Bạch Văn Hãn ở Tây Cương xa cách tiếp được tin tức hoàng đế tứ hôn cho Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư, cả người đều kinh hãi, suýt chút nữa từ trên tường thành tuần phòng rớt xuống. Phản ứng đầu tiên của Bạch Văn Hãn chính là có người giả truyền thánh chỉ, cố ý truyền ra tin tức điêu như vậy, để thế nhân vấy bẩn Hàn Tư Ân cùng đệ đệ của mình.
Mà lập tức hắn cũng nghe được điều kiện để chấp thuận hôn lễ này, Bạch Văn Hãn vì thế trong lòng phức tạp không được. Sau khi hắn trở lại Tây Cương, thứ vụ mỗi ngày cần chỉnh lý trong quân Tây Cương đều phải hao phí thời gian rất lâu, thời điểm rảnh rỗi hắn cũng sẽ nghĩ đến chuyện Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư bị vạch trần.
Cho tới nay hắn đều vì đệ đệ của mình lo lắng, mãi đến tận sau đó không lâu hắn nhận được thư của Bạch Thư, trong thư nói Hàn Tư Ân đã ở bên cạnh y, tính toán thời gian hẳn là chuyện hắn mới rời kinh không lâu.
Trong thư chỉ nói mấy câu, mà Bạch Văn Hãn vẫn từ những chữ viết ngổn ngang bên trong mà cảm nhận được hưng phấn cùng khoe khoang không nói ra được của Bạch Thư. Đương nhiên bản thân hắn cũng mười phần khϊếp sợ, hắn cho là đời này Bạch Thư cũng sẽ không lay động được Hàn Tư Ân trái tim cứng rắn như đá kia.
Không nghĩ tới Hàn Tư Ân lại nhanh như vậy đã nghĩ thông, nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Văn Hãn vẫn có chút phức tạp.
Không quản người đời thấy thế nào, nếu Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đã thành đôi, trong lòng Bạch Văn Hãn vẫn hi vọng hai người có thể tốt đẹp. Bạch Văn Hãn liền hỏi thăm Liễu Hổ Thành, sau khi xác nhận độ chuẩn xác của tin tức, hắn thở dài.
Nói đến, hắn tự cho là mình từng trải sa trường, từng thấy máu thấy qua vô số người chết, hắn tự nhận là không có việc gì có thể làm cho mình biến sắc. Kết quả, là bị một tin tức như vậy đánh đổ.
Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư dĩ nhiên quang minh chính đại mà thành thân, chỉ là hắn làm ca ca lại không có cách nào trở về tham gia cuộc hôn lễ hoàng đế ban cho này. Bạch Văn Hãn có thể tưởng tượng được thái độ của những văn võ đại thần trong kinh thành sau khi nghe được tin tức, hắn hận không thể lập tức thu dọn đồ đạc rời đi Tây Cương quay về làm hậu thuẫn cho đệ đệ mình.
Chỉ là hôn sự náo động toàn bộ Đại Chu này rất nhanh đã bị tin tức hoàng đế thoái vị bao phủ lại, tâm tư Bạch Văn Hãn cũng từ chút việc tư này mà chuyển đến chuyện Cơ Lạc đăng cơ.
Sau khi hoàng đế hạ chiếu thoái vị, Cơ Lạc ở trước cửa tẩm cung của hoàng đế quỳ ba canh giờ, cầu hoàng đế thu hồi chiếu thư, bị hoàng đế chỉ vào mũi mắng một trận, liền buồn bã tiếp nhận sự thực này.
Tân hoàng đăng cơ chính là hỉ khánh của cả nước, tất cả mọi người đang bày tỏ cao hứng, mà Cơ Lạc là người trong cuộc lại yên lặng ngồi trong tẩm cung của mình, hắn đem tất cả mọi người đều đuổi ra ngoài.
