Khâu Tiểu Ninh đi theo Khâu Khải Chính đến nhà chính, Khâu Khải Chính đem cửa lớn mở ra, bên trong cũng chỉ có hai người. Yên tĩnh trong chốc lát, Khâu Khải Chính mới nói: “Ninh nhi, con có thích Thông nhi không?”. Để giúp Thông nhi, hắn phải xác định được là Ninh nhi thích Thông nhi, cũng không phải Thông nhi một mình tự đa tình. Đương nhiên nếu là Ninh nhi không muốn, người làm cha như hắn tự nhiên sẽ không miễn cưỡng nàng.
Nghe được Khâu Khải Chính nói như vậy, Khâu Tiểu Ninh giật mình, vẫn chỉ biết gật gật đầu: “Cha, Ninh nhi thích hắn”. Trên đời này ngoại trừ ca ca, nàng sẽ không thích những người khác.
“Tốt, vậy Ninh nhi hãy ngoan ngoãn ở trong phòng, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần an tâm thêu giá y cho chính mình thôi”. Từ ái nhìn Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính thật tràn đầy vui vẻ. So với Khâu Minh Thông cưới nữ tử không biết tốt xấu bên ngoài, nhất định không thể hơn Ninh nhi từ nhỏ lớn lên trong mắt hắn.
“Cha, người…”. Đối với Khâu Khải Chính chấp nhận dễ dàng như vậy, Khâu Tiểu Ninh có chút không dám tin. Nàng cũng có thể đoán được cha sẽ không phản đối nàng cùng ca ca, nhưng cũng không dám nghĩ đến cha sẽ giúp bọn họ.
“Cha hy vọng con vẫn có thể ở lại Khâu gia, cả đời vui vẻ”. Khâu Khải Chính nhìn Khâu Tiểu Ninh cười cười, nghĩ nghĩ, lấy ra ngọc bôi vẫn mang bên người, nói tiếp: “Đến, Ninh nhi, cha đem cái này trả lại cho con”.
Ngọc bội sáng trong suốt, xúc tua mềm mại, tựa hồ có thể nhìn thấy hai chữ Minh Nguyệt, vừa thấy liền biết không phải vật phàm, nhất định có giá trị xa xỉ. Kiếp trước nàng chưa từng có qua thứ này, vì sao cha lại đem thứ này trả lại cho nàng? “Cha, đây là…?”. Khâu Tiểu Ninh hỏi.
“Ninh nhi, đây là ngọc bội có trong tã lót của con năm đó, cha vẫn giữ, hiện tại là lúc nên trả lại con. Nhận thấy ngọc bội coi như là đối với cha mẹ thân sinh của con tưởng niệm”. Qua nhiều năm như vậy, người nhà Ninh nhi cũng không có tìm đến, có lẽ đã không còn ở trên nhân thế hoặc là đã quên đi người nữ nhi này rồi.
Đem ngọc bội bỏ vào túi, Khâu Tiểu Ninh trịnh trọng quỳ trước mặt Khâu Khải Chính: “Cha, Ninh nhi cả đời cũng sẽ không quên ân tình của người”. Cha đối với nàng sợ là còn tốt hơn nhiều so với phụ thân đối với thân sinh nữ nhi. Phần ân tình này, nàng làm sao có thể quên được.
“Mau đứng lên đi, cha không cần con nhớ rõ ân tình gì, chỉ cần con cùng Thông nhi cả đời vui vẻ là tốt rồi”. Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính tươi cười vui mừng.
“Ân, Ninh nhi biết”. Chỉ cần có thể gả cho ca ca, nàng làm sao có thể không vui vẻ. Từ nhà chính đi ra, Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông.
“Ninh nhi, ngươi không phải nói qua một thời gian nữa mới quay về sao? Sao lại trở về sớm hơn?” Hắn vẫn chưa thuyết phục được nương đâu.
“Ca ca, Ninh nhi đều đã làm tốt lắm, có một số việc, nên là ta và ngươi cùng đối mặt” Nàng hiểu tính tình của nương, nàng biết ca ca nhất định không thuyết phục được nương.
“Đúng rồi, cha gọi ngươi đi nhà chính để nói cái gì?”
