Chương 34

Trì Tố Tố ngồi trong đình luyện tập pháp thuật, ngân quang nhàn nhạt bao quanh cơ thể nàng, ngực truyền đến cảm giác hơi đau khiến nàng khẽ nhíu mày, ngân quang dần nhạt đi, Trì Tố Tố che ngực lại, “Phu quân… Ta…”

“Bảo bối làm sao vậy?” Nghe thấy giọng nói của nàng, Tiêu Vu Uyên buông bút trong tay xuống, ôm bả vai nàng.

“Ngực trướng trướng, không thoải mái lắm.”

Tiêu Vu Uyên nghe vậy thì vô cùng vui mừng, hẳn là canh hắn cho nàng uống đã có tác dụng, “Lại đây bảo bối, để phu quân xem cho nàng.” Hắn mở áo nàng ra, để lộ bầu ngực trắng nõn, hai viên anh đào run rẩy trong không khí.

“Ưm… Đau… Phu quân đừng…” Trì Tố Tố đẩy đầu Tiêu Vu Uyên đang vùi trước ngực nàng ra, ngực bị hút rất đau.

“Bảo bối ngoan nào, hút ra sẽ không còn đau nữa.” Hắn giữ tay nàng, miệng càng hút mạnh hơn.

“Có hút ra cái gì đâu… Đau… Được rồi… Đau…” Trì Tố Tố đau đến rớt nước mắt, người trước ngực đang nuốt xuống, dường như đang uống cái gì đó, cơn đau đớn vì căng trướng cũng biến mất khiến nàng vô cùng thoải mái.

“Phu quân, ta bị làm sao vậy?”

“Ừm… Ừm…” Tiêu Vu Uyên hút đến giọt cuối cùng, hắn hài lòng chép miệng. Một giọt chất lỏng trắng như sữa theo khóe miệng hắn chảy ra ngoài, “Bảo bối, nàng đúng là bảo vật.”

“Chàng…” Trì Tố Tố khϊếp sợ nhìn chất lỏng từ khóe miệng hắn, không phải như nàng nghĩ đúng không, nàng chưa sinh con, sao có thể…

Tiêu Vu Uyên thấy nàng sợ như vậy cũng biết nàng đang nghĩ gì, hắn gật đầu, “Bảo bối, chính là điều nàng đang nghĩ.”

“Nhưng… Ta…” Trì Tố Tố kinh ngạc nói không nên lời, “Vậy… Rốt cuộc… Là như thế nào… Chẳng lẽ… Canh… Là canh chàng cho ta uống?”

“Bảo bối thật thông minh.” Tiêu Vu Uyên ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, “Đêm nay chủ nhân muốn dạy dỗ nàng, biết chưa?”

“Nhưng… Vâng…” Trì Tố Tố muốn từ chối nhưng thấy ánh mắt cười như không cười của hắn thì lại gật đầu. Trước ngực lại có cảm giác căng trướng lên, “Phu quân, hút ra giúp ta…”

Tiêu Vu Uyên lắc đầu từ chối, “Bây giờ hút thì tối chơi như thế nào, nàng ngoan ngoãn chịu đựng chút. Sau này lỡ đâu ta không ở bên cạnh nàng thì nàng tính đi tìm người khác sao?”

“Vâng…” Trì Tố Tố tủi thân nhìn thoáng qua Tiêu Vu Uyên.

__________

Phòng dạy dỗ.

Cả người Trì Tố Tố trần trụi quỳ trên thảm, ngực căng trướng đến phát đau. Nghe thấy tiếng mở cửa nàng thoáng ngẩng đầu, Tiêu Vu Uyên để một cái mâm lên bàn, bên trong chính là đạo cụ dạy dỗ tối nay.

“Lại đây.” Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.

“Vâng… Chủ nhân.” Trì Tố Tố bò nhanh đến bên chân Tiêu Vu Uyên, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào đùi nam nhân lấy lòng, “Chủ nhân… Có thể… Hút hút… Nô… Ngực… Ngực trướng quá…”

Tiêu Vu Uyên ngồi xổm xuống, một tay bao lấy ngực nàng, “Để chủ nhân nhìn xem một ngày nô cho ra bao nhiêu sữa.”

Trì Tố Tố nhíu mày rêи ɾỉ, móng tay nhéo lấy cánh tay Tiêu Vu Uyên, sữa từng chút từng chút bị hút ra, ngực dần dần cũng không còn căng trướng nữa, nàng thoải mái thở dài, chân kẹp chặt lại, tiểu huyệt chảy ra vài giọt mật dịch.

“D.âm đãng, lại đây nếm thử hương vị của nàng đi.” Nam nhân nhét nhũ hoa vào miệng nàng. Trì Tố Tố nhíu mày, mùi nhàn nhạt có vị hơi ngọt, nhưng nghĩ đến đây là sữa của mình thì không nuốt xuống được, nàng phun hết lên người Tiêu Vu Uyên.

Nhìn khuôn mặt biến thành màu đen của hắn, Trì Tố Tố kêu rên: Xong rồi.