Nội giám trông coi vừa bắt đầu còn rất bình tĩnh, cho là Thái tử có sở thích này, sau đó khi Cơ Lạc đến bữa trưa cũng không xuất hiện ăn cơm, nội giám mơ hồ cảm giác thấy hơi không tốt, nội giám thϊếp thân hầu hạ Cơ Lạc, thu hồi lại tâm tình hưng phấn khi lập tức sẽ trở thành đại nội tổng quản, cuối cùng vẫn gõ cửa một cái, nói một tiếng: "Thái tử, nên dùng cơm trưa."
Thái giám nói vài câu, bên trong không có truyền đến một tiếng, nội giám này nhịp tim nhảy lên ầm ầm vang vọng, cuối cùng, hắn cắn răng một cái vẫn là mở ra cửa phòng đóng chặt.
Bên trong phòng màn trướng che mắt, thế nhưng nội giám biết bên trong căn bản không có người. Hoàng đế tương lai biến mất, mà bọn họ lại không hay biết gì, nội giám nghĩ đến sự thực này, sợ đến chân đều mềm nhũn, sau đó hắn liên tục lăn lộn đi gặp hoàng đế.
Mà người trong cuộc tạo ra hỗn loạn này hiện tại đang ở trong sân nhà Hàn Tư Ân, Cơ Lạc mặc xiêm y của nội giám phổ thông, đi tới nơi này cũng chưa nói gì khác, liền tự mình một mình uống rượu.
Bạch Thư thấy tâm tình của hắn hình như không tốt lắm, liền ra ngoài Hầu phủ đi chơi.
Hàn Tư Ân nhẫn nại Cơ Lạc nửa canh giờ, sau nửa canh giờ nhìn thấy hắn vẫn không thôi, liền không nhịn được, hắn rót cho mình chén trà nóng, nói: "Thời gian không còn sớm, nếu như Đông cung phát hiện ngươi không ở trong, vậy còn không dọa chết người ta à."
Cơ Lạc hừ lạnh hai tiếng, lại nói, trở thành hoàng đế là chấp niệm hai đời của hắn, nhưng nay chuyện đã thành, hắn cũng không có cảm thấy đặc biệt cao hứng, thậm chí rất bình tĩnh, cái cảm giác này hắn lại không có cách nào nói ra khỏi miệng, dù sao lập tức sẽ phải hoàng đế, nói ra cái này có vẻ đặc biệt lập dị.
Cơ Lạc ngồi trong cung điện hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhâm tính một hồi, đánh ngất xỉu một nội giám, nhảy cửa sổ rời đi, từ chuồng chó bên trong bò ra ngoài tìm đến nhà của Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân cũng không nhất định sẽ cùng hắn nói cái gì, mà Cơ Lạc ngoại trừ Bạch Văn Hãn ra cũng chỉ tín nhiệm người này, cho nên cũng chỉ có thể tới đây.
Lần thứ hai ngửa đầu ực một hớp rượu, Cơ Lạc hàm hàm hồ hồ hỏi: "Đáng giá không?"
Hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng Hàn Tư Ân biết hắn hỏi cái gì, Hàn Tư Ân uống mấy ngụm trà, sau khi dạ dày ấm lên mấy phần, hắn nói: "Đối với ta mà nói chính là đáng giá."
"Sẽ hối hận hay không?" Cơ Lạc liền lẩm bẩm hỏi.
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Người liền là cả đời, lựa chọn liền sẽ không hối hận. Ta không có gì có thể cho y, chỉ cần y cao hứng là tốt rồi."
Cơ Lạc nghe lời này, tay lấy rượu hơi dừng lại một chút, dằn xuống viên đá dưới đáy lòng đang nhức nhối kia, sau một hồi hắn nâng cốc ném ra ngoài, sau đó đứng lên ha ha cười nói: "Cũng đúng, người liền là cả đời, lựa chọn chính là lựa chọn, không có gì hối hận."
Dứt lời này, Cơ Lạc liền rời đi, dù sao cũng là đế vương của ngày mai, Hàn Tư Ân sợ hắn gặp phải chuyện xui xẻo gì, trượt chân rơi xuống nước gì gì đó, liền bảo Bạch Thư vào phủ âm thầm đưa hắn an toàn hồi cung.
Bạch Thư rất ngoan ngoãn đáp lại.
