Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thê Tử Ngốc

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn phủ.

Khâu Khải Chính hành lễ, quy củ giao ra sổ sách doanh thu ở Giang Nam, chờ khi mama đưa sổ sách đến tay Hàn lão phu nhân, ông mới nói: “Lão phu nhân, sổ sách trong tay ngài chính là doanh thu trong nửa năm của Giang Nam, Khải Chính đã tính toán xong, mời ngài xem lại.”

Tùy tiện lật vài trang, Hàn lão phu nhân đặt nó sang một bên, thản nhiên nói: “Chuyện Khâu quản sự làm, lão thân luôn yên tâm. Khâu quản sự, lần này làm việc có thuận lợi không?” Hàn gia có không ít quản sự, Khâu Khải Chính chỉ là nằm trong số đó, tuy rằng rất trung tâm, nhưng do tính tình lạnh lùng mà không có mấy người thích. Khác với các quản sự khác mỗi khi gặp bà đều nói lời tốt đẹp, may mắn, riêng người này thì không. Nếu không phải bà coi trong khuê nữ của ông, bà cũng sẽ không nói nhiều với một quản sự nhỏ nhoi này.

"Hết thảy đều thuận lợi, cám ơn lão phu nhân quan tâm." Chắc là Hàn lão phu nhân muốn nói về chuyện của Ninh nhi đi, bằng không cũng sẽ không nhiều lời với ông như vậy, về điểm này, do hàng năm làm việc ở Hàn phủ, Khâu Khải Chính rất rõ.

Quả nhiên, mí mắt Hàn lão phu nhân vừa nhấc, chậm rãi nói: "Khâu quản sự cũng làm ở Hàn phủ được mười mấy năm đi! Thời gian thật là mau, nhớ rõ thê tử của ngươi cũng là do ta chỉ định, chớp mắt một cái ngươi đã được bốn đứa con, phúc khí thật là tốt mà!” Tính lên, Khâu Khải Chính nhận của bà không ít ân đức đi, cũng đến lúc hắn nên báo ân rồi.

Theo giọng điệu của Hàn lão phu nhân, Khâu Khải Chính biết rõ bà muốn làm việc kia, bây giờ nói bóng nói gió ông còn nợ ân với bà, một chút nữa bà ta ra yêu cầu, sẽ làm ông không thể không đồng ý. Trong đầu cân nhắc, vội vàng nói: “Đa tạ Lão phu nhân ban ân.” Ông đúng là cảm kích Hàn gia, nhưng cũng không đại biểu ông sẽ đem con gái mình đến Hàn phủ làm trâu làm ngựa, cho dù ông thiếu thốn đủ bề, cũng sẽ không đồng ý.

"Ừm, đúng rồi, Khâu quản sự, chắc thê tử của ngươi cũng đã đề cập chuyện Điêu mama đã nói. Vậy sao ngươi không đem nha đầu nhà ngươi đến?” Thật sự Khâu quản sự này cũng không phải người từ Hàn gia đi ra, nên cũng không phải hoàn toàn trung tâm, nhưng nếu không phải vì đại sự tương lai Khanh nha đầu, bà cũng không muốn đem con gái của Khâu quản sự đến.

Khâu Khải Chính cúi đầu, ánh mắt chợt lóe, quả nhiên lão phu nhân nhắc tới việc này. Lập tức quỳ xuống, có chút bối rối, nói: "Lão phu nhân, tính tình trời sinh nha đầu nhà ta ngu ngốc, hơn nữa thân thể từ nhỏ hay ốm yếu bệnh tật, thật sự Khải Chính cũng không dám đưa nha đầu đến phủ gây phiền toái cho các chủ tử.” Không muốn thì nói ra thôi! Cùng lắm thì cái chức quản sự này ông không làm nữa, dù sao Hàn lão phu nhân cũng không coi trọng ông, nhưng rời đi thì ông có thể làm đây?

Hàn lão phu nhân nghe nói thế, ánh mắt ý vị không rõ ràng, mama bên cạnh liền lên tiếng: “Khâu tổng quản, lão phu nhân chọn trúng nữ nhi của ngươi chính là phúc khí của nàng, vào Hàn phủ chính là được đãi ngộ của nha hoàn nhất đẳng, việc này cũng không phải ai cũng được như vậy đâu.”