Khâu Tiểu Ninh lấy ra ngọc bội Khâu Khải Chính vừa đưa cho nàng, đưa đến trước mặt Khâu Minh Thông nói: “Ca ca, ngươi xem…?”
Khâu Minh Thông tiếp nhận ngọc bội, cầm trong tay, tinh tế nhìn. Khi để ngọc bội dưới ánh sáng thì thấy xuất hiện hai chữ Minh Nguyệt, không biết vì sao Khâu Minh Thông đột nhiên nhớ tới gia đình trước kia từng gặp qua, cái nam hài kia được gọi Minh Nhật, cũng không nhớ rõ có phải là họ Hiên Viên hay không? Ngọc bội này có phải có quan hệ với bọn họ hay không?
"Ca ca, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông cầm ngọc bội mà ngẩn người, vừa quơ tay trước mặt hắn vừa hỏi.
"Ninh nhi, ngọc bội này có liên quan đến thân thế của ngươi đúng không?" Ngọc bội này không phải gia đình bình thường có thể có, như vậy thân thế của Ninh nhi... Khâu Minh Thông cũng không dám nghĩ nhiều, hắn nhớ rõ nương nói lúc trước cứu Ninh nhi là khi Ninh nhi là bị người đuổi gϊếŧ. Muốn tra ra thân thế Ninh nhi, có lẽ phải chờ khi hắn khảo được công danh trạng nguyên, về sau có đủ thực lực, như vậy mới có thể cam đoan Ninh nhi được an toàn tuyệt đối.
"Cha đã nói như vậy, ca ca, ngươi nghĩ tên của ta có thể là Minh Nguyệt hay không?" Minh Nguyệt, là một cái tên rất quen thuộc, nàng tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó? Nhưng tinh tế nghĩ, lại nghĩ không ra rốt cuộc đã từng nghe qua ở đâu.
"Ninh nhi, đừng nghĩ nhiều… Đều là chuyện sau này, ngươi có dùng bữa chưa?" Nha đầu này, nhất định là ở Hàn phủ chưa dùng bữa đã vội vã trở vể.
"Không có, ca ca, Ninh nhi đói rồi." Lôi kéo tay áo Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh bộ dạng đáng thương nói.
"Được rồi! Ca ca đi làm cho ngươi." Những lời như: quân tử không đến gần chốn bếp núc, Khâu Minh Thông chưa bao giờ để ở trong lòng.
"Uh, Ninh nhi đi cùng với ngươi."
~~~~~~~pct~~~~~~~
Viên thị từ bên ngoài trở về, liền nghe Khâu Minh Trí nói rằng Khâu Tiểu Ninh đã trở về. Lửa giận trong lòng lập tức lại tăng lên, tâm tình vừa mới mới tốt lên lại trầm xuống dưới,
tiện nha đầu kia cư nhiên còn dám trở về.
Đi vào nhà chính, thấy Khâu Tiểu Ninh chính đang ăn cơm, Viên thị tiến lên một lời cũng chưa nói liền đem thức ăn trên bàn đổ xuống: "Khâu Tiểu Ninh, ai cho ngươi trở về, ngươi lập tức cút ra khỏi nhà cho ta." Thiệt tình là muốn tức chết nàng, nếu sớm biết rằng nuôi dưỡng ra một con sói như vậy thì lúc trước nàng nên bóp chết nàng ta. Hiện tại ngược lại, nuôi nàng ta trưởng thành lại mang đến tai họa cho con của mình. Cũng không nhìn lại xem chính mình là thứ gì, một người không cha không nương cũng muốn gả cho đứa con thông minh nhất của nàng!?
"Nương, người làm gì vậy?" Khâu Minh Thông đứng lên, che chắn ở trước người Khâu Tiểu Ninh.
"Thông nhi, ngươi tránh ra cho ta, ta hôm nay nhất định làm cho tiểu tiện nhân này cút ra khỏi nhà, nhà chúng ta không có một nữ nhi bại đức như vậy." Viên thị thấy đứa con bảo bối che chắn ở trước người Khâu Tiểu Ninh, tức giận lại lan tràn trong lòng. Đứa nhỏ mà nàng cực cực khổ khổ nuôi lớn lại vì tiểu tiện nhân này mà cùng nàng chống đối.