Thời điểm Cơ Lạc trở lại đông cung, nội giám hầu hạ hắn suýt chút nữa ôm bắp đùi của hắn mà khóc ròng ròng. Sau khi hoàng đế sinh bệnh biết được Cơ Lạc mất tích, suýt chút nữa chém đầu tất cả mọi người trong đông cung, sau cùng vẫn là Nguyên Bảo công công cầu xin cho bọn họ mới có thể sống sót, thế nhưng Thái tử về trễ một lúc nữa thôi, đầu của bọn họ nói không chừng sẽ không còn thật đấy.
Sinh mệnh trước mặt, vinh hoa phú quý cái gì, bọn họ đều không muốn, liền nghĩ có thể còn sống là tốt rồi.
Sau khi Bạch Thư xác nhận Cơ Lạc không sao, liền lặng lẽ hồi Vạn An hầu phủ.
Lúc trở về, Hàn Tư Ân đang ở dưới hành lang, thời điểm nhìn thấy y, thần sắc vẫn ngưng lãnh như ngày xưa, nhưng đôi mắt thanh lạnh nay đã ấm áp hơn ba phần.
Bạch Thư vì ba phần ấm áp này mà sôi trào, y nhảy đến trước mặt Hàn Tư Ân, lại hôn hai má Hàn Tư Ân một cái. Tỳ nữ đang quét sân cách đó không xa nhìn thấy tình huống như thế đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.
Từ sau khi hai người thành thân, động tác của Bạch Thư càng lúc càng to gan, ánh mắt càng ngày càng không hề che giấu, tỳ nữ hầu hạ đều đã quen.
Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư nói: "Ngươi có chỗ nào muốn đi không? Chờ đến khi hết bận việc trong kinh, chúng ta đi du ngoạn một chút." Hắn ở nơi nào đều có thể sống sót, mà vẫn luôn giấu Bạch Thư ở trong Hầu phủ này, đối với Bạch Thư mà nói thì không quá công bằng.
Bạch Thư lắc đầu nói: "Chỉ cần cùng với huynh, ở nơi nào đều được." Thật ra y có chút bận tâm thân thể của Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân bây giờ không khác người thường là mấy, nhưng dù sao cũng đã chịu tội nhiều năm như vậy, nội thể rất kém.
Kinh thành này tuy rằng nhàm chán, thế nhưng ở kinh thành lại có dược liệu đầy đủ, nếu như Hàn Tư Ân có cái gì không thoải mái, ngự y trong cung cũng có thể tùy tiện dùng.
Hàn Tư Ân biết được lo lắng của Bạch Thư, cười nhạt một chút, hắn nói: "Ngươi yên tâm, ta không có việc gì." Từ khi Bạch Thư từ Tây Cương trở về đối với hắn khẽ mỉm cười nói, Hàn Tư Ân, ta đã trở về, Hàn Tư Ân liền nghĩ, cho dù mọi chuyện trên đời này đều đã chấm dứt, hắn cũng sẽ không dễ dàng rời đi cõi đời này.
Hàn Tư Ân thường xuyên nghĩ, hắn đã tới triều đại này ba lần, e rằng chính là vì còn phải gặp Bạch Thư, gặp phải cái người toàn tâm toàn ý thích mình này, cũng có lẽ bây giờ tình cảm của hai người còn không ngang nhau, nhưng sẽ có một ngày, hai đầu tình cảm của cung thiên bình cũng sẽ cân bằng.
Ngày Cơ Lạc đăng cơ, hoàng đế kéo thân thể còn chưa khỏe này đến tham gia thịnh hội. Hàn Tư Ân đại khái là triều thân duy nhất không đến tham gia nghi thức Cơ Lạc đăng cơ.
Nghi thức hoàng đế đăng cơ rất tẻ nhạt, Cơ Lạc thuận lợi trở thành hoàng đế của Đại Chu. Thời điểm Cơ Lạc đứng ở chỗ cao nhất, nhìn cảnh tượng mọi người quỳ lạy, hắn hé mắt, hắn nghĩ bản thân rốt cuộc cũng trở thành đế vương của một đất nước, tương lai của Đại Chu chính là thời đại của mình, hắn có thể khiến đất nước này biến thành dáng vẻ mình mong muốn.
