Editor: Vũ Hương
Khâu Tiểu Ninh lấy lại tinh thần, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy Khâu Minh Thông ra chạy như bay trở về phòng của mình, đóng cửa lại. Khâu Tiểu Ninh tựa vào cạnh cửa, thở từng ngụm từng ngụm, nàng không thể nhân lúc ca ca mơ hồ không rõ tình huống mà chấp thuận, ca ca tỉnh lại sẽ hận chết nàng. Nhưng ca ca trúng xuân dược, nên làm sao đây? Nàng nhớ trong phòng củi hình như có một thùng gỗ lớn. Cảm thấy nóng, dùng nước lạnh chắc là có thể bớt!
Mở cửa, lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới phòng chứa củi, lại dùng tất cả tốc độ nhanh nhất khiêng hơn nửa thùng nước lạnh, may mắn là phòng bếp và phòng chứa củi cách nhau không xa nếu không nàng chắc chắn mệt chết đi được. Nhìn nước lạnh lẽo, Khâu Tiểu Ninh âm thầm cầu nguyện, hi vọng nước này có thể giải được dược tính của xuân dược, nếu không nàng cũng không biết phải làm sao.
Đứng ở cửa phòng Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh sờ sờ l*иg ngực đang đập như muốn nổ tung, cố lấy dũng khí đi vào. Phòng ngoài không có ai, Khâu Tiểu Ninh có chút lo lắng sợ ca ca sẽ chạy ra ngoài, vội đi vào phòng trong. Đi tới thấy cảnh tượng bên giường, Khâu Tiểu Ninh bị sợ đến mức quay đầu sang chỗ khác, ca ca hắn cư nhiên không có mặc áo. Chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, Khâu Tiểu Ninh bị sợ đến tay chân luống cuống, trong nhất thời cũng quên mất mình đang làm gì.
Mà Khâu Minh Thông nghe thấy được mùi hương trên người Khâu Tiểu Ninh, giống như bị hấp dẫn, một hơi kéo nàng qua đè ở dưới thân thể: "Ninh. . . . . . Ninh nhi, ta thích nàng. . . . . . Không cần, không được chạy đi. . . . . ." Xuân dược làm cho hắn thật khổ sở, nhưng trong mơ hồ Khâu Minh Thông biết, thuốc giải chỉ có thể là nàng, nữ nhân khác hắn sẽ không cần. Môi, rơi vào trên cổ trắng nõn như ngọc của Khâu Tiểu Ninh, nhẹ nhàng trêu chọc cắи ʍút̼.
Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy thân thể không phải là của mình, không còn nghe theo sai bảo của nàng. Lý trí mách bảo nàng, lúc này nên đẩy ca ca ra, không thể tiếp tục như vậy, nếu còn tiếp tục như vậy coi như ca ca không trách nàng, cô nương kia thì sao? Sẽ rất hận nàng! Nhưng mà, nếu như sau này không chiếm được ca ca, lần này không phải là cơ hội duy nhất sao? Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ lung tung, đợi nàng lấy lại tinh thần thì quần áo trên người đã bị thoát hết rồi, mắc cỡ vội vàng dùng tay ngăn trở: "Tử Hằng, không cần. . . . . ."
"Ninh nhi. . . . . ." Khâu Minh Thông không nói lời nào, chỉ cưng chiều nhìn Khâu Tiểu Ninh. Giờ khắc này Khâu Tiểu Ninh có chút hoài nghi, thật ra ca ca vẫn thanh tỉnh, Khâu Tiểu Ninh giống như mê muội ngồi dậy nhào vào ngực Khâu Minh Thông. Nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ mọi thứ, trước thuận theo trái tim của mình. Nếu đã làm, mặc kệ kết quả như thế nào nàng cũng sẽ bình tĩnh tiếp nhận. Nàng đối với người mình yêu đã nhẫn nhịn quá lâu, sẽ để lần này cho nàng một kết quả.
Đôi môi đỏ tươi, đến gần Khâu Minh Thông. Khâu Minh thông ngẩn ra, đổi khách thành chủ, đưa đầu lưỡi vào trong miệng Khâu Tiểu Ninh, chậm rãi trêu chọc chơi đùa đầu lưỡi và môi của nàng.
