Hàn Tư Ân làm bộ như không biết đáy lòng hoàng đế cảm thán như vậy, thần sắc hơi mang theo mấy phần bi thương, thần thái rất phù hợp với một bệnh nhân nên có.
Hắn ho khan hai tiếng, đối với hoàng đế bi thương nói: "Hoàng thượng, vi thần vốn là muốn tận trung với hoàng thượng thêm mấy năm, nhưng nội thể thật sự là quá kém, vi thần... Vi thần nghĩ đến tín nhiệm của hoàng thượng, trong lòng thật sự là đột ngột vô cùng."
Hàn Tư Ân hiếm thấy có thời điểm mềm yếu như thế, hoàng đế nhìn mà sửng sốt một chút. Chỉ là nghe Hàn Tư Ân nói lời này, nghĩ đến thủ đoạn làm việc lỗ mãng của hắn lúc trước, hoàng đế cảm thấy rất là không khỏe.
Theo quan điểm của hoàng đế, Hàn Tư Ân làm người ngay thẳng như vậy, hẳn phải là người đứng trên triều đình ngạo nghễ coi rẻ quần hùng, dáng vẻ ủ rũ như bây giờ, thực sự không phải là người như y nên có.
Vì vậy hoàng đế ôn hòa mở miệng nói: "Hàn khanh, ngươi nghĩ nhiều rồi. Thân thể suy yếu, là cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Hơn nữa Thái y viện của trẫm có vô số dược liệu quý báu, chẳng lẽ còn không bồi bổ được thân thể của ngươi tốt lên sao? Trẫm là thiên tử, nói ra là lời vàng ý ngọc, trẫm nói thân thể của ngươi không có chuyện gì, thì nhất định sẽ không có chuyện gì, ngươi cứ thả lòng tâm tình, an tâm mà tĩnh dưỡng. Chuyện trên triều đình, chờ thân thể ngươi tốt lên, lại báo đáp ân tình của trẫm cũng không muộn."
Hàn Tư Ân đối với khuyên can của hoàng đế rất là cảm kích, hắn mím môi, một mặt cảm kích không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ khô cằn nói câu: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng."
Hoàng đế hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Hàn Tư Ân, nghĩ đến công lao của người này trước đây, chính mình luôn tùy ý tìm lý do, bác bỏ công lao của hắn, thậm chí xưa nay còn chưa từng ban thưởng qua. Hàn Tư Ân đối với việc này cũng chưa từng oán giận, nhiều lắm là chạy đến chỗ mình khẩn cầu vài chuyện, tố khổ mình nghèo này nọ kia mà thôi.
Nghĩ tới những thứ này, lại nhìn thấy Hàn Tư Ân còn đang mang bệnh, trong lòng hoàng thượng lại sinh ra một tia hổ thẹn, hắn vội ho một tiếng mở miệng nói: "Trẫm biết ngươi tâm khí cao, trong quan niệm riêng lại cùng Hàn Trác có chút bất hòa, trong tay thiếu bạc sợ là cũng không mở miệng. Hơn nữa Hàn Minh Châu sắp kết hôn, trẫm liền thưởng ngươi bạch ngân, không, hoàng kim ngàn lạng, xem như là việc vui."
Thời điểm nói đến hoàng kim ngàn lạng, hoàng đế có chút nhức nhối. Mà đảo mắt nghĩ đến những ngân lượng mà Hàn Tư Ân xét nhà ra được đầy cả ngân khố, đối với một thần tử biết suy nghĩ cho đế vương như vậy, hắn lại cảm thấy chút nhức nhối này cũng đáng lắm.
