Lúc Khâu Minh Thông về nhà thì đã khuya. Vừa nghe có tiếng động, Khâu Tiểu Ninh nhanh chóng ra mở cửa cho ktm, cười nói: “Ca ca, huynh về rồi, mau vào phòng đi! Ta đi nấu canh tỉnh rượu, uống một chút thì sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Được, Ninh nhi…” Khâu Minh Thông bị những người cùng đợt khoa cử liên tục chuốc rượu.
Khâu Tiểu Ninh đỡ Khâu Minh Thông trở về phòng rồi nhanh chóng đi nấu cho hắn bát canh giải rượu: “Ca ca, huynh uống một chút canh đi!” Lúc này lại khiến cho Khâu Tiểu Ninh nhớ đến lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng khi say của Khâu Minh Thông, liền đỏ mặt.
“Không cần, ôm Ninh nhi, muốn ôm Ninh nhi.” Khâu Minh Thông cảm thấy cả thế giới trước mắt hắn đều mờ đi, chỉ còn nhìn thấy Ninh nhi - thê tử của hắn, cho dù uống rượu say đến mức nào thì hắn tuyệt đối không thể nhận sai Ninh nhi.
Khâu Tiểu Ninh thật bất đắc dĩ, buông bát canh trong tay xuống: “Thật hết cách với huynh, nào, mau ngủ đi, ngày mai còn phải vào triều sớm.” Không biết Hoàng thượng sẽ giao cho ca ca vị trí gì? Mà ca ca lại muốn làm gì? Lúc Khâu Tiểu Ninh đang ngơ ngẩn thì liền bị Khâu Minh Thông ôm bổng lên: “Ninh nhi, ngủ cùng ta…” Hắn thích ôm Ninh nhi ngủ.
“Huynh làm ta sợ muốn chết.” Khâu Tiểu Ninh giật mình, ngay lúc Khâu Minh Thông ôm lấy nàng, nàng lại có chút hoài nghi có phải ca ca đang tính mượn rượu đùa giỡn a. Nhẹ nhàng đặt Khâu Tiểu Ninh lên giường, áp lên người Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông hôn khẽ bên gáy nàng, hơi thở nóng rực khiến Khâu Tiểu Ninh bất an, sau một lúc hắn mới nói: “Ninh nhi, ta thật hạnh phúc khi muội gả cho ta, hiểu được tâm ý của ta.” Trên đời này, có thể gặp được người mình yêu thương thật sự quá ít, cho nên, hắn thực may mắn.
“Tử Hằng…” Vì sao đột nhiên hôm nay lại nói như vậy? Nghe thấy những lời này khiến nàng thực vui vẻ, nếu so với kiếp trước thì hiện giờ, nàng đã phi thường, phi thường hạnh phúc. Có thể trở thành thê tử của ca ca, sau này còn có thể sinh con dưỡng cái cho huynh ấy. Thời điểm nàng trùng sinh trở về nàng đã thầm nghĩ, nếu mọi chuyện vẫn diễn ra như kiếp trước thì nàng nguyện ý chết một lần nữa. Dù sao, nàng là một người đến cha mẹ thân sinh của mình cũng không biết là ai, nếu không thể có được tình yêu của ca ca, nàng thực sự không biết chính mình sống vì điều gì… Nhưng mà, nàng thực may mắn, nàng trở thành thê tử của ca ca, có được tình yêu của huynh ấy. Bây giờ tâm nguyện duy nhất chưa hoàn thành chính là nàng vẫn chưa tìm được cha mẹ thân sinh của mình.
"Ninh nhi..."
"Tử hằng..."
Hai người nhìn nhau, cùng gọi tên đối phương. Khâu Minh Thông cúi đấu che đi môi của Khâu Tiểu Ninh, nhẹ nói: “Ninh nhi, muội còn thiếu ta một đôi loong phượng thai, chúng ta phải cố gắng nhiều một chút.” Nói xong còn gợi lên nét cười nơi khóe môi. Ở cùng hắn thời gian này, Khâu Tiểu Ninh sao còn không biết ý hắn, bất mãn nói: “Ngươi không say, lại gạt ta…” Thật ra không giống như bất mãn mà lại càng giống như đang làm nũng.
