Bạch Văn Hãn khi nghe đến Hàn Tư Ân đi vào Phủ tổng đốc, đáy lòng lập tức tuôn ra một luồng dự cảm không tốt. Nghe thông báo lạnh lùng này không giống như là đi vào làm khách, mà giống như đi điều tra.
Bạch Văn Hãn biết tính tình của Tổng đốc Tây Giang Triệu Văn, mỗi lần gặp phải loại chuyện gây rối này, tướng sĩ thú biên chỉ hận không thể phái mấy vạn đại quân đến đây vây quét, nhưng Triệu Văn mỗi lần đều là nước đã đến chân, mới chầm chập đánh tiếng chung cổ.
Chờ bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới, người ta đã sớm cướp xong đồ vật rời đi, bọn họ đuổi theo, đám người đó cũng qua biên giới, về tới chỗ ở của chính mình.
Bọn họ làm tướng sĩ thú biên, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử thương ngoài thành, bọn họ cũng vì thế mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể vượt qua biên giới sống mái với Nhung địch một phen, mà cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Dựa theo Triệu Văn lão nhân gia người nói, đó chính là muốn ổn thỏa làm việc, có thể không đưa tới chiến loạn dọa người chạy mất là tình huống tốt nhất. Liễu Hổ Thành cũng không phải chưa từng phát giận, chúng ta không vượt qua ranh giới đánh nhau với bọn họ, nhưng nhận thấy có dấu hiệu thì đánh trống chung cổ sớm chút được chứ.
Mà Triệu Văn nơi đó căn bản không thông, trị an trong thành là công việc của Tổng đốc, chuyện của ngoài thành mới phải do quân Tây Cương phụ trách.
Từ xưa tới nay Đại Chu cai quản biên quan đều là quân chính tách biệt, quan chức giám sát lẫn nhau, tuyệt không thể thông đồng làm bậy. Chuyện này đối với hoàng đế mà nói ở bề ngoài là một loại hạn chế đồng đều, mà trên thực tế là hạn chế quyền lực của tướng lĩnh.
Dù sao làm tướng quân, được dân chúng biên quan kính yêu là chuyện cực kỳ bình thường. Người ở biên quan có thể không quan tâm hoàng đế đang ngồi trên long ỷ trong triều tên gì, nhưng tuyệt đối sẽ không không quan tâm tướng quân bảo vệ bọn họ tên gì.
Nếu như tướng quân có quân quyền lại có chính quyền, vậy nếu như có người nổi lên ngoại tâm, rất dễ dàng xảy ra đại sự. Cho nên vì để tránh cho cái loại biến chuyển này, quyền lực ở biên quan phải tách ra để kìm hãm lần nhau.
Nhìn như rất hợp lý, lại mâu thuẫn tầng tầng.
Sau khi Bạch Văn Hãn biết rõ chuyện phát sinh khi Hàn Tư Ân đi đến trước cửa thành, lập tức dẫn người đi tới Phủ tổng đốc. Biên quan không giống như những nơi khác, nơi này là địa phương mẫn cảm nhất trong lòng hoàng thượng, sơ ý một chút liền dễ dàng động chạm đến tâm tư nhạy cảm của hoàng đế, dù sao thái tổ cũng là bóc can khởi nghĩa mà trở thành đế vương.
Nếu như Hàn Tư Ân ở thời điểm không có thánh chỉ tùy ý làm bậy, hoàng đế lần này chắc chắn sẽ không che chở cho hắn.
Hàn Tư Ân không biết Bạch Văn Hãn đã chạy đến, cũng không biết lo lắng trong lòng hắn, hắn và Cơ Hoài hiện tại đang ở trong phủ của Triệu Văn hờ hững uống trà, Bạch Thư ngồi phía dưới hắn.
Hàn Tư Ân mới vừa nhấp một miếng trà, liền nhăn lại lông mày. Trà là loại trà thô bình thường nhất ở biên quan, rất bình thường, tùy ý có thể thấy được.
Hắn này hơi nhướng mày, Triệu Văn ở một bên đứng ngồi không yên, trong lòng càng là thấp thỏm chập trùng.
