Chương 62

Sáng sớm hôm sau, Khâu Minh Trí bị Hoàng Quý Hiền trừng mắt đến không dám ngẩng đầu lên. Thấy hắn ngoan ngoãn cúi đầu đi theo sau mình, Hoàng Quý Hiền cũng không rãnh rỗi mà quan tâm hắn nữa, nàng phải chuẩn bị chu đáo để đi gặp cha mẹ chồng. Nương của nàng đã căn dặn rồi, muốn đồi xử với trượng phu như thế nào thì bà không quan tâm nhưng trước mặt cha mẹ chồng thì phải nhu thuận, mà đặc biệt hơn nữa là phải tôn kính đại tẩu. Tôn kính cha mẹ chồng thì nàng chấp nhận, nhưng nếu đại tẩu không hợp mắt nàng thì nàng sẽ không tôn kính gì, cho dù có là công chúa đi chăng nữa.

Sau khi hai người chuẩn bị xong hết, Hoàng Quý Hiền dẫn đầu đi trước, Khâu Minh Trí đi sau nàng hai bước. Khâu Minh Trí vừa đi vừa nghĩ, đời này của hắn coi như xong rồi, cưới về lời người như thế này… Hoàng thượng chỉ cần trừng phạt hắn một chút là tốt rồi, sao lại bắt hắn phải cưới loại người kỳ quái như thế này? Cũng không biết nàng ăn cái gì mà lớn lên, tại sao khí lực còn mạnh hơn một đại nam nhân như hắn!?

Lúc đi tới cửa thì Hoàng Quý Hiền liền đi chậm lại hai bước, đi song song với Khâu Minh Trí. Trong lòng nàng còn không quên oán thầm nương, nương dặn cái gì mà khi kính trà cha mẹ chồng thì không nên lần lượt bước vào cửa. Con mẹ nó, nàng thực không thích đi song song với nhau, mà người nam nhân này sao lại đi chậm như vậy chứ!

Vào phòng, Hoàng Quý Hiền hành lễ với Khâu Khải Chính và Viên thị thực quy củ, bất quả cũng chỉ là tư thế tạm ổn thôi! Tất nhiên là Khâu Khải Chính sẽ không soi mói, cười đỡ hai người họ đứng lên, còn về phần Viên thị thì thực ra là không dám noi lời nào, Hoàng Quý Hiền này nữ nhi nhà tướng quân, nếu bà ăn nói không cẩn thận bị nàng lấy đao ra quơ thì không ổn.

Vừa đứng lên, nha hoàn liền dâng trà, hai người liền xuống trước Khâu Khải Chính: “Cha, mời người uống trà.” Khâu Khải Chính vừa uống trà vừa đánh giá Hoàng Quý Hiền, nhận thấy nàng cũng nhu thuận, vì vậy liền yên tâm. Vốn ông lo lắng vị tiểu thư của tướng quân phủ này tính tính mạnh mẽ, sẽ chướng mắt gia thế nhà bọn họ. Sau đó hai người lại dâng trà cho Viên thị, Viên thị lại càng không dám nói gì.

Thuận lợi như vậy, hai người lại dâng trà cho Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh. Bởi vì là cùng thế hệ nên không cần quỳ, nhưng Khâu Minh Thông lớn tuổi hơn, lại là trưởng tử nên vẫn phải vấn an. Hai người vừa gọi một tiếng ‘Đại ca, đại tẩu’, Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh liền tặng hai người một phần lễ gặp mặt, Khâu Tiểu Ninh còn nói lời chúc cát tường: “Nhị đệ, nhị đệ muội, chúc hai người bách niên giai lão, con cháu đầy nhà.”

Thành âm tinh tế của Khâu Tiểu Ninh làm Hoàng Quý Hiền cảm thấy thật nhẹ nhàng thoải mái. Nàng tinh tế nhìn Khâu Tiểu Ninh, vừa nhìn liền thấy thích. Từ cảm nhận của Hoàng Quý Hiền thì Khâu Tiểu Ninh là một người nhu hòa cần được bảo hộ, mà Hoàng Quý Hiền từ nhỏ đến lớn đều tự nhận mình là ‘người bảo hộ người khác’. Đang lúc mọi người thắc mắc sao Hoàng Quý Hiền cứ nhìn chằm chằm Khâu Tiểu Ninh thì nàng ấy đột nhiên lên tiếng: “Đại tẩu, nếu sau này có người khi dễ ngươi, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi trừng trị hắn!” Nhìn đại tẩu nhu nhược như vậy, đây chắc chắn chính là người cần được bảo hộ, mà nhìn đại ca thì liền biết là một con mọt sách không có chút võ công nào.