Đi theo Hàn lão phu nhân đã lâu, chỉ cần một ánh mắt là bà đã biết nên làm thế nào. Khâu Tiểu Ninh này chính là người Hàn lão phu nhân tra xét kỹ càng mới chọn, sau này sẽ theo tiểu Tiểu thư làm nha hoàn tiến cung. Đương nhiên, nếu tiểu Tiểu thư thật sự một bước lên mây, tự nhiên cũng không thể thiếu nha hoàn thông minh, nhưng nếu sau này gặp chuyện gì không qua được, thì cũng cần phải có một nha hoàn không thông minh để gánh tội. Quan trọng hơn là nhà của Khâu Minh Chính đơn giản, Khâu Minh Chính không có phụ mẫu, Viên thị cũng vậy, nếu có xảy ra chuyện gì cũng dễ xử lý. Cho nên, sợ là lão phu nhân không muốn bỏ qua một cơ hội như vậy.

"Điêu ma ma, Khải Chính sao không biết được, chính là nha đầu kia của nhà ta thật sự không tốt, vào Hàn phủ sẽ gây phiền toái cho các chủ tử. Không bằng chờ nha đầu khỏe lên một chút, Khải Ninh sẽ đem nàng đến thỉnh tội với lão phu nhân.” Khâu Khải Chính cũng đã gặp qua không ít người, nên biết dùng biện pháp gì để từ chối chuyện để Khâu Tiểu Ninh đến Hàn phủ. Chẳng qua là, chuyện này qua đi, không biết ông còn có thể ở lại Hàn phủ được hay không?

Hàn lão phu nhân vẫn duy trì mặt nghiêm, đặt ly trà xuống, không nặng không nhẹ nói: “Nếu Khâu quản sự đã nói thế, thì lão bà tử ta cũng không làm khó gì, thỉnh tội thì không cần, suy ra vẫn là lão bà ta không đúng. Thôi, cũng không có việc gì nữa, ngươi lui xuống làm việc đi.” Nói xong liền vươn tay ra lắc lắc.

Khâu Khải Chính cũng không dám nhiều lời, đứng lên hành lễ liền lui ra, hẳn là lão phu nhân sẽ không vì việc này mà lập tức đuổi ông ra khỏi phủ đi? Tuy nói ông không sợ, nhưng nếu lão phu nhân muốn động tay động chân, sợ là sẽ tìm việc gì ở ngoài thành cho ông làm rồi gây khó dễ đây.

Thấy Khâu Khải Chính đã đi xa, Điêu ma ma thấp giọng hỏi: "Lão phu nhân, ngài có muốn nô tỳ sai người đem nha đầu kia đến.” Khâu quản sự thật không thức thời, nhưng cũng không nói sai, lần trước bà đến cửa Khâu gia, biết nha đầu kia vẫn còn bệnh.

"Không cần, bảo phòng thu chi, tháng tới phủ ta cần tiết kiệm, nói khấu trừ năm lượng bạc hàng tháng của Khâu quản sự.” Hàn lão phu nhân nói xong, liền bưng ly trà thượng hạng lên, thổi nhẹ. Chỉ là một quản sự nho nhỏ mà dám ngỗ nghịch với quyết định của bà ư? Hừ!

Điêu ma ma lập tức cúi đầu: "Vâng lão phu nhân, nô tỳ đã biết." Có thể nói Khâu quản sự không may, gặp ngay lúc tâm tình của lão phu nhân không tốt. Ngân lượng mỗi tháng của một quản sự là mười lăm lượng bạc, giờ khấu trừ năm lượng, còn lại mười lượng bạc. Nếu là gia đình bình thường thì có thể đủ dùng, nhưng nhà Khâu quản sự còn có bốn đứa con nhỏ á! Số bạc này sợ là không đủ dùng rồi.

**DP**DP**

Buổi tối, sắc mặt Khâu Khải Chính không tốt lắm mà trở về Khâu gia. Ăn cơm xong thì trở lại trong phòng, Viên thị lo sợ hỏi: "Lão gia, ông…đã nói chuyện đó rồi?” Thực sự muốn nói lão gia quá ngu xuẩn quá đi, năm mươi lượng bạc đấy, đã bằng tiền lương mấy tháng của lão gia đó, hơn nữa có thể tống nha đầu kia ra khỏi Khâu gia, nghĩ như thế nào cũng tốt nha.