Hàn Tư Ân tùy ý nhìn về tứ phía, Phủ tổng đốc này tuy rằng không tinh xảo bằng phủ đệ của các thế gia trong kinh, nhưng đồ vật bên trong vẫn tương đối nhã nhặn, từng cọng cây ngọn cỏ rất có phong tình dị vực.
Mà hoàn cảnh như vậy vẫn là do sau khi Triệu Văn biết Hàn Tư Ân sẽ tới biên cảnh, cố ý đem một vài vật quý trọng thu dọn sạch sẽ.
Hắn lúc đó nghĩ không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn nên hành sự cẩn thận mới tốt. Nhưng căn nguyên của Phủ tổng đốc vẫn ở nơi đó, lại có đầu quả tim của hắn ở đây, đồ vật bên trong Phủ tổng đốc này có dọn dẹp cỡ nào cũng không thể ẩn giấu phong cách của nó.
Trong lòng Triệu Văn hận không chịu được, lại nghĩ tới lúc nào thì những người Nhung đó mới chịu đi, Hàn Tư Ân cười như không cười nhìn hắn nói: " Tổng đốc đại nhân, lại nói bản quan còn chưa tới quý phủ bái phỏng qua đó, không biết tổng đốc đại nhân có hoan nghênh hay không?"
Triệu Văn tất nhiên là không rồi, nhưng dưới con mắt mọi người, hắn đành phải nhắm mắt nói: "Đương nhiên là hoan nghênh, chỉ là..."
Chỉ là mặt sau chối từ nói, Hàn Tư Ân căn bản không để hắn nói ra khỏi miệng, liền vỗ tay một bộ dáng dấp thật cao hứng, nói: "Vậy thì tốt quá, ngày khác chẳng bằng ngay lúc này, vậy ngày hôm nay luôn đi.."
Triệu Văn thực sự không nghĩ tới Hàn Tư Ân lại không biết xấu hổ như vậy, trong lòng tự nhiên rất rất không vui, Hàn Tư Ân nhíu mày ha ha hai tiếng, nói: "Nhưng nếu Tổng đốc đại nhân có cái gì không tiện, hoặc là quý phủ thật sự bất tiện, vậy bản quan ngược lại còn có thể hoãn hai ngày."
Triệu Văn nhăn nhăn râu mép, sau đó hắn nhẫn nại, khϊếp sợ trên mặt giả cười nói: "Thế tử hiểu lầm, không có gì không tiện cả. Bản quan bây giờ liền hồi phủ, chờ Thế tử đại giá quang lâm."
Hàn Tư Ân mặt mày hơi rủ xuống, rất tùy ý nói: "Không cần, bản quan cảm thấy rất nhàm chán, sẽ theo Tổng đốc đại nhân đồng thời hồi phủ. Chiêu đãi tùy ý chút, chúng ta cũng ngồi cùng một chỗ trò chuyện vui vẻ." Nói xong này đó, hắn liền mười phần thành khẩn nhìn về phía Triệu Văn nói: "Tổng đốc đại nhân sẽ không cảm thấy bản quan thất lễ chứ?"
Triệu Văn: "..." Biết thất lễ mà người vẫn mở miệng ư, nhưng lời này hắn không thể nói ra được, hắn vẫn còn cần mặt mũi đây.
Triệu Văn hít một hơi, nói: "Thế tử từ kinh thành mà đến, trên người nhận hoàng mệnh, sao có thể thất lễ được."
Đối với việc Triệu Văn móc mỉa, Hàn Tư Ân một chút cũng không để trong lòng, hắn cười híp mắt nhìn Triệu Văn, rất chủ động như đang mời người.
Bạch Thư theo sát bên người Hàn Tư Ân, khi Hàn Tư Ân nhìn về phía y, Bạch Thư mở miệng nói thẳng ra: "Ta cùng đi với huynh."
Triệu Văn nghe Bạch Thư nói vậy, lại nghĩ đến thân thủ khi nãy của y, khóe miệng giật một cái, người này đem Phủ tổng đốc của hắn là đầm rồng hang hổ hay sao?