Khâu Tiểu Ninh kinh ngạc một chút mới hồi phục tinh thần,

dở khóc dở cười đáp: "À, vậy sau này đành làm phiền nhị đệ muội vậy." Nàng thật thích tính cách thẳng thắn của nhị đệ muội.

“Có gì đâu, từ trước đến nay ta luôn bảo hộ… ách, bảo hộ… bảo hộ nương của ta.” Hoàng Quý hiền nói lắp bắp, nương của nàng không cho nàng nói ra chuyện nàng từng ở sơn trại, nếu không khi nàng về nhà sẽ bị bà đánh gãy chân. Ai nha, ở Hoàng thành thật phiền phức, cái này không được làm, cái kia không được nói.

Sau khi kính trà thì sẽ dùng bữa, vì vậy mỗi người đều tự trở về phòng mình. Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh tản bộ ở phía sau hoa viên, kiến trúc của Khâu phủ được xây dựng vô cùng dụng tâm, các chi tiết đều được sắp xếp tỉ mỉ, vì vậy hoa viên đẹp không sao tả xiết. Khâu Tiểu Ninh hiện đang mang thai, khó tránh được cảm xúc khó chịu buồn bực của thai phụ, nhưng nếu nàng đi dạo ngắm phong cảnh

một chút thì sẽ thư thái hơn.

Khâu Minh Thông nắm tay nàng thong thả đi một đoạn rồi mới nói: “Ninh nhi, lần sau nàng gặp Hoàng thượng thì hãy giúp ta cảm ơn người.” Lúc đầu hắn còn có chút lo lắng nhưng hiện giờ hắn mới cảm thấy hắn đã quá “tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc” (*)

(*)Giải thích: Người dùng suy nghĩ hẹp hòi thiển cận mà suy đoán người có đức hạnh cao quý; dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

“Không cần đâu, ca ca ta sẽ không để ý những chuyện này, hắn nhất định sẽ hiểu.”

Nhớ đến Hiên Viên Minh Nhật, Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch, Khâu Tiểu Ninh liền cảm thấy nàng thật hạnh phúc. Trên đời này, nàng cũng có thân nhân ghi tạc nàng ở trong lòng, quan tâm nàng.

“Là, công chúa điện hạ, nhưng đúng thật là ta cảm thấy nhị đệ muội phù hợp, có lẽ cũng chỉ có tính tình như nàng ấy mới có thể quản nhị đệ.” Từ nhỏ cùng đệ đệ lớn lên, sao Khâu Minh Thông có thể không hiểu điều này.

“Nàng ấy thẳng thắn, rất tốt.” Nhưng mà hy vọng nhị đệ sẽ không bị nàng chà đạp thê thảm, nếu không bà bà sẽ lại oán ca ca của nàng.

“Ninh nhi, nàng có thể hỏi giúp ta hỏi xem khi nào nương sẽ ngừng dùng “ngự thiện tiến cống” kia không?” Nương đã ăn được hai tháng, cũng sắp phát tác tính tình. Nhưng hiện nay biết Ninh nhi là công chúa, nương nhất định là muốn ninh bợ Ninh nhi còn không kịp.

“Sao nào? Đau lòng nương?” Khâu Tiểu Ninh vốn đã chuẩn bị ngày mai tiến cung thăm cha mẹ thì sẽ nói với ca ca, nhưng lúc này lại muốn trêu Khâu Minh Thông một chút, cũng muốn xem thử nếu nàng không cầu tình cho bà bà thì hắn sẽ làm thế nào!?

“Không phải đau lòng, chỉ là sợ phản tác dụng." Nương phải chịu như vậy chính là vì lời nói cử chỉ thường ngày của bà, nhưng dù sao cũng không phải tội gì lớn. Nhưng nếu Hoàng thượng tiếp tục trừng phạt, chỉ sợ là trong lòng nương ghi hận Ninh nhi. Hắn không hy vọng nương và Ninh nhi thủy hỏa bất dung, hắn hy vọng hai người có thể sống chung thật tốt.

“Ta hiều, ngày mai lúc tiến cung ta sẽ nói cùng ca ca. Nhưng mà sau này chàng cũng không được khi dễ ta, nếu không người lần sau phải ăn “ngự thiện tiến cống” chính là chàng đấy! Còn nữa, nếu chàng dám phản bội ta, ta nhất định để cho ca ca ban cho chàng thuốc độc, hừ hừa…” Vừa nói xong, Khâu Tiểu Ninh làm ra bộ dáng ngạo kiều, còn đắc ý ngửa đầu.