Hàn Tư Ân đối với việc hoàng đế ban thưởng vừa kinh ngạc vừa cảm kích, thần sắc trịnh trọng cảm ơn hoàng đế, sau đó hắn sắc mặt do dự một chút, liền mở miệng nói: "Lại như hoàng thượng nói, những việc riêng kia vi thần chưa từng che giấu hoàng thượng, cũng không che giấu nổi hoàng thượng. Vi thần chỉ có Hàn Minh Châu là muội muội ruột, nàng sắp kết hôn, nếu là vi thần ngày sau có cái gì bất trắc, không thể chăm sóc nàng, thỉnh cầu hoàng thượng nhớ tới sự trung thành tuyệt đối của vi thần ngày xưa, thời điểm nàng gặp phải cửa ải khó khăn, nếu có thể giúp được, hãy giúp nàng một tay."
Hàn Tư Ân cũng không lấy ân tình của hoàng đế mà mở miệng đòi tiền vốn, cho nên mới nói rằng thời điểm gặp phải khó khăn, thỉnh hoàng đế hỗ trợ. Hoàng đế có thể có cảm thán nhất thời, nhưng nếu như chuyện nào cũng đến tìm hắn, thời gian lâu dài, đáy lòng sẽ cảm thấy không thoải mái. Như vậy, phần ân tình kia cũng sẽ nhạt xuống.
Ở thời đại này, hoàng đế là người có thể nắm giữ tất cả mọi người, cho dù là hắn có ôn hòa đi nữa, đối xử với một thần tử mở miệng xin trợ giúp, cũng vẫn sẽ mang theo mặt nạ quân giả.
Quan hệ của Hàn Tư Ân cùng Hàn gia không tốt, Hàn Minh Châu cũng vậy, sau khi nàng kết hôn Hàn gia không cản là được rồi, không cần phải nói đến hỗ trợ gì nữa. Thêm vào chuyện sống dở chết dở của lão phu nhân, mặc dù không có chứng cứ chứng minh là Hàn Minh Châu làm, nhưng mỗi lần lão phu nhân nhìn thấy hành động của Hàn Minh Châu, nhất định sẽ khiến lòng người sinh nghi.
Cho nên Hàn Tư Ân cảm thấy thừa dịp hoàng đế đối với hắn coi như khoan dung, đề ra chút yêu cầu vẫn là có thể được, xem như là cho Hàn Minh Châu một cái phiếu bảo đảm cuối cùng là được.
Hoàng đế nghe đến Hàn Tư Ân nói chuyện không may mắn như vậy, nhíu mày lại, khiển trách: "Mấy lời đen đủi này sau này đừng nhắc lại nữa, trẫm không phải mới vừa nói sao? Ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì."
Đại khái là cảm thấy ngữ khí của mình quá mức nghiêm khắc oai lệ, hoàng đế ho khan vài tiếng, liền hoãn giọng nói: "Tiết trời bây giờ còn chưa trở nên ấm áp hẳn, ngươi hồi phủ nghỉ ngơi thật tốt, chờ dưỡng thân thể tốt rồi, lại đi thỉnh an trẫm sau. Về phía Chu thái y, trẫm sẽ mệnh hắn ngày khác đi bắt mạch cho ngươi."
Dứt lời này, hoàng đế liền ho khan vài tiếng, sắc mặt mang chút một ửng đỏ, phất tay để Hàn Tư Ân rời đi.
Hàn Tư Ân do dự chốc lát, nói: "Hoàng thượng, chuyện cũ đã phát sinh, không ai có thể thay đổi được, không quản như thế nào, ngài cũng phải bảo trọng thân thể nhiều một chút."
Hoàng đế bị Hàn Tư Ân bất thình lình quan tâm nên hơi sững sờ, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót. Hoàng đế là hoàng đế, ngồi đoan chính ở trên long vị, nhưng hắn dù sao cũng là một người, một hồi đại náo kịch, khiến hắn cùng mẫu thân của mình triệt để trở mặt, lại mất đi hai đứa con trai.
Hắn làm hoàng đế đương nhiên sẽ không biểu lộ ra, nhưng sâu trong lòng vẫn còn có chút khó chịu. Tinh thần hiện tại của hoàng đế không bằng được ngày xưa, người nhìn qua tuy rằng vẫn có uy nghiêm của đế vương, mà dưới khóe mắt lại tang thương vô cùng.