Mà lúc này, chỉ thấy Cơ Hoài vẫn luôn im lặng cũng lên tiếng, hắn nhìn Triệu Văn, cười nói: "Nếu Hàn thế tử đi vào Phủ tổng đốc làm khách, vậy bản hoàng tử cũng cùng đi. Triệu đại nhân hoan nghênh chứ?"
"Hoan nghênh hoan nghênh." Triệu Văn khô cằn nói, tươi cười trên mặt hắn sắp duy trì không nổi nữa rồi.
Cơ Hoài đột nhiên mở miệng, kỳ thực không có ý gì khác, chỉ là hắn nhìn thấy Hàn Tư Ân này rõ ràng là đang kiếm cớ, muốn nhìn một chút xem Hàn Tư Ân đến cùng muốn làm cái gì, làm như thế nào.
Triệu Văn dưới cái nhìn chằm chằm của Hàn Tư Ân, căn bản không tìm được cơ hội thông báo cho người trong phủ một tiếng. Hàn Tư Ân để một nửa hộ vệ kinh thành ở lại cửa thành trông coi, chính mình mang theo nửa kia cùng Triệu Văn đồng thời đi tới Phủ tổng đốc.
Dọc theo đường đi, Triệu Văn nghe những hộ vệ đang nện bước chỉnh tề bên cạnh kiệu liễn của mình, luôn cảm thấy âm thanh này cứ như là muốn áp trứ hắn đến pháp trường vậy, ý nghĩ này khiến Triệu Văn nóng lòng không thôi.
Hắn hối hận vô số lần, sớm biết Hàn Tư Ân khó dây dưa lại không biết xấu hổ như vậy, thì lần đầu tiên hắn nói mở cửa thành, hắn nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cho người mở cửa thành ra, mà mình có thể cút bao nhiêu xa sẽ cút bấy nhiêu xa.
Nhưng hối hận cũng không làm được gì, bây giờ Triệu Văn chỉ muốn Hàn Tư Ân khẩn trương rời khỏi cái Phủ tổng đốc này, sau đó hắn sẽ tìm cách dỗ dành người này, ngày ngày thắp hương cũng được luôn.
Chỉ là sự tình cũng không thể như ước nguyện của hắn, sau khi Hàn Tư Ân cầm cốc trà trong tay để lên bàn, chếch chếch đầu, nói: "Triệu đại nhân, phong cảnh trong phủ ngươi rất có phong tình dị vực, chẳng lẽ trong phủ còn có người dị quốc sao?"
Cơ Hoài ở bên nghe lời này, kinh ngạc nhíu mày. Bởi vì nguyên do địa thế biên quan, nhiều khi hoàn cảnh của phủ địa nơi giao giới giữa hai nước sẽ không khác biệt lắm, hơn nữa cho dù người bình thường có nghi ngờ trong lòng, cũng sẽ không lỗ mãng mở miệng như thế.
Cơ Hoài nhìn Hàn Tư Ân một mặt ta thuận miệng nói vậy, ngươi thuận tai nghe, trong lòng đột nhiên hiểu rõ không bằng không chứng đã mở miệng nói này nói nọ, đại khái là phong cách phá án của Hàn Tư Ân đi.
Sắc mặt Triệu Văn khẽ nhúc nhích, hắn cau mày nói: "Hàn thế tử, có vài chuyện không thể nói lung tung được, bản quan thân là Tổng đốc của biên quan Đại Chu, phủ này sao có thể có người dị quốc được? trong phủ quả thật là có vài món chiếm được từ Tây Nhung, nhưng cũng không quá có vấn đề đi? Gia đình dân chúng bình thường cũng có thể tìm được một vài thứ đồ của nước khác, chẳng lẽ trong mắt Hàn thế tử, đều là người bán nước tư thông với địch hay sao?"
Hàn Tư Ân chờ hắn nói xong, cũng nhăn lại lông mày, nói: "Triệu đại nhân, bản quan chỉ thuận miệng nói như vậy, làm sao đến lượt ngươi, lại nghiêm trọng như thế, lại còn nói thành bán nước tư thông với địch, cái mũ này rất lớn nha."