"Về sau chuyện này không cần nhắc lại nữa, nếu bà dám một mình đem Ninh nhi đến Hàn phủ, thì chờ hưu thư luôn đi.” Thật sự là không thể làm ông bớt lo mà, nếu lúc trước, khi Điêu mama đến, bà ấy cự tuyệt ngay, thì ông cũng đâu cần đến trước mặt lão phu nhân nói những lời kia chứ. Hàn lão phu nhân là người rất ghét người khác ngỗ nghịch trước mặt bà, cho nên, bà ta làm sao có thể bỏ qua chuyện lần này chứ? Thôi, dù là phúc hay họa, ông đền nhận hết, bỏ trách nhiệm lên lưng người khác cũng không tốt.

Viên thị vội vàng cúi đầu, không dám nói chuyện, bà hiểu rõ tính tình Khâu Khải Chính, nhưng trong lòng lại không cam lòng, không phải đi ra từ bụng của bà, thì không bao giờ cùng một lòng với bà cả.

Mà ngồi ở trong phòng, Khâu Tiểu Ninh cũng ngủ không yên, nhớ tới biểu tình của phụ thân khi từ Hàn gia trở về, nàng biết ông đã đến đó để từ chối chuyện của nàng, nhưng vẻ mặt của phụ thân lại không mấy cao hứng, sợ là Hàn lão phu nhân không có cho người sắc mặt tốt đi. Phụ thân rất hiểu tính tình của Hàn lão phu nhân, nhưng vẫn làm thế, dù biết bà ta sẽ không dễ dàng buông tha ông. Bên cửa sổ, tiếng kêu của một chú chim sẽ đã kéo Khâu Tiểu Ninh thoát khỏi trầm tư, nàng cầm lấy mấy vụn bánh nhỏ để lên khung cửa, chú chim sẻ kia liền vui vẻ mổ lấy.

Chờ cho chú chim sẻ nhỏ này ăn xong, Khâu Tiểu Ninh liền mở lòng bàn tay ra, chú chim sẻ nhỏ này giống như không sợ người lạ, bay đến đậu lên bàn tay của nàng, mỏ nhỏ líu ríu kêu lên. Tay nhỏ mập mạp của nàng sờ sờ đầu của nó, “Tước nhi, người nói bây giờ ta phải làm sao nha? Sợ là phụ thân cũng không thể ngốc ở Hàn phủ thêm nữa, nhưng nếu phụ thân rời Hàn phủ, người sẽ làm gì đây? Nếu ta nói chuyện với phụ thân, người cũng không tin ta đâu, vì ta vẫn còn nhỏ…” Nàng đã không muốn đến Hàn phủ để lập lại bi kịch của kiếp trước, nhưng cũng không thể không lo ba bữa cơm của cả nhà được, nàng nhất định phải nghĩ cách, phải có biện pháp thay đổi.

Tiểu Tước nhi "thì thầm" kêu vài tiếng, đầu nhỏ cọ cọ lòng bàn tay của Khâu Tiểu Ninh, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng. Vốn tâm tình của Khâu Tiểu Ninh hơi buồn bực, nhưng khi thấy đôi mắt của nó, tâm tình cô tốt lên một chút: “Được rồi, Tước nhi mau về nhà đi, nếu không nương của ngươi sẽ đến tìm ngươi đó!”

Tiểu Tước nhi bay quanh người Khâu Tiểu Ninh hai vòng, rồi mới rời đi. Khâu Tiểu Ninh nằm trên giường, vẫn không thể ngủ được, nửa đêm mơ mơ màng màng mà nàng nhớ đến một việc ở kiếp trước: “Di nương, sao người có thể hạ thấp thân phận, xuống phòng bếp làm loại đồ ăn bình dân này chứ? Mau mang mấy thứ này vứt đi, nếu không…..”