Rượu đã giải, nhưng Khâu Minh Thông cảm thấy hiệu quả của xuân dược so với hắn nghĩ còn mạnh hơn, ngọn lửa trong lòng như ánh mặt trời cực nóng thiêu hắn nóng đến không chịu nổi. Nhưng hắn cũng không mất đi toàn bộ lý trí, hắn biết người dưới thân là Ninh nhi, hắn không thể thô lỗ hù dọa nàng. Ngay sau đó lại ôm nàng vào lòng thật chặt, hắn sợ mình đang nằm mơ. Cho dù giấc mộng này có thật hay không, hắn biết hắn làm chuyện này với Ninh nhi là không đúng, uổng phí hắn đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, nhưng hắn biết hắn và Ninh nhi phải có đột phá, hắn nghĩ nhất định phải làm như vậy. Hắn muốn cùng Ninh nhi ở chung một chỗ, để nàng làm thê tử của hắn, mà không phải chỉ là muội muội.
"Tử Hằng. . . . . ." hai mắt của Khâu Tiểu Ninh như chứa nước nhìn Khâu Minh Thông, nàng rất hồi hộp.
"Ninh nhi không sợ. . . . . . Ta sẽ nhẹ nhàng. . . . . ." Nhìn bộ dạng của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông chỉ cảm thấy hắn không thể khống chế được du͙© vọиɠ đang mãnh liệt trong cơ thể. Lưỡi, không ngừng khuấy động trong miệng Khâu Tiểu Ninh.
Khâu Tiểu Ninh cảm giác tay của Khâu Minh Thông phủ lên hai mắt của nàng, cả người bị hắn ôm trọn vào trong lòng. Tâm của Khâu Tiểu Ninh cũng sắp nhảy ra ngoài, ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức, chỉ có thể dùng lực ôm Khâu Minh Thông.
Bàn tay ấm áp rời khỏi mắt của nàng, có chút do dự chậm rãi tiến đến gần hai đỉnh đồi mềm mại của Khâu Tiểu Ninh. Giờ khắc này Khâu Minh Thông thật lo lắng, không biết Ninh nhi có trách hắn hay không? Mặc kệ, hắn không tin cõi đời này có ai đối với Ninh nhi tốt hơn hắn. Sau này hắn sẽ không nạp thϊếp, ngay cả thi đậu Trạng Nguyên có công chúa coi trọng, hắn cũng sẽ quyết tâm không dao động.
Cảm thấy Khâu Minh Thông lưỡng lự, Khâu Tiểu Ninh mở mắt ra. Lệ, từ từ trượt khỏi hốc mắt, lưu lại một đường nước mắt ẩm ướt. Lập tức, Khâu Minh Thông liếʍ khô nước mắt trên mặt Khâu Tiểu Ninh, đè xuống du͙© vọиɠ sắp thiêu cháy hắn, hỏi "Ninh nhi, nếu như không nguyện ý, bây giờ nàng có thể đi." Hắn đúng là vẫn còn sợ Ninh nhi hận hắn.
Khâu Tiểu Ninh không nói gì, chỉ là tay đang ôm Khâu Minh Thông thoáng dùng sức một chút.
Như vậy, Khâu Minh Thông còn có cái gì không hiểu, buông xuống mọi lo lắng, cảnh xuân tràn đầy trong phòng.
Khâu Tiểu Ninh mở mắt ra, cảm thấy trên người đau nhức, thản nhiên nở ra nụ cười. Lấy ra tay của Khâu Minh Thông đang ôm nàng, ngồi dậy mặc xong y phục của mình, đứng dậy thấy Khâu Minh Thông còn ngủ say, nhẹ nhàng ở bên má hắn hạ xuống một nụ hôn rồi khỏi phòng của Khâu Minh Thông giống như chạy trốn. Nàng thừa nhận, nàng nhát gan, nàng không biết ca ca tỉnh lại sẽ nhìn nàng như thế nào. Trở về phòng, nhanh chóng thu thập một tý, để lại tờ giấy, rất nhanh trở về Hàn phủ.
Khâu Tiểu Ninh rời đi đại khái được nửa canh giờ, Khâu Minh Thông mới từ từ tỉnh lại. Xoa xoa một bên trán đau nhức, nhìn quanh một lượt, chợt nhớ tới một chuyện. Vén chăn lên, ngây dại, thì ra là mới vừa rồi tất cả đều là thật, như vậy Ninh nhi đâu? Đi nơi nào? Khâu Minh Thông vội đứng lên mặc quần áo tử tế, quay đầu lại thấy trên giường lưu lại vết máu, cẩn thận xếp lại, để vào trong rương.