Khâu Minh Thông vẫn cười mỉm như cũ, thấp giọng nói bên tai Khâu Tiểu Ninh: “ Nếu uống rượu, ta làm sao có thể cùng Ninh nhi “cố gắng”? Đừng nói nữa, ngoan ngoãn…” Nói xong, Khâu Minh Thông vươn lưỡi ẩm ướt linh hoạt tham tiến vào đôi môi đỏ thắm của Khâu Tiểu Ninh, xẹt qua từng chiếc răng trắng noãn. Tham lam trong khoang miệng Khâu Tiểu Ninh, đầu lưỡi thăm dò qua từng địa phương, cuối cùng cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, không ngừng giảo lộng, hấp duyệt mà thu lấy hương vị chỉ thuộc về Ninh nhi của hắn.
Đối mặt với Khâu Minh Thông như vậy, Khâu Tiểu Ninh làm sao có thể chống cự, đã sớm mơ mơ màng màng, mờ mịt nắm chặt lưng áo Khâu Minh Thông. Nhìn Khâu Tiểu Ninh bộ dáng như nai con ngơ ngác, Khâu Minh Thông cười cười, Ninh nhi của hắn vẫn luôn thẹn thùng như vậy.
Ngẩng đầu, nhìn thấy ý cười trong mắt Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh khẽ đầy vai Khâu Minh Thông: “Không… Không cần…” Ca ca thật đáng ghét, nàng như vậy là vì hắn vậy mà hắn còn cười nàng. Nghe xong Khâu Minh Thông lại càng cười lớn hơn nữa: “Thật sự không cần?” Vừa nói vừa đè ép trên người Khâu Tiểu Ninh.
Trải qua một trận vừa rồi, quần áo của Khâu Tiểu Ninh đã sớm rối loạn, chỉ còn trung y. Khâu Minh Thông vẫn còn áp trên người nàng, quần áo ma sát với nhau làm cho Khâu Tiểu Ninh nhất thời trầm mê, không kiếm được “a” một tiếng. lúc lấy lại tinh thần liền đẩy đẩy đầu Khâu Minh Thông đang vùi trong ngực mình. Bất đắc dĩ tay nhỏ bé không có lực, Khâu Minh Thông một chút cũng không bị lay chuyển, chỉ vươn tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của Khâu Tiểu Ninh: “Thật sự là khẩu thị tâm phi.”
Nói xong đột nhiên mạnh mẽ ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng, dùng sức hôn môi nàng giống như muốn hấp hết hương vị thuộc về nàng. Tay nhanh chóng thoát đi quần áo trên người Khâu Tiểu Ninh. Dường như thật lâu sau, Khâu Tiểu Ninh sắp hết khí thì Khâu Minh Thông mới buông tha nàng, bá đạo nói: “Ninh nhi, người là của ta, ngươi là của ta…” Vừa nói vừa dùng “nơi đó” nhẹ đỉnh vào người Khâu Tiểu Ninh.
Lập tức, Khâu Tiểu Ninh giống như trứng tôm bị nấu chín, từ trong ra ngoài đều là sắc hống phấn, cả người nhìn qua lại càng “ngon miệng”. Khâu Minh Thông cúi đầu, hàm trụ một bên đồi núi đỏ hồng của nàng, ngậm ở trong miệng, liếʍ duyệt, cắn nhẹ. Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy mất hết khí lực, toàn thần chỉ có một cảm giác, chính là ngứa. Trước ngực bị Khâu Minh Thông dùng răng nanh khẽ ma sát, mang theo một chút đau, nhưng lại càng ngứa hơn nữa: “Tử Hằng, đừng… không cần…” Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng Khâu Tiểu Ninh vẫn thực thẹn thùng.
