hỏi con, con cùng tiểu tử họ Cố kia có phải thực sự đã...”

“Vâng!” Cố Hàm Lãng ngắn gọn đáp, cố ý muốn Trịnh Nguyên tức chết.

“Hắn có phải là hϊếp bức không? Nếu không muốn, cha nuôi con cả đời ở trong khuê phòng cũng được.” Đây là bảo bối trong lòng bàn tay ông, không thể cứ thế đưa cho con heo kia.

Cố Hàm Lãng: Ai cần ông nuôi, vợ ta tự ta nuôi, đồ già cứng đầu.

“Con cùng Cố lang là lưỡng tình tương duyệt mong cha thành toàn!”

“Aiz! Thôi, cha hy vọng con không chọn sai người, tiểu tử Cố Hàm Lãng này cũng không phải người nhìn đơn giản như bên ngoài!” Trịnh Nguyên nói ẩn ý.

Đôi mắt đen nhánh của Cố Hàm Lãng như hồ sâu không thấy đáy nhìn về phía Trịnh Nguyên, không hổ là tay già đời lăn lộn ở quan trường mười mấy năm.

“Cha, nữ nhi hiểu! Đã nhiều ngày ở Ninh Vương phủ cũng có điều nghe điều thấy, Ninh Vương cũng coi như là nhàn tản Vương gia, không tranh với đời. Không biết cha có phải hay không cũng giống như Ninh Vương?”

Trịnh Nguyên cảm giác nữ nhi hôm nay có chút không đúng, dường như ám chỉ cái gì, “Cha già rồi, một thời gian nữa liền chuẩn bị cáo lão hồi hương, không quan tâm thế sự.”

Đến nữ nhi còn nhìn rõ ràng như vậy, nói gì đến bản thân, chỉ là đang trong vũng bùn như thế nào đi ra, chỉ lo thân mình.

Cố Hàm Lãng âm thầm suy đoán tâm sư Trịnh Nguyên, mặc kệ trên triều gió nổi mây phun như thế nào, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bọn họ.

Ánh đèn đung đưa, Cố Hàm Lãng bình tĩnh lại.

Đã nhiều ngày Cố Hàm Lãng âm thầm quan sát Trịnh Nguyên cùng người nào gặp mặt.

Tỳ nữ đến báo Chu công tử muốn gặp tiểu thư, Cố Hàm Lãng không nghĩ nhiều liền cự tuyệt: “Không gặp.”

Hắn đi đến hoa viên nhỏ, một nam tử tuấn tú lạ mặt giữ chặt tay hắn gọi một tiếng: “Khanh Khanh...”

Nghe được Cố Hàm Lãng cực kỳ chói tai.

“Vì sao không gặp ta, Khanh Khanh? Mấy ngày nay nàng có biết ta lo lắng cho nàng như thế nào, nghe nàng trở về, ta liền lập tức tới xem nàng.”

“Buông ra!” Cố Hàm Lãng quát lớn.

Tuy lúc này Cố Hàm Lãng là thân nữ nhân, nhưng không ảnh hưởng gì đến áp lực thiên thành lạnh thấu xương trên người hắn, càng không tổn hao gì đến ánh mắt kinh người vô thượng nghi thải kia.

Chu Chính bị dọa lui về phía sau, hắn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng sắc bén này của Khanh Khanh.

“Khanh Khanh, nàng làm sao vậy?”

“Không sao cả, chỉ là không vừa mắt ngươi!” Cố Hàm Lãng lạnh nhạt, cố tình bảo trì khoảng cách với Chu Chính.

“Khanh Khanh, nàng bực ta không đi tìm nàng sao? Ta cũng là không có biện pháp! Bị phụ thân cấm túc ở nhà không ra được, nay ta cũng là trộm chạy ra.”

Chu Chính lấy từ trong lòng ngực ra một cây trâm bạch ngọc: “Khanh Khanh, tặng nàng...”

Cố Hàm Lãng rất tức giận, dám bắt tay, còn tặng ngọc trâm. Trước kia hắn không thấy, bọn họ hai người đơn độc ở chung tình hình lại sẽ như thế nào? Hắn không đánh mông nàng không được. Cơn ghen nổi lên, có trời mới biết hắn vất vả thế nào mới kìm nén được ý muốn tóm lấy Chu Chính mà đánh.

“Ta sắp gả cho người rồi, là Thế Tử Cố Hàm Lãng phủ Ninh Vương, mong Chu công tử về sau đừng đến làm phiền ta!” Cố Hàm Lãng cứng rắn nói, xoay người liền đi.

Để lại Chu Chính trong lúc nhất thời không phản ứng kịp đứng đó.

Cố Hàm Lãng trong lòng lẩm bẩm: Đồ quả bí đỏ tay ngắn chân ngắn còn muốn ăn thịt thiên nga! Dám cùng ta tranh đoạt, còn không nhìn xem đối thủ là ai.

Buổi tối Khanh Khanh đang ngủ ngon lành, cảm giác có người chọc mặt nàng: “Đừng nghịch... Không có việc gì đừng chọc ta.” Đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức ngồi dậy, thấy gương mặt phi thường quen thuộc --- mặt nàng.

Khanh Khanh bị Cố Hàm Lãng ôm vào lòng: “Ta rất nhớ nàng... Nương tử lại đây, hôn cái miệng nhỏ nào!” Nhìn Cố Hàm Lãng dùng mặt mình làm bộ dáng đăng đồ tử thật muốn cào hắn. Nhưng đó lại là mặt mình, không xuống tay được.

Khanh Khanh đẩy mặt hắn ra: “Cố Hàm Lãng, nửa đêm ngươi tới phòng ta làm gì?

“Này.. Hình như là phòng ta mà.” Hắn khoanh tay trước ngực.

“Chu công tử là ai?” Cố Hàm Lãng mặt không biểu tình hỏi.

“Bạn lớn lên chơi cùng ta chơi từ nhỏ a!”

“Ồ! Đó là thanh mai trúc mã?” Giọng Cố Hàm Lãng có chút âm dương quái khí.

“Sau này đừng gặp hắn nữa, nếu không ta đem hắn trúc mã này cắm ở trên phần mộ tổ tiên nhà hắn!” Cố Hàm Lãng mím môi cười lạnh một tiếng.

“Khanh Khanh, có nhớ ta không?” Cố Hàm Lãng giống con báo tiếp cận con mồi, từng bước một tới gần nàng, chậm rãi đẩy ngã nàng ở trên giường, khóa ngồi trên người nàng, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

“Nhớ... nhớ, ngươi xuống dưới, có chuyện gì nói tử tế!” Khanh Khanh đẩy hắn ra.

====

Nếu bạn cảm thấy hứng thú với truyện và muốn đọc tiếp, hãy để lại một dấu chấm ở phần comment để mình có động lực tiếp tục.