Edit: Susublue
“Dù con người nhỏ bé như ngươi phá vỡ ảo cảnh của Ngô tộc thì ngươi cũng phải trả lại linh thảo cho chúng ta!”
Lại là âm thanh lúc Liên Thanh rơi vào ảo cảnh vang lên, đàn áp tất cả âm thanh ríu rít của đám thỏ lông đỏ trước mắt nhưng lại không phải gào lên giống bọn chúng.
“Chít chít chít ~”
“Rào, xào xạt ~ ào ào ào ~”
Trong bụi cỏ lại vang lên động tĩnh, Liên Thanh mơ hồ nhìn thoáng qua một bóng đen cực kỳ khổng lồ.
‘ Ầm ~’‘Ầm ~’ Mặt đất đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó còn chao đảo.
“Chít chít chít ~” “Chít chít chít ~” Mấy chục con thỏ lông đỏ vốn còn đang ngồi xổm trước mặt Liên Thanh nay liền vươn đôi chân ngắn nhỏ ra bỏ chạy.
“Mau trả lại linh thảo cho Ngô tộc!” Cây cối chung quanh điên cuồng lay động, ngay cả tiếng gió lướt qua tai Liên Thanh cũng vang vọng.
Liên Thanh cố sức trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, một con thỏ màu đỏ như lửa cực kỳ to lớn đang ngồi dưới đất, to cỡ một đồi núi nhỏ vậy…
Mê Huyễn thỏ vương sao?
“Chủ nhân, chạy là thượng sách!” Tiểu Thí Ước trốn ở trong không gian tinh thần sử dụng cảm ứng tâm linh để truyền đạt suy nghĩ cho Liên Thanh.
Liên Thanh cũng cho rằng bỏ chạy là đối sách tốt nhất nên liền sử dụng linh hồn lực điều khiển cây cối chung quanh tạo thành một lá chắn thật lớn rồi sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Vốn tưởng rằng một tường gỗ rắn chắc như vậy có thể cho Liên Thanh chút thời gian chạy trốn, nào ngờ tốc độ Mê Huyễn thỏ vương lại nhanh nhẹn, hơn nữa sức lực cũng rất lớn, nó trực tiếp đánh vỡ khiên chắn của Liên Thanh dựng lên.
Một tiếng ‘ Ầm~’ vang lên, vụn gỗ bay khắp nơi, ngay cả Liên Thanh chạy trốn ở phía trước cũng bị dính một chút vụn gỗ.
“Con người nhỏ bé, ngươi lại dám chạy trốn?” Thỏ vương to như một ngọn núi, nhưng tốc độ di chuyển của nó lại nhanh hơn cả báo!
Liên Thanh không ngừng sử dụng linh hồn lực điều khiển những cành khô ngăn cản bước tiến của thỏ vương. Nhưng mà chỉ cần thỏ vương va chạm vào là có thể chặt đứt linh hồn lực tác dụng lên cành cây.
“Tiểu Thí Ước, cho ngươi lên đó!” Liên Thanh cảm thấy đây không phải biện pháp, từ trung tâm linh địa chạy ra ngoài còn tới vài km nữa lận.
Dựa vào tốc độ hai bên, Liên Thanh còn chưa chạy được một nửa chặng đường thì đã bị thỏ vương bắt được rồi!
“Chủ nhân, chỉ có chính người đánh rớt thịt con thỏ đó thì mới có thể hấp thụ được sức mạnh của nó. Trên người nó ngoài võ lực còn có thứ giúp chủ nhân gia tăng linh hồn lực ~!” Tiểu Thí Ước nhẹ nhàng từ chối, diexnndanllequydonn tuy rằng vừa rồi ra bên ngoài đã tiêu hao linh lực để sử dụng sấm sét đánh người nhưng khi thăng cấp đã phục hồi trở lại rồi, nhưng nó lại lười ra tay ∼.
Liên Thanh tự biết thực lực của mình, với tu vi hiện tại của nàng mà muốn đối phó một con thỏ vương không biết đã bạo kích tới trình độ nào thì đúng là lấy trứng chọi đá.
“Ngươi ra ngoài ngăn cản nó đuổi theo ta, chờ ta rời khỏi linh địa, ngươi lại trở về không gian tinh thần.” Bên người có sủng vật Tiểu Thí Ước giỏi tấn công như vậy, đương nhiên Liên Thanh muốn lợi dụng cho triệt để.
Tiểu Thí Ước bất đắc dĩ biến ‘ vụt’ một cái, chui từ trong không gian tinh thần ra ngoài.
“Thí Ước, Thí Ước ~” Tiểu Thí Ước trong trạng thái hồ lý cuộn tròn thân thể, một đạo lôi điện phát ra từ trên người nó.
Một đòn đánh trúng thỏ vương, làm bộ lông đỏ như lửa của nó bị thiêu cháy hơn phân nửa, tỏa ra mùi khét cực kỳ khó ngửi ~
“Con người khốn kiếp! Ngô vương muốn gϊếŧ ngươi!” Thỏ vương xù lông, theo đuôi nó là một đám thỏ nhỏ, từng con một nhanh chóng leo lên thân thể cao lớn của thỏ vương.
Ngay sau đó thỏ vương như biến hình, thân thể vốn đã lớn nay còn lớn hơn, hơn nữa đám lông bị Tiểu Thí Ước dùng sấm đốt cho cháy đen cũng khôi phục lại như cũ.
“Ta khinh!” Liên Thanh quay đầu lại thấy thỏ vương thăng cấp thì trong lòng bực tức thầm mắng một tiếng.
Liên Thanh bắt lấy Tiểu Thí Ước còn đang xẹt điện không trung rồi dốc toàn lực chạy vội, đây tuyệt đối là lần đào thoát nhanh nhất từ lúc nàng chào đời cho tới giờ!