Khâu Minh Thông thấy vậy thì bật cười, nhìn chung quan không có ai thì khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Khâu Tiểu Ninh: “Ninh nhi, ta sẽ không bao giờ phản bội nàng! Nếu thực sự có một ngày như vậy thì không cần chờ người khác ban dược, ta sẽ tự chấm dứt sinh mệnh chính mình…” Có Ninh nhi, hắn mới có thể sống được tự tại. Hắn lớn lên cùng nàng, tất nhiên hiểu tính chiếm hữu của nàng, cũng yêu tính cách này của nàng. Hắn yêu nàng, tuyệt không phản bội, thầm nghĩ yêu thương nàng thật tốt!

“Miệng càng ngày càng ngọt.” Mặt Khâu Tiểu Ninh hồng lên, tựa vào ngực Khâu Minh Thông, vành mắt cũng đỏ lên, Tử Hằng nói những lời này khiến nàng thực cao hứng. Bởi vì trong sinh mệnh của nàng, phải có hắn mới có thể trọn vẹn!

~~~~~~

Hôm sau Khâu Tiểu Ninh tiến cung, khoảng

3 canh giờ sau thì Hiên Viên Minh Nhật ban ra một đạo thánh chỉ, rằng: ‘Viên thị có công cứu Minh Nguyệt công chúa, nay phong làm nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, phong thưởng’. Tuy rằng hơi muộn một chút, nhưng những gì cần ban thưởng cho Viên thị thì Hiên Viên Minh Nhật chưa từng để thiếu. Nhìn những món đồ chuẩn bị ban thưởng, Khâu Tiểu Ninh mới nói với Hiên Viên Minh Nhật: “Ca ca, cảm ơn huynh.”

Hiên Viên Minh Nhật chần chờ một chút mới vươn tay, xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, khó khi có được nụ cười yếu ớt: "Nha đầu, sao lại nói với ta như vậy, muội là muội muội của ta." Chỉ cần muội nói ‘muốn’, sao trên trời ta cũng dâng đến

trước mặt muội, chỉ cần muội vui vẻ là tốt rồi…

"Uh, đều là Ninh nhi không tốt. Đúng rồi ca ca, khi nào thì hai đệ đệ trở về, Ninh nhi rất muốn gặp bọn họ,có phải họ có bộ dạng giống nhau như đúc không?" Khâu Tiểu Ninh vô cùng tò mò với hai đệ đệ song bào thai của mình.

“Bộ dạng giống nhau như đúc nhưng nếu hai người đứng cùng một chỗ thì có thể nhận ra trong chốc lát. Nhưng dù sao cũng chỉ là hai xú tiểu tử, trước đây còn ở trước mặt ta khoe khoang.” Là song bào thai thì giỏi lắm sao!? Hắn và Minh Nguyệt chính là long phượng thai đây, đến khi bọn họ về nhất định phải làm cho bọn họ mở mang tầm mắt.

“Phốc…” Nhìn khuôn mặt băng sơn của Hiên Viên Minh Nhật lúc này lại lộ ra biểu tình oán giận rồi lại đắc ý, Khâu Tiểu Ninh nhịn không được bật cười.

“Được rồi, huynh muội các con đều rất giỏi. Nào, Ninh nhi, đến uống cháo tổ yến này, bây giờ con đang mang thai, phải cố gắng bồi bổ một chút thì đứa nhỏ mới khỏe mạnh. Cũng sắp được ba tháng rồi, con có nôn nghén hay không? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?” Rõ ràng trước đó nàng đã hỏi rồi nhưng bây giờ lại nhịn không được nhắc lại.

Nhận lấy chén cháo trong tay Tô Mộ Tịch, ngoan ngoãn uống hết rồi Khâu Tiểu Ninh mới trả lời: “Nương, người đừng quá lo lắng, đứa nhỏ rất ngoan, không khiến con khó chịu, con có thể ăn, có thể ngủ, cũng không thấy khó chịu chỗ nào.” Có

lẽ là nữ hài tử nên mới an tĩnh như vậy.

“Không được, nương vẫn rất lo, nếu không con ờ lại trong cung để thái y bắt mạch thì nương mới yên tâm. Đây chính là ngoại tôn đầu tiên của nương, nhất định phải cẩn thận.” Tô Mộ Tịch nhớ lại lúc mình mang thai luôn không yên lòng. Tuy rằng rất yêu thương con của mình nhưng đau đớn khi sinh con nàng vẫn nhớ rất rõ, đau như toàn bộ thân thể bị xé rách. Nghĩ đến nữ nhi sẽ phải chịu loại đau đớn này, nàng chỉ hận mình không thể chịu thay con.