Khâu Tiểu Ninh nhanh nắm chặt hai tay, cố gắng làm cho chính mình vừa nhìn thì bình tĩnh nhưng thực ra vẫn phát run nhè nhẹ, bộc lộ ra cảm xúc thật của nàng.
Đẩy Khâu Minh Thông đang đứng ở trước mặt Viên thị ra, thanh âm không nhẹ không nặng, trả lời: "Nương, ta sẽ không cút xéo khỏi nhà này, người đã quên là năm đó ta là bị chính người mang về căn nhà này. Mặt khác, ta không phải tiểu tiện nhân, cũng không phải là một nữ nhi bại đức. Năm đó người đã cứu ta, ta nhớ rõ, ta sẽ cảm kích người cả đời, nhưng nếu người muốn dùng cách này buộc ta rời khỏi ca ca thì thực xin lỗi, Ninh nhi làm không được cũng sẽ không làm như vậy ". Năm đó nương cứu nàng, nàng thật sự nhớ rõ,
nàng muốn báo đáp bằng một cách khác, nhưng nếu nương muốn dùng cách này
để làm cho nàng rời xa ca ca thì nàng sẽ không nghe lời, thật sự sẽ không.
Lời nói của Khâu Tiểu Ninh làm cho Viên thị ngơ ngẩn, nàng không nghĩ tới một Khâu Tiểu Ninh bình thường hiền như đầu gỗ sẽ nói nhiều như vậy, chặn đứng hết những gì nàng muốn nói, đây mới là bộ mặt thật của nha đầu chết tiệt kia! Ngày thường giả vờ nhu thuận làm cho người yêu thương, nhưng tới thời điểm này lại biết nói những lời như vậy, nàng quả thật là đã xem thường nàng ta mà.
"Nương, Thông nhi nghĩ là buổi sáng đã nói rất rõ ràng cùng người. Nếu, nếu người thật sự không chấp nhận được Ninh nhi của ta, chúng ta liền rời khỏi Khâu gia." Nếu quả thật là bất đắc dĩ cũng chỉ có thể dùng một cách cuối cùng này. Mặc dù rời khỏi Khâu gia nhưng cha vẫn là cha, nương vẫn là nương, nếu có khác thì chính là không ở cùng một chỗ nữa thôi. Ninh nhi, hắn nhất định phải có được, không phải chỉ vì hắn đoạt đi trong sạch của nàng mà còn vì hắn phát hiện nhân sinh kiếp này của hắn đã không thể thiếu Ninh nhi.
"Ngươi, ngươi... đứa con bất hiếu này, ngươi đọc sách thánh hiền để làm cái gì chứ? Phu tử đã dạy ngươi như vậy sao? Ta... Ta..." Viên thị tức giận đến khó thở liền té xỉu, Khâu Minh Trí đỡ lấy nàng mà la to.
Từ trong phòng, Khâu Khải Chính chạy ra, đem Viên thị ôm vào trong, vừa đem nàng đặt lên trên giường thì Khâu Khải Chính đã lạnh lùng nói: "Được rồi đừng giả vờ nữa, cố ý làm cho bọn nhỏ lo lắng chính là cách của một người lớn sao, không thể cứ náo loạn như vậy nữa." Hắn còn không hiểu rõ thân thể thê tử của mình sao? Nếu nàng thực sự té xỉu như vậy thì chắc chắn là do nàng mệt muốn chết đi.
Viên thị thấy bọn nhỏ cũng không có ở trong phòng, giả vờ nữa cũng không có ý nghĩa, liền ngồi dậy: "Việc này có thể trách ta sao? Tại sao ngươi không ngăn cản việc này? Đầu tiên, nếu không để ý đến việc mọi người bên ngoài đều nghĩ Thông nhi cùng Khâu Tiểu Ninh là huynh muội thì chính là Khâu Tiểu Ninh kia có điểm nào xứng đôi với con của chúng ta" Dù sao thì nàng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp việc này.