Khâu Tiểu Ninh không nghĩ tới, nàng nhẹ than như vậy lại càng khiến Khâu Minh Thông phát nghiện. Khâu Tiểu Ninh không khống chế được rất muốn bật ra tiếng, nhưng lý trí rụt rè không cho phép nàng làm như vậy, chỉ có thể cắn môi không cho mình phát ra âm thanh. Không biết khi nào Khâu Minh Thông lại áp môi mình lên môi Khâu Tiểu Ninh, khẽ cắn môi nàng rồi mói nói: “Ninh nhi, muốn kêu thì kêu ra đi, đừng làm chính mình bị thương.”
“Không … không cần…” Một hồi lâu Khâu Tiểu Ninh mới ổn định âm thanh để phản bác.
Khâu Minh Thông chỉ cười chứ không đùa nàng nữa, chỉ là bàn tay đã đυ.ng tới tiết khố của nàng, có ý muốn tham tiến vào hoa viên thần bí của nàng. Khi nạng khi nẹ, khi nông khi sâu, cho đến khi Khâu Tiểu Ninh hoàn toàn động tình thì mới lui ra. Khâu Minh Thông giữ chặt bàn tay mềm mại không xương của Khâu Tiểu Ninh, cầm tay nàng đặt lên trước ngực, nói: “Ninh nhi, giúp ta.” Nhìn bộ dáng Ninh nhi như vậy khiến hắn muốn hòa tan nàng vào cơ thể mình, vĩnh viễn không tách ra nữa.
Khâu Tiểu Ninh đã động tình, tay cũng không còn theo khống chế nữa, cẩn thận cởi ra vạt áo của Khâu Minh Thông. Có lẽ nụ hôn vừa rồi đã hút đi một nửa thần trí của nàng, cũng làm cho gan của nàng lớn hơn, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên ngực Khâu Minh Thông, rồi tới cổ, bên sườn, chĩ chuyên tâm hấp duyệt. Khâu Minh Thông không ngờ tới động tác này của Khâu Tiểu Ninh, có chút thất thần rồi nhanh chóng gắt gao giao triền cùng Khâu Tiểu Ninh.
Không bao lâu sau, dường như vẫn chưa thỏa mãn được Khâu Minh Thông, cũng dường như đánh mất ý chí trong đầu hắn, hai ba động tác liền cởi bỏ xong nội y của Khâu Tiểu Ninh. Hắn áp Khâu Tiểu Ninh dưới thân, bắt đầu đùa nghịch trên làn da mềm mại, trên thân thể kiều nhu không xương của nàng, đem chính mình đặt vào trong thân thể Khâu Tiểu Ninh, dùng lực tiến vào – rút ra. Thật lâu sau, Khâu Tiểu Ninh cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, mới cảm giác được một luồng nóng bỏng bên trong, càng ngày càng nóng....
Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập của Khâu Minh Thông, hắn vẫn chưa ra khỏi hoa viên thần bí của Khâu Tiểu Ninh, chỉ hạ thấp người, ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng. Hai người đều hít sâu một hơi, lặng lẽ ôm nhau. Khâu Tiểu Ninh vẫn còn đỏ ửng, vừa rồi nàng rất... Thôi, nhắm mắt lại, không thèm nghĩ nữa.
Qua một lát sau, lại cảm thấy vật gì đó trong cơ thể lại trướng lên muốn động, Khâu Tiểu Ninh giật mình mở mắt ra, chỉ thấy Khâu Minh Thông tươi cười: “Ninh nhi, vì long phượng thai, chúng ta cần cố gắng thêm nữa.” Trước đó vì lo cho Ninh nhi vừa là lần đầu tiên nên hắn cũng không dám có động tác gì lớn, nhưng mà bây giờ hắn thực sự không nhịn được nữa, ai bảo thê tử của hắn thật mê hoặc như vậy chứ.
Vừa nói xong lại xoay người để cho Khâu Tiểu Ninh cưỡi ở trên người hắn, tiếp tục một đợt hoan ái mới. Cứ như vậy, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... cuối cùng Khâu Tiểu Ninh cũng hiểu được, ca ca chính là sói đói không thỏa mãn, mà nàng thì sắp mệt chết rồi! Hơn nữa ngày mai ca ca còn phải vào triều gặp Hoàng thượng mà, chỉ có thể yếu ớt cầu xin tha thứ: “Không... không cần... Ninh nhi... Ninh nhi mệt mỏi...”