Chỉ là triều đình này trên dưới không ai dám nhắc lên chuyện cũ với hắn, càng không cần phải nói những lời quan tâm an ủi này đó. Hoàng đế ở thời điểm trời tối người yên ngủ không được, trong lòng cũng có chút rầu rĩ.
Hoàng đế trong lúc nhất thời càng tăng lên độ hài lòng với Hàn Tư Ân, cảm thấy cả triều văn võ bá quan này, bản thân mình chỉ sủng ái Hàn Tư Ân quả nhiên là có đạo lý, xem xem bên người rõ ràng nhiều người như vậy, cũng có mỗi Hàn Tư Ân là mở miệng quan tâm mình đấy thôi.
Nguyên Bảo đứng bên cạnh hoàng đế, vừa nhìn thần sắc hoàng đế liền biết hắn đang suy nghĩ gì. Trong lòng lão lập tức cảm thấy oan ức, hắn không phải là không an ủi hoàng đế, mà căn bản là không dám có được không.
Từ lúc thái hậu bế cung không ra, Nhị hoàng tử bị giam cầm, Tam hoàng tử bị giáng hoàng lăng, Nhàn phi nương nương bị giam cầm, hoàng đế nhìn đến ai cũng không vừa mắt, người hầu hạ bên cạnh có ai là không nơm nớp lo sợ.
Đối mặt với người biết chuyện là lão này, hoàng đế càng thường xuyên dùng quỷ ánh mắt dị nhìn nhìn nhòm nhòm, ánh mắt kia giống như là nhìn một kẻ đã chết, sao hắn lại dám ở trước mặt hoàng thượng hé răng nhiều thêm được, chỉ sợ hoàng đế căm ghét bản thân mình biết quá nhiều, Nguyên Bảo suy nghĩ trong lòng chờ mấy ngày nữa tâm tình hoàng đế bình tĩnh lại, mới nói một vài lời tự đáy lòng mình với hoàng đế.
Cơ hội này vẫn luôn không tìm được, hiện tại ngược lại thì hay rồi, Hàn Tư Ân vừa chạy đến, liền khiến hoàng đế cảm động, sớm biết thế thì dù có phải mạo hiểm cũng chạy đến khuyên lơn cho rồi.
Hàn Tư Ân không thèm để ý đến tiếng kêu rên trong lòng Nguyên Bảo, sau khi thành công quét một làn sóng hảo cảm trong lòng hoàng thượng, hắn liền mười phần lễ độ lễ cáo lui.
Sau khi Hàn Tư Ân rời đi, Nguyên Bảo hai mắt rưng rưng nhìn hoàng đế, quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, lão nô, lão nô..."
Hoàng đế xem dáng vẻ đáng thương của Nguyên Bảo, phất phất tay để lão đứng dậy, thở dài một cái, nói: "Không cần nói, ngươi theo trẫm nhiều năm như vậy, trẫm biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì."
Nguyên Bảo bị hoàng đế nói đến cảm động nước mắt nước mũi đều đi ra, hắn dập đầu nói: "Lão nô đối với hoàng thượng chỉ có một khỏa trung tâm, hoàng thượng không chê, lão nô chết cũng không tiếc."
Hoàng đế cau mày quái dị nói: "Sao các ngươi ngày hôm nay một người hai người đều nói chết này chết nọ thế? Sau này đừng nhắc lại nữa, tìm tấu chương nhốt lão nhị cùng lão tam ra đây cho trẫm, để trẫm xem bọn họ mấy ngày nay có thành thật hay không."
Nguyên Bảo vội bò lên, dùng ống tay áo xoa xoa nước mắt, sau đó tìm tấu chương cho hoàng đế.
Thời điểm Hàn Tư Ân rời cung, đυ.ng phải Ngũ hoàng tử Cơ Hoài vào cung cầu kiến. Bởi vì mẫu phi của mình bị giam cầm, Cơ Hoài vốn rất e ngại hoàng đế, mà gần đây vào cung tương đối chuyên cần, liền mong muốn hoàng đế có thể mở đường thả mẫu phi hắn.