" Vì sao ta phải ngăn cản? Chuyện của bọn nhỏ thì để chính bọn họ xử lý, lại nói, tại sao Ninh nhi lại
không xứng với Thông nhi? Ngươi đừng quên cả nhà chúng ta có thể có hôm nay, còn không phải là nhờ nàng sao? So với việc cưới một nữ nhân bên ngoài không biết tốt xấu ra sao, Ninh nhi chính là nữ nhi chúng ta nuôi lớn, tính tình nàng như thế nào chúng ta đều rõ ràng. Ngươi xem, quần áo, giầy, túi hương đeo trên người Thông nhi, cái nào không phải do Ninh nhi làm? Nương như ngươi còn chưa có quan tâm Thông nhi giống như nàng." Mặc dù Khâu Khải Chính đều tinh tế nói cho Viên thị nghe nhưng cũng khẳng định là nàng nghe không vào, dù có nghe vào đi chăng nữa cũng sẽ nghĩ xấu cho tâm ý của Ninh nhi.
Quả nhiên, Khâu Khải Chính vừa nói dứt, Viên thị liền bắt đầu than thở: "Ngươi nói cái này ta mới nghĩ tới, không ngờ nha đầu kia có tâm tư quá sâu, đã để mắt theo dõi Thông nhi của chúng ta từ trước. Còn nói tính tình nàng tốt thì ra đều do nàng giả vờ trước mặt chúng ta, không được, ta phải tìm biện pháp làm cho nàng lộ ra bộ mặt thật. Loại nữ nhân này, tuyệt đối không thể để cho Thông nhi của chúng ta cưới nàng, ta phải đi tìm bà mối, mau mau đem nàng gả ra ngoài mới được."
"Ngươi yên tĩnh một lát đi, chẳng lẽ ngươi quả thật muốn con của chúng ta mang theo Ninh nhi đi ra bên ngoài ở?" Nữ nhân này tính tình thật sự hồ nháo, Khâu Khải Chính nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Ngươi cứ tiếp tục nháo đi! Đến lúc đó ta cũng đi theo Thông nhi và Ninh nhi đi ra ngoài ở, xem thử đến lúc đó ngươi làm sao?" Viên thị ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, nếu nói muốn viết hưu thư bỏ vợ, quả thật hắn là không thể nói được.
Vừa nghe Khâu Khải Chính nói, trên mặt Viên thị đều là giận dữ: "Hai phụ tử các ngươi chính là bị tiểu tiện kia nhân mê hoặc tầm mắt! Các ngươi..." Thật sự là tức chết nàng, vì cái nhà này nàng đã phải trả giá bao nhiêu, ngược lại hiện tại một người hai người đều bảo hộ tiểu tiện nhân Khâu Tiểu Ninh kia.
"Ngươi câm miệng. tại sao chính mình không tự nghĩ lại mà lại đem mọi việc đổ lỗi cho người khác, những cảm tình tốt đẹp ngươi liền bị nói thành như vậy? Còn muốn người khác đi theo nghe ngươi mắng? Nhiều lời ta đã không nói, ngươi còn không biết tự ngẫm lại chính mình." Khâu Khải Chính không muốn cùng Viên thị càn quấy, hắn còn phải nhanh chóng tìm một người nghĩa phụ cho Ninh nhi, có thể để cho Ninh nhi gả đến Khâu gia một cách danh chính ngôn thuận.
Vừa mở cửa Khâu Khải Chính đã thấy ba đứa nhỏ đều lo lắng chờ ở cửa, liền nói: "Các ngươi đều trở về phòng đi! Nương của các ngươi không có việc gì, đã ngủ rồi." Nói xong liền rời đi.
Khâu Khải Chính vừa đi, Khâu Minh Trí lại hung hăng trừng mắt nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái: "Thật sự là sao chổi mà."
“Nếu sáng suốt thì nhanh chóng xin lỗi Ninh nhi đi.” Khâu Minh Thông vươn tay ngăn cản Khâu Minh Trí rời đi.
"Dựa vào cái gì chứ? Nếu không tại vì nàng thì nương làm sao có thể té xỉu, ta cũng không nói gì sai, vốn dĩ nàng chính là sao chổi."Quả không hổ danh là tính cách giống Viên thị, ngay cả thái độ nói chuyện cũng giống Viên thị như đúc.
"Xin lỗi." Khâu Minh Thông lập lại hai chữ này một lần nữa.
Dù thanh âm rất nhẹ nhưng cũng làm cho Khâu Minh Trí có chút sợ hãi, kiên cường trong chốc lát liền mở miệng xin lỗi Khâu Tiểu Ninh.