Bạch Thư thấy Hàn Tư Ân thật sự không muốn ra khỏi thành, liền dừng lại cái đề tài này, sửa lời nói: "Bên Chu Mã An có cần ta đi giám thị hay không?"
Hàn Tư Ân nghe Bạch Thư nói hơi hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, nói: "Không cần, Chu Mã An làm người mười phần cẩn thận, ngươi lại không thể mọi thời khắc giám thị hắn, chẳng bằng ở lại chỗ này chờ hắn đến đây. Nghĩ tới nghĩ lui, thủ đoạn ác độc hắn có thể làm cũng chỉ là gϊếŧ người diệt khẩu mà thôi."
Bạch Thư nghe lời này, gật gật đầu, cười hì hì, nói: "Như vậy cũng tốt, nếu như hắn thật sự dám phái người đến đây, ta liền cho bọn họ một đi không trở lại."
Hàn Tư Ân ừm một tiếng.
Lúc này An Thảo cầm một phong thư vội vã đi tới, sắc mặt vì đi gấp mà hơi ửng hồng. Hắn đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, chần chờ liếc nhìn Bạch Thư.
Bạch Thư nhìn về phía Hàn Tư Ân nói: "Huynh có việc, vậy ta đi về trước." Hàn Tư Ân gật gật đầu, thân ảnh Bạch Thư lóe lên, biến mất trước mắt hai người.
An Thảo lúc này mới nhỏ giọng, nói: "Thế tử, đây là thư của Tĩnh Quốc hầu phủ trong kinh thành đưa tới."
Hàn Tư Ân khẽ nhếch lông mày, trên mặt toát ra chút kinh ngạc, chủ nhân Tĩnh Quốc hầu phủ vẫn không ở trong kinh, từ xưa tới nay chưa từng có ai để ý tới hắn, hiện tại đột nhiên tiếp đến thư của phủ bọn họ, hắn tự nhiên phải có biểu hiện.
Hàn Tư Ân tiếp thư, mở ra liếc nhìn. Ngoài thư đề là Tĩnh Quốc hầu phủ, nhưng thư là do Hàn Minh Châu viết.
Hàn Minh Châu ở trong thư viết, mấy ngày nay mong nhớ hắn ở nơi xa xôi, còn có gần đây có người từ Giang Nam dùng Khoái Mã Gia Tiên truyền tin đến Hàn Quốc công phủ. Lão phu nhân nhìn thấy nội dung trong thư liền té xỉu tại chỗ, phụ thân và Nhị bá phụ đều nổi trận lôi đình, bầu không khí trong nhà cực kỳ căng thẳng, mấy người hạ nhân đã bị trách phạt.
Các nàng là tiểu bối tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng mười phần mong nhớ, cuối cùng nghe theo dặn dò ngày ngày sao chép kinh phật cầu phúc. Hàn Minh Châu ở trong thư nói nàng mấy ngày nay thường xuyên được hoàng hậu gọi vào cung, thời điểm tình cờ bị Nhàn phi triệu kiến, gặp được hoàng thượng. Hoàng thượng mặc dù hiền lành, nhưng nàng thấy được trong lòng mười phần kinh hoảng, không dám ở trong cung tùy ý vọng động.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy mấy món đồ trân phẩm trong cung, nhớ tới ca ca ở Giang Nam xa cách, trong lòng thật là khổ sở. Cuối thư, Hàn Minh Châu còn nói đến cữu cữu Tĩnh Quốc hầu được hoàng thượng hạ chỉ từ biên quan triệu hồi về kinh, đại khái hai tháng sau sẽ về tới kinh thành, trên đường về sẽ đi qua Giang Nam, nếu như khi đó Hàn Tư Ân còn ở Giang Nam, vậy còn có thể gặp gỡ.
Ý tứ phong thư này nói trắng ra chính là, chuyện hắn làm ở Giang Nam, Hàn Quốc công phủ đã biết được. Người trong nhà vì thế rất tức giận, lão phu nhân bị tức đến xỉu, người trong phủ dùng lí do sao chép kinh phật làm khó dễ nàng.
Mà hoàng hậu thường thường triệu nàng vào cung, người của Hàn Quốc công phủ cũng không dám tìm nàng gây phiền toái. Mà Nhàn phi Hàn Vân thường vào lúc hoàng thượng ở tẩm cung của ả, không có ý tốt triệu kiến nàng. Chỉ là ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu Tĩnh Quốc hầu phủ sắp từ biên quan hồi kinh, nàng rất cẩn thận, cho nên không cần lo lắng cho nàng, bảo hắn ở Giang Nam chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình, không cần mong nhớ.
Hàn Minh Châu nếu đã dùng danh nghĩa Tĩnh Quốc hầu phủ đưa thư, vậy cũng gián tiếp nói rõ tình cảnh của nàng ở Hàn Quốc công phủ sợ là có chút gian nan, quá nhiều người nhìn chằm chằm vào động tĩnh của nàng, chỉ là nàng vẫn có thể ứng phó tình huống như thế.
Hàn Tư Ân đem thư khép lại, sau đó bảo An Thảo gọi người đưa thư tới đây.
Người đưa thư là người mà Vương gia phái theo Hàn Minh Châu khi hồi kinh, gọi là Vương Trung. Hắn không cao lớn lắm, chân trái vì vết thương trên chiến trường mà bước đi có tật, tướng mạo cũng phổ thông, đi ở trên đường cái cũng bị người chú ý tới.