Ngồi xuống, tâm Khâu Minh Thông có chút loạn, lúc này hắn nên tìm Ninh nhi nói chuyện trước hay tìm cha nói chuyện trước. Đối với chuyện đã làm với Ninh nhi, hắn biết rất vô sỉ, nhưng hắn nửa điểm cũng không hối hận. Ninh nhi đã là của hắn, người khác không thể thay đổi được.
Khâu Minh Thông nghiêm túc suy nghĩ, vẫn là quyết định tìm cha nói chuyện trước sau đó lại đi tìm Ninh nhi, lúc này Ninh nhi có lẽ không muốn nhìn thấy hắn.
Buổi tối, Khâu Minh Thông mời Khâu Khải Chính vào trong phòng, đóng cửa lại bùm một cái quỳ xuống đất: "Cha, nhi tử bất hiếu, nhi tử đối với Ninh nhi nảy sinh tình cảm huynh muội. Hơn nữa, hơn nữa còn. . . . . ." Câu nói kế tiếp Khâu Minh Thông không dám nói, không biết cha có thể vác đao chém hắn hay không. Hơn nữa sau khi nói với cha, không biết ông có nói chuyện này với nương hay không, nếu nương biết, sợ là thành kiến của bà đối với Ninh nhi càng sâu hơn.
"Ngươi nói cái gì?" thật ra thì Khâu Khải Chính đã sớm nhìn ra một ít manh mối, chỉ là vào lúc này vẫn phải giả bộ khϊếp sợ. Phải cho tiểu tử này chút giáo huấn, ngộ nhỡ Ninh nhi là nữ nhi ruột thịt của ông, bọn họ làm thế nào?
"Cha ta. . . . . ."
"Tiểu tử thúi, ngươi có biết Ninh nhi là muội muội của ngươi hay không?"
"Nhi tử biết, nhi tử còn biết Ninh nhi không phải là nữ nhi ruột của cha." Nếu như Ninh nhi là thân muội muội của hắn, hắn làm sao dám đối với nàng làm ra loại chuyện đó, hắn không sợ bị trừng phạt thì hắn cũng không muốn để Ninh nhi chịu khổ cùng hắn.
"Lúc nào thì biết?" Khâu Khải Chính thở phào nhẹ nhõm, cũng may, nhi tử vẫn bình thường, nếu không hắn thật sự lo lắng.
"Chín tuổi."
Khâu Khải Chính gật gật đầu, một lát sau mới lên tiếng: "Thông nhi, con thật sự là con trai ruột của cha, nhưng ở trong lòng cha Ninh nhi và con đều giống nhau. Cha sẽ không vì thành toàn cho con mà dùng công ơn nuôi dưỡng tới làm khó Ninh nhi, chuyện của con và nàng bản thân các con tự nhìn rồi làm, nhưng tất cả những việc này phải được Ninh nhi nguyện ý. Cái khác, nếu như các con thật sự ở cùng nhau, đừng lo lắng, chỗ nương con cha sẽ nói với bà. Chỉ là Thông nhi, trên con đường này đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người nói xấu, con phải chuẩn bị tâm lý." Ninh nhi có thể làm con dâu của ông ông cũng rất vui, mặc dù không có quan hệ cha con, nhưng Ninh nhi có thể thành con dâu của ông.
"Nhi tử biết, cha người cứ thoải mái đi!" Những thứ này, lúc nãy hắn đã nghĩ tới.
"Ừ, vậy chính con tự nhìn rồi làm đi!" Khâu Khải Chính gật đầu, đứng lên rời khỏi phòng Khâu Minh Thông. Thông nhi vẫn là một hài tử thông minh, chính nó muốn cái gì nó hẳn rất rõ ràng. Nếu như nó yêu Ninh nhi, Ninh nhi cũng thương nó, hai người tất nhiên là người hạnh phúc nhất. Về phần đến lúc bọn họ muốn thành thân, hàng xóm muốn nói ba thuyết bốn ông cũng không quan tâm, hi vọng hai đứa bé cũng phải như vậy! Ở trong lòng hơi cảm thấy thương cảm, bọn nhỏ trưởng thành, người làm cha như ông cũng không cần biết cái gì, chỉ có thể để cho bọn họ tự cầu nhiều phúc.
"Cha, cám ơn người." Khâu Minh Thông hướng về phía phụ thân hơi khom người, trong lòng hơi ê ẩm nói cám ơn với hắn. Có một người cha như ông, là phúc khí đời trước Khâu Minh Thông hắn đã tu luyện.