Khâu Minh Thông yêu thương hôn nhẹ lên trán Khâu Tiểu Ninh, nhưng động tác ở hạ thân chưa từng ngừng lại, liên tục tham tiến vào trong thân thể Khâu Tiểu Ninh, trả lời: “Cuối cùng, một lần nữa...” Lại qua một lúc sau Khâu Minh Thông mới thỏa mãn nhẹ nhàng rời khỏi hoa viên của Khâu Tiểu Ninh. Khâu Minh Thông ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng, cứ hôn nhẹ lên trán nàng. Mà Khâu Tiểu Ninh đã sớm lâm vào mê mang.
Nghỉ ngơi chốc lát rồi Khâu Minh Thông mới đứng dậy, bưng nước tới lau thân thể cho Khâu Tiểu Ninh và chính mình. Sau đó mới vào trong chăn, vươn tay sờ lên bụng bằng phẳng của Khâu Tiểu Ninh, hắn cố gắng như vậy là vì trong lòng thầm nghĩ: Con à, đến mau một chút, nhớ rõ là hai đứa cùng đến nha. Hắn đã sớm tính toán ngày thật tốt, nếu không hắn nhất định sẽ không làm Ninh nhi mệt như vậy.
--- -----
Sáng sớm hôm sau, Khâu Minh Thông đã thức giấc thay quần áo, cả người sáng láng, tinh thần phấn chấn, không hề có một tia mệt mỏi nào cả. Mà Khâu Tiểu Ninh, tuy rằng hôm qua bị ép buộc đến hơn nửa đêm nhưng đã có thói quen rời giường sớm, đến giờ đó là tỉnh giấc. Vừa cử động nhẹ thân thể liền cảm giác như toàn thân ê ẩm như vừa bị nghiền qua, lại nhìn ca ca tinh thần phấn chấn, Khâu Tiểu Ninh chỉ có thể mếu máo, ca ca thật đáng giận!
Khâu Minh Thông vừa rửa mặt xong, xoay người liền nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của Khâu Tiểu Ninh, kiềm không được lại cười cười đi đến bên giường, ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng: “Ngoan, ngủ thêm một chút đi, đợi lát nữa ta sẽ nói với cha và nương rằng thân thể ngươi không khỏe, sẽ bảo họ đừng quấy rầy ngươi.” Hắn biết Ninh nhi nhất định rất mệt.
Khâu Tiểu Ninh cắn môi, đánh nhẹ vào ngực Khâu Minh Thông, thầm nói: “Hừ ~~, đều tại huynh, thật mất mặt quá đi.” Khâu Tiểu Ninh nhẹ cửa động thắt lưng, nàng cảm thấy chính mình bây giờ khó có thể đứng thẳng mà bước đi như thường được, chỉ đành chấp nhận đề nghị của ca ca.
“Đúng đúng, ca ca biết sai rồi, sau này không dám tái phạm nữa.” Khâu Minh Thông làm vẻ mặt như ‘ta sai lầm rồi’, cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu Khâu Tiểu Ninh, đở nàng nằm xuống giường rồi mới nói: “Ninh nhi, hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Thấy Ninh nhi mệt như vậy, lần sau giảm bớt một lần là tốt rồi, đến khi Ninh nhi có mang mới được.
Hoàn toàn không biết chủ ý của ca ca, Khâu Tiểu Ninh ngoan ngoãn nằm trên giường, một ngày này đều là do Chi Hồng bưng đồ ăn tới. Vì thế Viên thị lại tỏ ra bất mãn nhưng mà bà cũng không dám nói ra, chỉ có thể khó chịu trong lòng.
Mà khi Khâu Minh Thông vào cung, thuận lợi được Hiên Viên Minh Nhật phong chức, chính thức làm việc. Dù sao hắn cũng không hề quên mục đích ban đầu khiến hắn muốn thi đậu Trạng nguyên, hắn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để tìm được cha mẹ thân sinh của Ninh nhi...