Hàn Tư Ân nói với Vương Trung: "Bảo nàng an tâm ở kinh thành, tự chiếu cố chính mình thật tốt, không cần lo lắng cho tình hình của ta ở đây." Sau đó hắn bảo An Thảo cầm một nén bạc đưa cho Vương Trung.
Vương Trung cung kính nhận bạc, sau đó liền rời đi.
Chờ người đi rồi, Hàn Tư Ân để An Thảo lui ra, chính mình đứng dưới gốc đào, xé nát thư Hàn Minh Châu đưa tới.
Thời điểm Cơ Lạc cùng Cơ Việt trở về, Cơ Việt có chút cao hứng, hắn lần đầu tiên thấy Cơ Lạc cùng người tán gẫu. Mỗi câu đều chạm đến đáy lòng người ta, khi bọn họ trở về, Giang Thủy Sinh đã đáp ứng điều kiện của bọn họ.
Thừa dịp Bạch Thư giải quyết đám thổ phỉ, hắn đi vào diệt cướp, đồng thời lén lút phái người đem những quan chức bị Hàn Tư Ân xét nhà chuyển đi nơi khác, để tránh gặp phải bất trắc. Nếu như Chu Mã An dám động thủ với Hàn Tư Ân, vậy hắn ở trước mặt hoàng thượng cũng có thể làm chứng.
Cơ Việt nói xong những chuyện đã xảy ra, nhìn về phía Hàn Tư Ân. Hàn Tư Ân thì lại nhìn về phía Cơ Lạc, thần sắc Cơ Lạc bình tĩnh nói: "Giang đại nhân có lòng muốn lập công là thật, thế nhưng đưa những quan chức bị xét nhà tới tay hắn, thật ra ta không yên tâm như vậy, dù sao lòng người cũng sẽ thay đổi."
Hàn Tư Ân nói: "Hắn thay lòng đổi ý hay không cũng chẳng sao cả, chỉ cần hắn có lòng muốn lập công, sẽ không bị Chu Mã An lôi kéo, dùng binh của tổng binh phủ gϊếŧ chúng ta."
Cơ Lạc một bên gật gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ cần hắn đi vào diệt cướp, Chu Mã An cũng không dám lôi hắn chung thuyền."
Cơ Việt vốn đang hưng phấn sắc mặt khẽ thay đổi, nhìn về phía Hàn Tư Ân cùng thần sắc phức tạp của Cơ Lạc. Trong lòng có chút buồn bực, cảm giác rõ ràng chạc tuổi nhau, mà Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc suy nghĩ sự tình chu toàn hơn hắn nhiều, hơn nữa cân nhắc nhân tâm tựa hồ càng thêm nham hiểm.
Hàn Tư Ân là không đếm xỉa tới Cơ Việt đang suy nghĩ cái gì, hắn liếc nhìn cây đào bên cạnh, nói: "Mấy ngày này người đến đây giám thị tìm hiểu tin tức khẳng định rất nhiều. Chúng ta làm tốt công tác chuẩn bị đón khách, mà những người biết chút chuyện, để bọn họ ngậm chặt miệng vào, không nên nói lung tung."
Cơ Lạc cũng đã từng vào quân, biết nên cùng những người này ở chung như nào, hắn nói: "Chuyện này giao cho ta." Hàn Tư Ân hờ hững ừm một tiếng.
Thời điểm trú quân Lưỡng Giang huấn luyện vô tình gặp thổ phỉ núi Đại Vương huyện Văn An cướp bóc gϊếŧ người, còn gϊếŧ vài người của phủ tổng binh, Giang Thủy Sinh nghe xong vô cùng giận dữ, gϊếŧ trú quân địa phương, cho rằng bọn họ mưu phản, liền xuất binh diệt cướp, lần này vận khí tốt, tiêu diệt một phần đạo tặc, chỉ là tên cầm đầu nhóm đạo phỉ đã dẫn theo người bỏ chạy.
Tin tức này rất nhanh đã truyền ra thành Liễu Châu, dân chúng đều vỗ tay vì Giang Thủy Sinh khen hay. Chu Mã An nghe xong, đồ sứ trong nhà nát một nửa. Thêm vào việc Hàn Tư Ân gần đây giục bàn giao ngân lượng, cứu người từ thiện, Chu Mã An quyết định mượn đao gϊếŧ người.
Hôm đó là một ngày không trăng, thời điểm ban ngày trong thành Liễu Châu đột nhiên nổi gió. Dân chúng nhìn thấy thiên nhiên đột nhiên thay đổi, trong lòng đều sợ hãi lại có mưa, bọn họ còn chưa sửa xong đê, nếu như lại có mưa xuống, nhất định là sẽ vỡ đê lần nữa, chắc chắn sẽ chết rất nhiều thôn xóm.
Rất nhiều dân chúng đều ở trong nhà bái Long Vương, hi vọng Long Vương đừng ban mưa nữa.
Ngày này nhóm người Hàn Tư Ân cũng không làm gì khác thường, đúng giờ tắt đèn nghỉ ngơi, người đi tuần cũng giống như ngày thường.
Thời điểm trời tối người yên, trước sơn giả ở hậu viện, đột nhiên truyền đến tiếng vang khe khẽ, sau đó kia ở cửa động sơn giả đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen.
Những người này cứ yên lặng mà từng người từng người hiện ra. Không biết qua bao lâu, toàn bộ những người này đứng trước sơn giả trống trải, có người thấp giọng nói: "Đi."
Sau đó có người trong đêm đen khẽ cười nói: "Đi? Mây đen gió lớn như vậy, không mời mà tới, là muốn đi đâu đây?"