Mà Khâu Tiểu Ninh trở lại Hàn phủ thì đóng cửa lại nhốt mình ở trong phòng, ngay cả Hàn Thiếu Khanh gõ cửa hồi lâu cũng không trả lời. Nằm ở trên giường, tay đặt trên môi của mình, mặt hồng như ánh lửa, nàng mới không hi vọng người khác thấy bộ dáng bây giờ của nàng đâu. Nàng và ca ca thật sự đã làm, đây là chuyện nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, vào lúc này ca ca chắc đã tỉnh rồi! Hắn có phát hiện cái gì hay không? Có biết người nằm dưới hắn là nàng hay không? Hắn nói thích là say rượu nói thật, hay là rượu vào rồi nói lung tung?
Khâu Tiểu Ninh dúi đầu vào gối, xong rồi, lần này nàng không biết làm sao đối mặt với ca ca. Trải qua chuyện lúc nãy, ca ca có thể cảm thấy nàng là một cô nương tùy tiện hay không? Khâu Tiểu Ninh cảm giác đầu của mình cũng sắp nổ rồi, cũng không nghĩ ra được cái gì.
"Tiểu Ninh, ngươi nếu không mở cửa ta sẽ kêu người phá cửa." Hai tay Hàn Thiếu Khanh chống nạnh đứng ở ngoài cửa phòng Khâu Tiểu Ninh, rất có khí thế muốn kêu người phá cửa.
Khâu Tiểu Ninh bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngẩng đầu đi mở cửa cho nàng: "Hàn Thiếu Khanh, ngươi là nữ thổ phỉ, ta muốn yên tĩnh một chút cũng không được sao?"
"Ta là sợ ngươi tự. . . . . . Oa. . . . . . Khâu Tiểu Ninh ngươi bị bao nhiêu con muỗi cắn. . . . . . Miệng sao lại sưng thành như vậy rồi hả?" Hàn Thiếu Khanh thấy vết hôn trên môi và trên cổ Khâu Tiểu Ninh làm sao lại không hiểu? Cố ý nói mấy lời làm Khâu Tiểu Ninh xấu hổ.
Một tay vội kéo Hàn Thiếu Khanh vào trong phòng đóng cửa lại: "Thiếu Khanh, ngươi đừng cười ta." Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, hi vọng Hàn Thiếu Khanh đừng hỏi những chuyện làm cho người ta xấu hổ này.
"Không cười ngươi không cười ngươi, không phải bảo ngươi về nhà nghỉ ngơi sao? Thế nào làm mình thành ra như vậy chứ? Nhìn ngươi cảnh xuân đầy mặt, ngươi đã là người của ca ca ngươi đi! Bằng không ngươi đã sớm khóc, làm sao còn có thể đỏ mặt như vậy. Ta nói các ngươi, tiến triển thật nhanh!" Mấy ngày trước tiểu Ninh còn mặt mày ủ dột đó, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tốt rồi, không biết tiến hành đến một bước cuối cùng chưa? Trên mặt Hàn Thiếu Khanh cũng viết lên hai chữ bát quái.
"Hàn Thiếu Khanh, ngươi thật là, loại chuyện như vậy ngươi cũng trông nom. Bộ dạng này của ngươi, để người thấy thì có người nam nhân nào dám cưới ngươi." Khâu Tiểu Ninh hận không thể tìm một cái lổ đễ chui xuống, tính tình này của Thiếu Khanh thật là, càng ngày càng. . . . . .
"Quản nó làm gì, dù sao tương lai cũng phải vào cung, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì?" Nói đến vào cung, cảm xúc của Hàn Thiếu Khanh có chút xuống thấp. Một Hàn phủ còn tranh giành như vậy, hoàng cung này còn không biết sẽ như thế nào.
"Đừng lo lắng." Khâu Tiểu Ninh vốn là muốn an ủi Hàn Thiếu Khanh nói Hoàng thượng sẽ không tuyển tú, nhưng rất nhiều việc không giống với kiếp trước, Hoàng đế có thể tuyển tú hay không nàng cũng không dám khẳng định. Chỉ là nàng nhớ, năm Hoàng thượng mười tám tuổi có ban xuống một đạo thánh chỉ, khi đó Thiếu Khanh mười bảy tuổi, cũng không xem là quá lớn hẳn sẽ không có chuyện gì.