Có lẽ là vì lý do bên người có trắc phi, Cơ Hoài hiện tại trầm ổn rất nhiều, hoặc là nói trong một đêm trưởng thành hơn rất nhiều. Sau khi hắn nhìn thấy Hàn Tư Ân, biểu tình hơi dừng lại một chút, miễn cưỡng dừng lại bước chân tiến tới, chỉ đứng đó.
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn hắn, không có xem thường cũng không có cao cao tại thượng, chỉ là rất bình thản đảo mắt liếc qua một cái, sau đó từ bên người Cơ Hoài sượt qua. Cơ Hoài quay đầu nhìn hắn, thần sắc thực phức tạp.
Hàn Tư Ân rất bình tĩnh, hắn vén lên bí mật to lớn nhất của cái triều đại này, đem tất cả những điều mình nên làm đều đã làm. Nhưng hắn nợ chính là ân tình của Bạch Thư, không phải Cơ Hoài. Đối với Cơ Hoài, hắn không phải là không thèm nhìn trong mắt, chẳng qua là cảm thấy chính mình không hề nợ hắn, không cần thiết quá khách khí, khiến người cảm thấy quan hệ của bọn hắn rất tốt.
Về phần Cơ Hoài có hận mình hay không, Hàn Tư Ân không có chút nào quan tâm. Theo như hiện tại mà nói thì chính là, hắn cũng không phải nhân dân tệ, làm sao có thể khiến tất cả mọi người đều yêu thích đây.
Theo Hàn Tư Ân hồi Hàn Quốc công phủ chính là ngàn lạng hoàng kim hoàng đế ban xuống. Tâm tình của những người Hàn khác theo Hàn Tư Ân đến tiếp chỉ tạm thời không đề cập tới, người ngoài đối với những thứ hoàng đế ban thưởng cho Hàn Tư Ân cũng vừa ước ao vừa nghiến răng nghiến lợi.
Cùng là thân thể không khỏe, mấy tháng không xuất hiện trước mặt mọi người, vừa mới ló đầu ra, đã được hoàng đế hào phóng ban thưởng như vậy.
Quả nhiên là cái gậy chọc phân rất được đế tâm, ân sủng vẫn còn nguyên đấy.
Hàn Tư Ân ngược lại rất thành thật, tận lực xóa đi cảm giác tồn tại phía hoàng đế, liền núp ở Hàn Quốc công phủ, không hề ra khỏi cửa.
Kinh thành cũng vì an tĩnh của hắn mà bình tĩnh lại, không có ngày hôm nay quan chức này bị xét nhà, ngày mai quan chức khác bị lưu vong, là thời gian ôn hòa hiếm thấy.
Tháng ba, Hàn Thanh Tuyết từ Hàn Quốc công phủ xuất giá, của hồi môn ngày xuất giá vô cùng xa hoa, ngoại trừ những đồ vật tương đối hiện thực như ngân lượng, khế ước đất đai, đồ vật quý trọng còn hoa cả mắt, có thể thấy được sự coi trọng của quốc công phủ đối với mối hôn sự này.
Ngày đó Cơ Hoài là hoàng tử vốn không cần tự mình đến đây đón dâu, mà hắn vẫn là tự mình đến, biểu hiện sự coi trọng của hắn đối với Hàn Thanh Tuyết.
Bị mọi người làm khó trong phút chốc, Cơ Hoài làm một bài thơ chua xót, cuối cùng gõ cửa Hàn Quốc công phủ.
Hàn Duyệt Trung tự mình cõng Hàn Thanh Tuyết lên kiệu, Hàn Duyệt Trung từ lúc bị Hàn Tư Ân đẩy xuống nước, bị chấn kinh, thân thể gầy gò đi rất nhiều, nhưng cũng yên tĩnh thành thật hơn rất nhiều, ở Hàn Quốc công phủ đều tránh né Hàn Tư Ân.
Đương nhiên, trong lòng hắn đối với Hàn Tư Ân thực hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ là biết mình bây giờ không có năng lực gây sự với Hàn Tư Ân, liền tạm thời nhẫn nại.
Đại hỉ của Hàn Quốc công phủ, đương nhiên là được rất nhiều quan chức đến đây chúc mừng. Không quản trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, hiện tại Cơ Hoài vẫn là người có hy vọng trở thành thái tử nhất.
Những người đang quan sát triều cục cảm thấy lúc này không nịnh bợ thì cũng không thể đắc tội.
Đối với việc vui này đó, Hàn Tư Ân là chưa bao giờ tham dự. Đến cái vẻ người một nhà hắn cũng lười giả bộ, núp ở Phương Lan viện của mình, lẳng lặng nhìn quyển sách trên tay, bên tai giống như không nghe thấy âm thanh vui mừng của tiền viện.
Hàn Quốc công phủ, ngoại trừ Hàn Tư Ân, người thứ hai khiêm tốn chính là Hàn Minh Châu. Sau khi Hàn Minh Châu tiếp đón thánh chỉ tứ hôn, vẫn luôn ở trong phòng mình thêu giá y.
Bên lão phu nhân, nàng cũng bởi vì nguyên nhân này mà không mấy khi tới. Dáng vẻ kích động của lão phu nhân khi nhìn thấy nàng, cũng ít đi nhiều.
Sau khi Hàn Thanh Tuyết kết hôn cùng Cơ Hoài, Hàn Quốc công phủ khôi phục bình tĩnh của ngày xưa. Nói thật, không có Hàn Tư Ân làm yêu, ngày tháng của những người trong Hàn Quốc công phủ vẫn tương đối thư thái.
Mà Hàn Tư Ân mãi cho đến khi Hàn Minh Châu kết hôn vào tháng sáu, mới xuất hiện lần nữa. Của hồi môn Hàn Quốc công phủ chuẩn bị cho Hàn Minh Châu rõ ràng cho thấy không sánh được với Hàn Thanh Tuyết.
Hàn Thanh Tuyết dù sao cũng gả cho một hoàng tử đương triều, còn Hàn Minh Châu là gả cho một thế tử Quận Vương. Chỉ là Ung quận vương phủ để tỏ lòng coi trọng với Hàn Minh Châu, đưa tới đồ vật không phải số ít, Hàn Quốc công phủ ngược lại cũng thêm vào đủ lượng của hồi môn.
Đương nhiên, cũng có người, tỷ như Liễu thị là không muốn thêm đồ vật này đó vào, phu gia đưa tới đồ vật, nhà mẹ đẻ đưa thêm là coi trọng nữ nhi này, không thêm vào, người khác cũng không nói sai ở đâu được.
Chỉ là Hàn Tư Ân ở trong nhà kho đi vòng vo một vòng, Liễu thị liền bị Hàn Trác mắng cho máu chó đầy đầu.
Liễu thị làm như thế, có thể khiến Hàn Minh Châu thật mất mặt hay không không nói. Hàn Trác dám khẳng định là, Hàn Tư Ân biết được, nhất định sẽ đem việc này huyên náo đến mọi người đều biết, đến lúc đó danh tiếng của Hàn Quốc công phủ bọn họ đại để liền triệt để không còn.
Sau khi Liễu thị bị Hàn Trác chửi cho một trận, liền thôi cái ý định này, trong lòng Hàn Tư Ân ngược lại là thật hài lòng Hàn Trác biết điều. Thời điểm của hồi môn của Hàn Minh Châu đi vào Ung quận vương phủ, nhấc vào đầu tiên không phải cái gì khác, chính là ngàn lạng vàng Hàn Tư Ân cấp cho.
Ngàn lạng vàng này tương đương với vạn lạng bạc, coi như là khí thế trong nhà cũng không quá gì. Mà này ngàn lạng vàng không phải bình thường, đây chính là hoàng đế ban cho Hàn Tư Ân, qua tay Hàn Tư Ân lại làm của hồi môn cho muội muội ruột.