Triệu Văn vỗ xuống bàn, đứng lên, sắc mặt đỏ chót nói: "Hàn thế tử, bản quan nghe qua tên của ngươi, cũng biết danh hiệu của ngươi, thế nhưng nơi này không phải Giang Nam, nơi này là biên quan, bản quan đã làm quan nhiều năm ở đây, tự nhận là trên xứng đáng với hoàng thượng, dưới xứng đáng với bách tính. Nếu như ngươi là đến đây làm khách, bản quan liền hoan nghênh, nếu như là cố ý đến đây gây sự, ăn nói linh tinh, cố ý liên lụy, vậy bản quan buộc phải tiễn khách."
Triệu Văn thần sắc lẫm liệt, rất có dáng vẻ chính nghĩa, Hàn Tư Ân chờ hắn ồn ào xong, mới hơi ngửa đầu, cười như không cười chầm chậm mở miệng nói: "Triệu đại nhân, ngươi có biết quan chức lần trước nói với ta những câu như thế này bây giờ đang ở đâu không? Bản quan ta tuy rằng thanh danh không tốt, thế nhưng làm việc vẫn có chút đáng tin, ít nhất ta chưa từng làm ra án oán án sai."
Triệu Văn giơ tay, chuẩn bị gọi người tiễn khách.
Lúc này, Bạch Thư đứng lên, nhìn Hàn Tư Ân, thần sắc nghiêm túc nói: "Hậu viện có tiếng hồ tiêu, thổi rất tinh xảo, khẳng định không phải là người Đại Chu." Hồ tiêu, là nhạc cụ Tây Nhung thích nhất, cơ hồ mỗi người đều có thể nắm lấy thổi tiêu thổi hai khúc như vậy.
Sắc mặt Triệu Văn đỏ chót nói: "Ngươi nói bậy." Sau đó hắn nhìn Hàn Tư Ân tức đến nổ phổi nói: "Chẳng lẽ Hàn thế tử ngươi dự định chỉ bằng một câu tùy tiện của người này mà lục soát hậu viện của ta sao? Hơn nữa, đây là biên quan, hai nước lui tới buôn bán, quý phủ nhà ai lại không có mấy người tỳ nữ dị quốc, cho dù có chút không hợp lý, nhưng vẫn là chuyện thường tình. Nếu như Hàn thế tử muốn dùng phương pháp này hãm bản quan thành bất nhân bất nghĩa, vậy bản quan cũng sẽ không khách khí."
"Triệu đại nhân muốn làm cái gì không khách khí đây?" Ý cười trong mắt Hàn Tư Ân có chút lạnh lẽo: "Bản quan ta không yêu thích gì khác, chỉ yêu thích đào móc chân tướng. Lại nói, vừa nãy Triệu đại nhân không phải là đại nghĩa lẫm nhiên nói, quý phủ không có nhân sĩ dị vực sao? Hiện tại sao lại đổi giọng rồi? Còn nữa, nếu thật sự không phải là trái tim của Triệu đại nhân ngươi, Phủ tổng đốc này sao lại bố trí giống dị vực như thế? Ngươi cho là bản quan không biết phong tình biên quan, cái gì cũng không hiểu, cho nên coi ta là người mù mà lừa gạt sao? Tỳ nữ hầu hạ, và kiều thϊếp hầu hạ, đây chính là hai việc hoàn toàn bất đồng, tổng đốc đại nhân cho là thế nào?"
Nói xong lời này, Hàn Tư Ân liếc mắt ra hiệu với Bạch Thư, nói: "Dẫn người đi lục soát hậu viện, đem người tới đây."
"Hàn Tư Ân, ngươi dám." Triệu Văn lúc này cũng không muốn giả bộ khách khí, nữa hắn nộ khí đằng đằng nói: "Hàn Tư Ân, người khác sợ ngươi, bản quan cũng không sợ ngươi, nếu như ngày hôm nay ngươi cứ khăng khăng đòi xông vào phủ đệ của bản quan, quý phủ của bản quan cũng có tinh binh, cũng có thể đánh một trận với những hộ vệ ngươi mang tới kia."