Mắt Khâu Tiểu Ninh mạnh mẽ mở ra, ôm ngực còn thẳng thật chặt, nhìn cánh tay còn nhỏ của mình, mới nhớ tới nàng đã không còn ở đó, hoàn hảo, hoàn hảo đây chỉ là một giấc mơ. Phải rồi, kiếp trước nàng nấu cái gì mà bị Lục Cầm trào phúng? Hình như là một loại bánh bao nhỏ. Đột nhiên một ý niệm xuất hiện trong đầu của nàng, đúng rồi, lúc đó cách làm bánh bao nhỏ là do một quản sự mama dạy nàng, nếu làm nó thì khẳng định mọi người sẽ thích đi. Nhưng làm thế nào để cho phụ thân và nương tin nàng đây? Suy nghĩ một lúc lâu mà không nghĩ ra biện pháp nào khả thi, Khâu Tiểu Ninh dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Khâu Minh Thông đang chuẩn bị đi Hàn phủ, thì không nghĩ tới Hàn phủ đã phái người tới. Hắn nhìn Khâu Minh Thông, rồi quay sang nói chuyện với Khâu Khải Chính: “Khâu quản sự, lão gia truyền lời xuống, nói rằng tiểu Thiếu gia đã đi học ở Quốc Tử Giám, cho nên không cần lệnh công tử đến làm thư đồng Hàn gia nữa.” Không biết Khâu quản sự này làm sao mà đắc tội với chủ tử? Làm cho ngay cả chuyện tốt của con trai cũng bị đánh mất.

Khâu Khải Chính sợ run một cái, rồi gật gật đầu: “Làm phiền ngươi đi một chuyến, ta biết rồi.” Xem ra mọi việc đã giống như ông nghĩ, quên đi, không đi thì không đi thôi! Mặc dù nếu ở bên người của tiểu Thiếu gia, thông nhi có thể được học thêm nhiều thứ hơn, nhưng cũng không giống như tái ông mất ngựa, mới lo làm chuồng nha.

Khâu Tiểu Ninh nghe thế, trong lòng có chút khổ sở, tất nhiên Hàn gia làm như vậy chính là vì chuyện của nàng, còn Khâu Minh Thông cũng không cảm thấy có gì không tốt, không cần đi làm thư đồng thì y có thể chuyên tâm học tập rồi.

Sau khi hạ nhân Hàn phủ rời đi, Viên thị hét lên một tiếng, nhìn Khâu Khải Chính chất vấn: “Rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại không cho Thông nhi làm thư đồng?” Cùng thiếu gia lui tới thường xuyên, đối với tiền đồ của Thông nhi rất có ích nha, hơn nữa, mỗi tháng sẽ được cấp tiền tiêu vặt là hai lượng bạc. Nếu Thông nhi không làm thư đồng cho thiếu gia, thì hai lượng bạc sẽ không có, hơn nữa, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của Thông nhi. Nhớ ngày hôm qua lão gia nói muốn đi Hàn phủ từ chối chuyện của Khâu Tiểu Ninh, không hiểu tại sao ngày thường Viên thị không có thông minh, đột nhiên mở não, chỉ vào Khâu Tiểu Ninh mắng to: “Đều tại ngươi, ngươi chính là sao chổi, nếu ngươi vào Hàn phủ thì việc này có xảy ra không? Đồ sao chổi, ngươi…”

"Đủ rồi, đừng có dọa con nít.” Khâu Khải Chính hét lớn một tiếng, Viên thị mới không cam lòng ngậm miệng, hung hăng trừng mắt với Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Khải Chính xoa đầu nhỏ của nàng, nhỏ nhẹ nói: “Việc này không có quan hệ với Ninh nhi, con về phòng đi, một lát nữa phụ thân sẽ bảo đại ca con dẫn con đi chợ chơi nha, ngoan….Thông nhi, các con mang muội muội về phòng đi.”

Nghe ông nói vậy, tâm trạng của nàng cũng không thể tốt lên được, dù sao bây giờ nàng còn quá nhỏ, nếu khuyên nhủ thì sẽ làm ngừơi khác nghi ngờ, vẫn là nên đi xuống nghĩ biện pháp để giúp cuộc sống của mọi người tốt hơn, Khâu Tiểu Ninh ngoan ngoãn gật đầu, Khâu Minh Thông nắm bàn tay nhỏ của nàng kéo đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »