Người của phủ Tam hoàng tử vừa tới quốc công phủ tìm Hàn Tư Ân, nhóm người lão phu nhân đã nhận được tin tức. Đối với Cơ Lạc không thèm nhìn như thế, hành vi của mọi người trong quốc công phủ, của nhóm người lão phu nhân đã mười phần bình tĩnh, ít nhất ngoài mặt là như vậy.
Cơ Lạc lần này không hẹn người ở trong thành, mà là hẹn ở Vạn An tự ngoài thành. Nói là hậu viện Vạn An tự có một vườn trà, là cực phẩm hiếm thấy, mời hắn cùng đi thưởng thức.
Đối với việc này, trong lòng Hàn Tư Ân vẫn là có điểm hứng thú, hắn tới đại Chu này đã ba đời, hai đời trước hắn chỉ lo nghĩ mau chóng chết đi, nên cũng chưa rời khỏi kinh thành du ngoạn bao giờ. Lần này ngược lại là trực tiếp rời kinh thành đến Giang Nam, thế nhưng bản thân lại không hề quen thuộc ngoại ô của kinh thành.
Hiện tại Cơ Lạc mời hắn tới ngoại ô, ngược lại có thể đi chung quanh nhìn một chút.
Hàn Tư Ân không biết cưỡi ngựa, ở đời trước, ban đầu là hắn không có tiền tham gia những hoạt động lắm tiền chất lượng cao này, sau khi hắn có tiền, còn chưa trải nghiệm cuộc sống của người có tiền được mấy ngày, liền quanh năm không thấy ánh mặt trời, rồi thành không có thời gian.
Ở Đại Chu, con cháu kinh thành đều là tiên y nộ mã, cả người hắn căn bản đã biến thành lười nhác, cái gì cũng không thích. Nếu có xuất môn đều phải ngồi kiệu hay xe ngựa, hắn là lười phải đi học cưỡi ngựa.
Cho nên lần này ra khỏi thành, là An Thảo đánh xe ngựa.
Ra ngoài thành, Cơ Lạc đã đang chờ hắn. Cơ Lạc thấy Hàn Tư Ân ngồi xe ngựa, ngược lại cũng không quá kinh ngạc, thân thể Hàn Tư Ân nhìn qua thì rất tốt, nhưng trong nội thể, quanh năm suy yếu là sự thực, những năm qua không học cưỡi ngựa nổi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bởi vì ra ngoài kinh, Hàn Tư Ân cũng không đối với Cơ Lạc tiến hành những hư lễ kia, hắn chỉ vén rèm lên, gật đầu với Cơ Lạc một cái, một ngựa một xe chạy về hướng Vạn An tự.
Hoàng đế Đại Chu tuy rằng không tin phật, nhưng cũng không cấm người khác tin, phụ cận kinh thành cũng có mấy tòa chùa chiền có tiếng, trong đó có Vạn An tự rất nổi danh, những gia đình phụ cận đều sẽ đến đây thắp hương cầu nguyện hoặc lễ tạ thần, đèn nhang cực thịnh.
Từ khi Cơ Lạc chết qua một lần, trong lòng đối với thần thần phật phật này có chút để ý, chỉ lo tăng nhân này đó sẽ nhìn ra cái gì. Nhưng dù hắn để ý, cũng sẽ nhìn thẳng cái nấc này trong lòng mình, sau đó chính mình đi qua.
Sau khi tỉnh lại, hắn liền đến Vạn An tự vì chính mình cùng Bạch Văn Hãn kiếp trước điểm thắp hai ngọn đèn vô danh. Tiền nhan đèn cũng đưa rất hào phóng, cũng là người hữu duyên mà các tăng nhân thường nói ở Vạn An tự này, do đó cũng có một phòng nhỏ cho chính mình ở đây.
Mà Hàn Tư Ân, đại khái là sống nhiều lần lắm rồi, đối với những thứ này cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt.
Cổng cho nam khách của Vạn An tự có chín mươi bậc cầu thang, bên nữ khách lại không có. Chín mươi bậc không coi là nhiều, nói như vậy, nam tử đến đây đều sẽ tự mình đi lên, bày tỏ lòng thành của chính mình.
Cũng có người thân thể hư nhược, hoặc là hành động bất tiện, sẽ được người nâng lên.
Cơ Lạc tự mình đi lên, khiến hắn hơi kinh ngạc chính là Hàn Tư Ân cũng tự mình đi lên. Thời điểm đến cửa, sắc mặt Hàn Tư Ân đã ửng hồng, hô hấp có chút dày đặc.
Đối với người thân thể không tốt lại ít rèn luyện như Hàn Tư Ân mà nói, đi như vậy giống như đã tận hết sức lực.
Cơ Lạc trực tiếp dẫn người tới gian phòng nhỏ mà mình thường dùng, bố trí trong phòng mười phần xúc tích mộc mạc, vừa nhìn đã thấy giống nơi ở của người ăn chay niệm phật, quét tước rất sạch sẽ, bên trong phòng quanh năm thông gió, cũng không có mùi lạ gì.
Hàn Tư Ân cũng không khách khí gì với Cơ Lạc cả, sau khi cảm giác suyễn khí lợi hại, liền trực tiếp kéo cái ghế trong phòng ngồi xuống.
Sau khi chầm chậm thở lại bình thường, Hàn Tư Ân nhìn về phía Cơ Lạc, ngữ điệu giống như ngày thường, nhìn như tùy ý hỏi một câu: "Ngươi thoạt nhìn rất tiều tụy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cơ Lạc nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Ân, không phát hiện trên mặt hắn có cái gì không đúng, trong lòng có hơi phức tạp.
Nói đến mấy ngày nay, hắn vẫn luôn điều tra Bạch Ân. Sau khi nhìn thấy gò má của Bạch Ân, hắn luôn cảm thấy Bạch Ân là con riêng của phụ hoàng hắn.
Mà thời điểm trời tối người yên, hắn sẽ luôn nhớ tới Hàn Tư Ân.
Bởi vì tất cả những điểm bất thường của Bạch Ân đều là Hàn Tư Ân lơ đãng đề xuất ra, tỷ như tư thái tiêu sái của hắn, liền tỷ như gương mặt hắn. Cơ Lạc từng vô số lần hoài nghi Hàn Tư Ân giống như hắn, đời này trùng sinh nên vận mệnh thay đổi. Nhưng hắn cũng vô số lần vì phong cách làm việc của Hàn Tư Ân mà bác bỏ ý niệm này.
Vừa xuất hiện chuyện của Bạch Ân, trong lòng Cơ Lạc liền nổi cảm giác không đúng, Hàn Tư Ân không phải là người sẽ bận tâm đến người xa lạ, nhưng cũng vì hắn liên tiếp nhắc nhở, mới để cho mình chú ý tới Bạch Ân.
Chỉ là nghĩ như vậy, bản thân Cơ Lạc cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường. Bởi vì đời trước khi Hàn Tư Ân chết, Bạch Ân vẫn chưa có danh tiếng gì, hắn làm sao lại biết được nhiều chuyện của Bạch Ân như vậy.
Mà trong lòng Cơ Lạc chính là bỏ không qua nổi lòng hoài nghi kia, hơn nữa có liên quan đến chuyện của Bạch Ân, hắn bây giờ vẫn là hồ đồ chưa rõ, rất muốn tìm một người đáng tin phân tích một chút. Đời trước Bạch Văn Hãn là người hắn tin tưởng nhất, đời này chính hắn tránh được Bạch Văn Hãn, chặt đứt bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào, thì Hàn Tư Ân trước mắt là người hắn cảm thấy đáng tin nhất. Chỉ là đời trước từng trải, khiến hắn ngoại trừ Bạch Văn Hãn, không dám dễ dàng tin tưởng bất luận người nào.
Hàn Tư Ân ban đầu cũng không biết Cơ Lạc đang suy nghĩ gì, mà Cơ Lạc có một tật xấu, chính là nghĩ tới Bạch Văn Hãn, sẽ nghĩ tới thời điểm hai người chết đi ở đời trước, tâm tư sẽ không khống chế được, cũng lộ ra vài chuyện vụn vặt.
Hàn Tư Ân thấy, hiện tại tâm tình của Cơ Lạc chính là rất tồi tệ.
Đối với Cơ Lạc che giấu ý nghĩ cẩn trọng như thế, Hàn Tư Ân thở dài, nói: "Ngươi mời ta đến đây, chính là vì muốn ở trong chùa miếu cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ à?"
Cơ Lạc lắc lắc đầu, vẫn là hé miệng không lên tiếng.
Sau đó Hàn Tư Ân lại mở miệng nói: "Nếu không có chuyện gì, vậy ta liền đi dạo chung quanh một chút, ta còn chưa từng thấy qua chùa miếu đây."
Đối với bất cứ chuyện gì Hàn Tư Ân đều không miễn cưỡng, chuyện của Cơ Lạc cũng vậy.
Vì thái độ của y, trong lòng Cơ Lạc càng quặn lại, hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Vốn là ta mời ngươi đến, ngươi muốn đi dạo, trùng hợp nơi này ta tương đối quen thuộc, ta dẫn đường cho ngươi là được rồi."
Hàn Tư Ân không bận tâm gật gật đầu.
Mỗi nơi trong Vạn An tự đều là người, chỉ là nam khách nữ khách là tách riêng ra, tránh khỏi gặp gỡ cùng đường. Cảnh sắc bên trong Vạn An tự cũng khá, mỗi lần đến một nơi, Cơ Lạc đều sẽ tiện tay vứt mấy khối bạc vào trong rương, xem như là tiền nhang đèn.
Cơ Lạc chỉ không vái phật, mà Hàn Tư Ân một không vứt tiền, hai không vái phật. Hai người cứ như thế đi chung quanh Vạn An tự, bước chân Hàn Tư Ân mười phần tùy ý, chỉ là vô luận hắn đi tới viện nào, Cơ Lạc đều sẽ giới thiệu với hắn một phen bên trong có tượng phật là ai, lai lịch ra sao.
Cuối cùng lại tiến vào một góc sân vắng vẻ, nơi đó không có tượng phật, cả viện trống rỗng, bên tường có một đạo cửa nhỏ, Cơ Lạc nhìn cửa nhỏ kia, cười nói: "Đằng sau cửa nhỏ này chỉ có một lối đi hẹp, đi về phía vách nhai của Vạn An tự, quang cảnh thanh u, có muốn đến xem thử một chút không?"
Dọc cả đường đi, đây vẫn là nơi đầu tiên Cơ Lạc đưa ra kiến nghị, hơn nữa, đứng ở bên vách núi ngắm phong cảnh, từ xưa đến nay đều được người yêu thích, Hàn Tư Ân cũng không ngoại lệ, vì vậy hắn gật gật đầu.
Phong cảnh sau cửa nhỏ cùng bên trong chùa miếu hoàn toàn không giống nhau. Trong miếu tiếng người huyên náo, nơi này tiếng gió mãnh liệt, vách núi cheo leo, sau khi đi tới vài bước, đường bắt đầu hẹp lại. Đi xong nhìn lại, còn khiến người cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Trùng hợp chính là, nơi này cũng không phải chỉ có bọn họ, còn có một người đang dựa vào vách núi cách đó không xa nhìn về nơi xa xăm. Người kia vì tiếng vang quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân, thần sắc rõ ràng mang theo kinh ngạc.
Người nọ là Bạch Ân.
Bạch Ân biết Cơ Lạc, nhìn thấy dáng dấp Hàn Tư Ân cũng có thể tưởng tượng ra thân phận của hắn, vì vậy vội vàng tiến lên hành lễ.
Cơ Lạc giả cười vờ nâng người dậy, nói: "Chúng ta không biết Bạch công tử ở đây, vô tình quấy rầy rồi."
Bạch Ân thấp rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Tam hoàng tử khách khí." Bạch Ân nói xong liền dừng lại, tình cảnh lần nữa lúng túng.
Hàn Tư Ân cười như không cười liếc Cơ Lạc một cái, Cơ Lạc bị hắn nhìn cho hơi đỏ mặt. Bạch Ân nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, liền mở miệng nói: "Tam hoàng tử cùng Thế tử thứ tội, gia mẫu còn ở bên trong chờ vi thần, cáo từ."
Cơ Lạc ừm một tiếng, Bạch Ân sát góc áo hai người rời đi.
Chờ thân ảnh Bạch Ân biến mất, Hàn Tư Ân lười nhác ngồi xuống đất, đón gió, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Lạc, nói: "Ngươi cố ý mang ta đến đây gặp hắn?"
Cơ Lạc bị Hàn Tư Ân nói, đáy lòng có chút lúng túng, hắn cũng là tìm hiểu rất lâu mới tìm ra được sở thích này của Bạch Ân. Hắn có người nằm vùng trong chùa này, dù Hàn Tư Ân không nghĩ đến nơi này, người của hắn cũng sẽ bất động thanh sắc dẫn hắn tới đây.
Kỳ thực cả đường đến đây hắn đều rất xoắn xuýt, nếu như gặp được Bạch Ân, Hàn Tư Ân nhìn ra sơ hở của mình lại không hỏi, vậy mình nên làm gì. Nếu như nhìn ra sơ hở mà hỏi, vậy mình phải trả lời ra sao.
Việc mình hoài nghi, quan hệ đến hoàng tử trong cung, hắn là không dám dễ dàng vọng đoạn. Những ngày gần đây, hắn vô tình hay cố ý điều tra một chút những ngày phụ hoàng hắn đi tuần hoặc là xuất cung, xem có phải minh châu thất lạc dân gian hay không, mà căn bản là không có.
Số lần phụ hoàng hắn xuất cung được ghi chép lại rất ít, rất dễ dàng liền tra được. Đương nhiên, cái này cũng không tính đến những lần phụ hoàng hắn âm thầm xuất cung, không ghi chép lại.
Mà Cơ Lạc căn bản không để mắt đến những lần đó, hắn mơ hồ cảm thấy thái hậu có biết gì đó, bởi vì đời trước Bạch Ân là người đi theo Nhị ca hắn Cơ Dung.
Nếu như hắn không bị Bạch Ân gϊếŧ qua một lần, hắn căn bản sẽ không đem Bạch Ân cùng Nhị ca hắn liên hệ với nhau.
Trong lòng hắn thậm chí mơ hồ có một ý nghĩ điên cuồng, có phải là năm đó trong cung có hoàng tử bị người đánh tráo, mà lại chưa biết chừng có liên quan đến thái hậu, thái hậu quá mức nâng đỡ Cơ Dung khiến người sờ không ra đầu mối.
Hắn mấy ngày nay phái người khẩn thiết nhìn chằm chằm Bạch phủ, nhưng cũng không có thu hoạch quá lớn.
Phụ thân Bạch Ân, Bạch Tuấn mỗi ngày vào triều hạ triều, không có bất kỳ điểm khác biệt nào. Người duy nhất hắn chưa từng thấy qua chính là thϊếp thất đến chính thất phu nhân của Bạch Tuấn, Vương thị. Trong đầu Cơ Lạc có cảm giác, Vương thị là mấu chốt trong chuyện này.
Sở dĩ Cơ Lạc nhiệt tình với chuyện này như vậy, chủ yếu là muốn thông qua chuyện này, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phụ phi hắn năm đó.
Có thể những thứ này chỉ là sự tưởng tượng của hắn, không có bất kỳ bằng chứng nào. Hắn không thể chỉ dựa vào gò má giống phụ hoàng hắn, liền thưa chuyện này với phụ hoàng hắn được.
Thế nhưng hắn bây giờ, thủ đoạn có thể dùng cũng đã dùng, còn tiếp tục điều tra, chẳng những không có tác dụng gì, mà còn dẫn đến đánh rắn động cỏ. Chuyện trong quá khứ của hậu cung sẽ không dễ dàng được nhắc lại, đây là cơ hội duy nhất có thể điều tra rõ ràng vì sao phụ hoàng hắn lại lạnh nhạt hắn, vì sao phụ phi không rõ ràng mà chết đi, hắn không nghĩ sẽ dễ dàng như vậy mà bỏ qua.
Mà hiện tại, người bên cạnh có thể giúp đỡ hắn nhất chỉ có Hàn Tư Ân, nhưng hắn lại không thể hoàn toàn tín nhiệm Hàn Tư Ân, cho nên mới cố ý làm ra lần thăm dò này. Nhìn xem Hàn Tư Ân đến cùng có biết nội tình chuyện Bạch Ân hay không.
Khiến hắn lúng túng chính là, Hàn Tư Ân còn nhớ Bạch Ân, thế nhưng trong mắt căn bản không hề để ý. Dưới ánh nhìn trong suốt của Hàn Tư Ân, Cơ Lạc cũng không biết người này có thể trợ giúp chính mình hay không nữa.