Triệu Văn mới vừa nói ra lời uy hϊếp Hàn Tư Ân, Bạch Thư đã tiến lên một bước, gắt gao nhấn hắn ở trên ghế.
Nhất thời, Triệu Văn sợ hãi phát hiện, bả vai của mình đau đớn giống như bị đứt đoạn, ánh mắt hắn có chút rơm rớm, mà đáng sợ hơn chính là hắn căn bản không phát ra được một chút âm thanh nào, chỉ có thể sợ hãi nhìn Bạch Thư đằng đằng sát khí.
Mà Hàn Tư Ân đột nhiên cười ha hả, tiếng cười của hắn vì có mặt nạ che chắn, hiện ra đặc biệt âm u, nghe rất là quỷ dị. Mãi đến tận khi đôi mắt bắt đầu đau đau, Hàn Tư Ân rốt cục cũng không cười nữa.
Hắn nhìn Triệu Văn nhu hòa nói: "Bản quan là tuần tra sứ hoàng thượng thân phong, đại biểu hoàng thượng, Triệu đại nhân này một lời không hợp, liền muốn ra tay với bản quan, chẳng lẽ là muốn mưu phản ư? Thân binh trong phủ của ngươi, đó là thân binh của hoàng thượng, ngươi tình nguyện mưu phản, cũng phải nhìn bọn họ có vui vẻ đồng hành với ngươi không đây. Lại nói, ngươi là Tổng đốc, quý phủ lại âm thầm nuôi dưỡng thϊếp thất dị quốc, vì người này, ngươi lấy không ra dũng khí dám xuất thành cùng du mục Tây Nhung đánh một trận, cầm đao hướng về người của nước mình, ngươi sao lại có thể mở mồm nói ra những lời này đây?"
Dứt lời này, Hàn Tư Ân đứng lên, nhìn về phía Bạch Thư, ngữ khí đặc biệt âm trầm nói: "Dẫn người đi lục soát hậu viện, xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm."
Cơ Hoài ở bên bị chuyển ngoặt thần thánh này dọa sợ đến ngây người, hắn nhìn Hàn Tư Ân, đôi mắt căn bản không hồi thần được, Bạch Thư chẳng qua là thuận miệng nói ra một câu, người này liền dám nắm giữ một người đường đường là Tổng đốc, còn dưới tình huống không có chứng cứ, đi lục soát hậu viện nhà người ta.
Tuy rằng nghe nói thủ đoạn phá án của Hàn Tư Ân rất thô lỗ, nhưng có thể thô lỗ đến trình độ như thế này, thật sự là khiến người khác trợn mắt ngoác mồm.
Thời điểm Bạch Thư dẫn người đi vào hậu viện, Cơ Hoài vẫn không lấy lại được tinh thần, hắn lẩm bẩm nói: "Ngươi sẽ không sợ hắn nghĩ sai rồi sao? Vạn nhất người trong hậu viện chỉ là người bình thường, ngươi sẽ làm sao?"
Hàn Tư Ân tự nhiên không sợ, hắn thuận miệng nói: "Ta tất nhiên là tin tưởng y." Đương nhiên, càng tin chính mình, chút bí mật nho nhỏ trong lòng Triệu Văn kia, đã sớm không có chỗ che thân.
Cho dù Bạch Thư không mở miệng nói hậu viện có tiếng hồ tiêu, hắn cũng sẽ tìm cái khác mượn cớ, cho người trực tiếp sưu tra hậu viện của Triệu Văn, bắt được người thì thôi.
Cơ Hoài không biết Hàn Tư Ân đang suy nghĩ gì, nhưng ngược lại cũng vì Hàn Tư Ân trả lời mà hồi thần được, hắn nhìn Hàn Tư Ân mặt mày lạnh lùng, nghĩ thầm, sau khi hoàng đế nhận được tấu chương của biên quan, không biết sẽ có biểu tình gì.