“Nương, người yên tâm, Ninh nhi nhất định sẽ cẩn thận. À, nói đến ngoại tôn thì mới nhớ, khi nào ca ca sẽ cưới tẩu tử? Muội còn chờ làm bác đây.” Kiếp trước nàng chưa từng nghe qua tin Hoàng thượng đại hôn, rốt cuộc khi nào ca ca thành thân?

“Nhắc đến chuyện này làm gì.” Hiên Viên Minh Nhật nghe muội muội hỏi như vậy thì có chút không được tự nhiên, muốn chuyển đề tài.

Tô Mộ Tịch cười nhìn Hiên Viên Minh Nhật như đã hiểu rõ, còn nói với Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, đừng trêu ca ca con, hắn sẽ thẹn thùng." Nhớ tới, nha đầu Triệu gia kia đã mười sáu tuổi, cũng đến nghị thân rồi. Nhưng cũng không biết Minh Nhật nghĩ như thế nào, thật ra hôn lễ này nàng có thể làm chủ, nhưng chỉ sợ Minh Nhật không mở tâm. Cho nên con dâu phải do chính hắn cam tâm tình nguyện cưới về.

"Ca ca, huynh có người trong lòng sao? Dáng vẻ như thế nào? Tên gọi là gì? Có thể để muội gặp hay không?" Nghe Tô Mộ Tịch nói, Khâu Tiểu Ninh càng tò mò, rốt cuộc là nữ tử như thế nào mới làm cho ca ca ái mộ như vậy? Còn thẹn thùng!?

"Ta còn có tấu chương chưa phê duyệt, đi trước." Nói xong, Hiên Viên Minh Nhật dường như đang chạy trốn khỏi Thần hi cung. Nha đầu kia, như thế nào cũng phải đợi cho sang năm, nhưng mà, nếu ai dám đánh chủ ý lên nàng thì đừng trách hắn không khách khí!

Hiên Viên Minh Nhật vừa đi, Tô Mộ Tịch liền kể cho Khâu Tiểu Ninh nghe vài chuyện xưa về Triệu gia- phụ mẫu của tẩu tử tương lai.

Nghe xong, Khâu Tiểu Ninh có chút không thể tin, nguyên lai trước kia nàng không mang thai là do dùng son của Thiên Thanh Hoa làm. Mà chuyện xưa của Triệu tướng quân và Triệu phu nhân chuyện xưa thật cảm động, không có kinh thiên động địa, cũng không có yêu chết đi sống lại, chỉ là những phần tình cảm thản nhiên, tự nhiên mà yêu thương. Nhưng trên đời này, khi con người đối mặt với dụ hoặc như vậy, có mấy người vẫn giữ được trọn vẹn tâm ý? Mà Triệu tướng quân và Triệu phu nhân lại có thể cùng nhau nắm tay đi vào Hoàng thành, lại cùng nhau nắm tay rời đi Hoàng thành phồn hoa này...

Nếu có cơ hội, nàng thật sự rất muốn gặp ho. Đương nhiên, đôi vợ chồng vĩ đại như vậy, làm sao có thể nuôi dạy ra một nữ tử kém?"Nương, chuyện xưa của Triệu tướng quân và Triệu phu nhân cảm động như chuyện của người và cha, hai người đều có thể cho nhau tín nhiệm tuyệt đối, vì đối phương mà bỏ qua hết thảy." Chuyện xưa của cha và nương, nàng đã nghe vô số lần.

Tô Mộ Tịch cười, chỉ nói: "Chẳng phải con và Minh Thông cũng như thế sao." Vươn tay, xoa đầu Khâu Tiểu Ninh. Nàng không hỏi nữ nhi là kiếp trước như thế nào, nàng chỉ nhìn thấy nữ nhi thực hạnh phúc, mà Khâu Minh Thông cũng thật sự yêu của nữ nhi của nàng. Chỉ như vậy liền đủ, nàng không muốn biết nhiều lắm, sợ chạm vào miệng vết thương trong lòng nữ nhi. Nữ nhi nếu mang theo trí nhớ kiếp trước thì hẳn là đau thương cũng đã trôi qua, nữ nhi đã gả cho người mà nàng yêu thương, không phải sao...?

"Ta và hắn..." Khâu Tiểu Ninh thấp giọng.

Giống sao? Đúng vậy, ít nhất vì hắn, nàng có thể trả giá bằng tánh mạng.