Đây chính là thứ mà đời này hắn theo đuổi.
Cơ Lạc nghĩ thế, liền chầm chậm ngồi lên long ỷ cô độc thuộc về đế vương. Long ỷ là rộng lớn, nhưng cũng là cô độc nhất, thời điểm tiếng chung cổ vang lên, Cơ Lạc nhìn những người đang quỳ phía dưới, thần sắc hắn lạnh lùng.
Hắn đã từng thích một người, mà cuối cùng hai người là bỏ lỡ, một bước sai kia chính là cả đời. Đời này hắn trở thành hoàng đế, thế nhưng cũng không bao giờ có thể tiếp tục yêu một người.
Cũng không phải là không muốn yêu, chỉ là thời điểm hắn lựa chọn trở thành một đế vương chân chính, hắn đã đem tâm tư này kiềm chế lại. Đời trước hắn yêu, khiến người kia ngay cả hài cốt cũng không còn, bản thân mình thì lại vạn tiễn xuyên tim.
Từ ngày trở về đó hắn liền rõ ràng, cõi đời này chỉ cần có yếu điểm sẽ bị người ta tóm lấy nhược điểm, sẽ bị người lợi dụng.
Đời này hắn trở thành hoàng đế, đế vương cao cao tại thượng, sẽ được người ngàn nâng vạn nâng, vạn nhất ngày nào đó, đầu óc hắn vừa kéo liền bị người lợi dụng tâm sinh nghi ngờ, vậy thì sẽ phá huỷ cả đời của một người.
Cơ Lạc không cảm thấy chính mình sẽ có cuộc đời thứ ba một lần nữa đi lên con đường này, cho nên như vậy là tốt rồi. Tự mình lựa chọn con đường này, không hối hận, đường nhân sinh mới vừa bắt đầu, hắn đi từ từ là tốt rồi.
Đế vương ngồi trên long ỷ cao cao, thời điểm mọi người quỳ xuống hô vạn tuế, hắn khẽ cười một chút, người khác đều cho là hắn đắc thắng mà cười, nhưng chỉ có hoàng đế tự mình biết, hắn cười như vậy là ước ao mà cười.
Tân hoàng nghĩ, trên đời này không phải ai cũng đều có thể trở thành Hàn Tư Ân, có thể không kiêng dè ánh mắt thế tục như vậy, sống được bằng phẳng thẳng thắn thô bạo làm người sợ hãi lại phiền muộn.
Có câu nói một đời quân vương một đời thần, sau khi Cơ Lạc đăng cơ thành đế, cả triều văn võ đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ cây đuốc đầu tiên của tân hoàng sẽ đốt lên đầu mình.
Cũng may tân hoàng cũng chỉ đổi vài cái triều thần cáo già, đại thể trên triều đình vẫn giống như khi lão hoàng đế tại triều.
Nhưng khiến tất cả mọi người đều thắt tâm chính là, tân hoàng đăng cơ vẫn trước sau như một mà sủng tín Hàn Tư Ân.
Mới vừa có người ám chỉ nói Hàn Tư Ân không tham gia nghi thức tân hoàng đăng cơ, có chút miệt thị tân hoàng.
Tân hoàng nghe lời này, nói: "Vạn An hầu có công với đất nước, thân thể lại không tốt, nghi thức đăng cơ nhất lại rất rườm rà lắm việc, nghi thức của trẫm có hắn hay không đều có thể tiến hành, vạn nhất Vạn An hầu ở trong nghi thức thân thể không khỏe, vậy chẳng phải là tội của trẫm sao."
Một lần thăm dò nho nhỏ này, bọn họ liền hiểu trong lòng, đối với Hàn Tư Ân người này, bọn họ vẫn phải bóp mũi lại mà nhẫn nhịn.
Đương nhiên cũng có những người nghĩ như này, Hàn Tư Ân là sủng thần của lão hoàng đế, thân thể lão hoàng đế tuy rằng không tốt, nhưng mệnh vẫn còn đấy, tân hoàng mới đăng cơ không tiện xử trí sủng thần của lão hoàng đế, để tránh khỏi lưu lại danh tiếng bất hiếu.
Chờ lão hoàng đế qua đời rồi, Hàn Tư Ân kia sẽ trở thành cái dáng dấp gì, ai cũng không nói chắc được. Ôm tâm tư như thế, có vài triều thần liền ôm một loại mong đợi bí ẩn nào đó trong lòng, mong chờ cái ngày Hàn Tư Ân triệt để bị thất sủng.
Chỉ tiếc mong đợi này đã định sẵn là rơi vào khoảng không, bởi vì khi mùa xuân ấm áp đến, lần đầu tiên Hàn Tư Ân xuất hiện ở trên triều đình, đúng lúc gặp Hoài An đăng báo gặp phải nạn tuyết, Hàn Tư Ân mới vừa đứng ở trên triều đình, đã bị tân hoàng bổ nhiệm làm khâm sai, đi đến Hoài An điều tra rõ việc này.
Cả triều văn võ đối với quyết định của hoàng đế cảm thấy trong miệng đắng chát vô cùng, nhưng bọn họ đưa ra kiến nghị phản đối, đều bị tân hoàng dùng công lao Hàn Tư Ân lập được ở Giang Nam năm đó làm lí do phản bác.
Sau đó mọi người trơ mắt nhìn Hàn Tư Ân nhíu mày với mệnh lệnh của hoàng đế, cuối cùng ung dung tiếp nhận.
Có đại thần thầm hận hận muốn đâm Hàn Tư Ân ghê, bọn họ tối tăm tăm nghĩ, Hàn Tư Ân sao không từ chối đi? Năm đó ở Giang Nam xét nhà gần như là xét đến phế bỏ cả Giang Nam, nhắc đến tên Hàn Tư Ân, ở Giang Nam có ai không biết, so với danh hào của hoàng đế còn vang hơn.
Hiện tại đổi thành Hoài Nam, nhìn dáng vẻ cười híp mắt này của Hàn Tư Ân, chẳng lẽ lại muốn đem Hoài An biến thành Giang Nam thứ hai? Có người có họ hàng nhậm chức ở Hoài An, hận không thể lập tức trở về nhà đề bút viết thư, bảo bọn họ khẩn trương lau cái mông khô ráo vào.
Dọc theo con đường Hàn Tư Ân đi tới Hoài An, mỗi ngày trong kinh thành tiếp đến tấu chương không chỉ nhiều hơn thường ngày gấp hai lần. Chỉ là bất kể những đại thần kia làm sao thượng tấu chương nói Hàn Tư Ân, tân hoàng cũng chỉ trên mặt an ủi, mà trên thực tế nhưng là một câu trừng phạt cũng không có.
Cơ Lạc đương nhiên sẽ không trừng phạt Hàn Tư Ân, thời điểm hắn nhìn thấy quốc khố của Đại Chu cùng tư khố của mình sắp lấp kín, hắn quả thực là hưng phấn.
Thời đại này, có tiền thì có quân lương, có trang bị, liền có thể khai chiến với những nước muốn xâm phạm Đại Chu kia.
Cơ Lạc sờ sờ ngân lượng trắng toát, rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được cái loại tâm thái của phụ hoàng hắn đối với Hàn Tư Ân năm đó.
Nói chung vẫn rất sảng khoái.
Tác giả có lời muốn nói: viết hơn nửa năm, liền viết tới đây, kỳ thực tôi vẫn luôn suy nghĩ một Hàn Tư Ân với trái tim trăm ngàn lỗ thủng như vậy sẽ làm sao yêu thích một người, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là người có tâm tư thẳng thắn yêu thích hắn, hắn mới có thể chậm rãi yêu thích, có người đồng hành với hắn, hắn mới từng chút từng chút yêu thích người.
Phía sau còn có mấy phiên ngoại, tác phẩm tiếp theo là tinh tế sủng hôn và những ngày tháng trao đổi thân thể nhảy một cái sao, cụ thể là cái nào còn chưa nghĩ ra, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, nghiêng mình!