Ở trong mắt người ngoài, có thể thấy được Hàn Tư Ân thương yêu Hàn Minh Châu.
Ngày Hàn Minh Châu xuất giá, Cơ Việt đến đây gọi cửa, Hàn Tư Ân đứng ở cửa không nói tiếng nào, những người khác tỷ như Hàn Duyệt Trung cùng Hàn Duyệt Thanh cũng là không nói lời nào, sau đó ngược lại là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Hàn Tư Ân Hàn Duyệt Văn mười phần hung hăng làm khó Cơ Việt một phen, xóa bỏ cái tình cảnh lúng túng này.
Hàn Minh Châu là Hàn Tư Ân cõng lên kiệu, Hàn Tư Ân nhìn qua thì thực yếu đuối mong manh, có người tự nhiên ở trong lòng muốncười trên sự đau khổ của người khác, hi vọng hắn sẽ làm ngã Hàn Minh Châu, nhưng khiến bọn họ thất vọng rồi, Hàn Tư Ân vẫn là vững vàng đem người cõng lên kiệu.
Tiến vào cỗ kiệu, Hàn Minh Châu cầm lấy tay Hàn Tư Ân, muốn nói gì đó, Hàn Tư Ân tùy ý nói: "Sau đó sống cho tốt, đừng để bị ủy khuất." Cơ Việt ở bên cạnh nghe lời này, lo sợ tái mét mặt mày, hắn bản năng nói câu: "Sẽ không, sẽ không."
Khiến mọi người đang nhìn đều cười ra tiếng, đến ngay cả Hàn Minh Châu đang bi thương dưới khăn vang đỏ cũng vì vậy mà bình tâm hai phần, Cơ Việt bị cười đến đỏ mặt, mà đôi mắt của hắn vẫn là bướng bỉnh nhìn về phía Hàn Tư Ân.
Ngày sau mỗi khi có người nhắc đến chuyện thú vị của kinh thành, đều sẽ nhắc đến ngày thành thân của Thế tử Ung quận vương. Có người nói tức phụ còn chưa vào cửa Cơ Việt đã sợ sệt, càng nhiều người lại nói Cơ Việt đây là sợ anh vợ.
Chỉ là không quản như thế nào, Hàn Minh Châu vẫn rất thuận lợi từ Hàn Quốc công phủ xuất giá.
Chờ sau khi Cơ Việt cưỡi ngựa ôm quyền cáo biệt với mọi người, cỗ kiệu của Hàn Minh Châu không còn bóng dáng nữa, Hàn Tư Ân mới chầm chập quay người về quốc công phủ. Đó cũng không phải nói, hắn có bao nhiêu không nỡ Hàn Minh Châu, chỉ là hắn không đi, những người khác của Hàn Quốc công phủ đều đến đứng đó bồi tiếp.
Ngày Hàn Minh Châu lại mặt, Hàn Trác vẫn là miễn cưỡng tiếp đãi Cơ Việt, Hàn Tư Ân tự nhiên cũng ở đây. Đáy mắt của Hàn Minh Châu đều là ý cười, nhìn dáng vẻ có lẽ ở Ung quận vương phủ vẫn thực thư thái.
Cơ Việt không dám rót rượu mời Hàn Tư Ân, liền chỉ đến tán gẫu với Hàn Trác. Mặt mũi của Ung quận vương phủ, Hàn Trác không tiện bác bỏ, nhẫn nhịn phức tạp trong lòng mà nói chuyện với Cơ Việt.
Chờ đến thời điểm Hàn Minh Châu cùng Cơ Việt hồi Ung quận vương phủ, Hàn Trác đối với Cơ Việt nhàn nhạt thông báo qua loa một câu: "Sau này đối xử với Minh Châu cho tốt."
Cơ Việt nghiêm mặt, dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Tư Ân đang cười như không cười kia, chỉ thiếu chưa giơ tay lên thề: "Nhạc phụ yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với Minh Châu thật tốt, sẽ không để cho nàng phải chịu oan ức."
Hàn Trác nghe lời này mười phần thắt tâm, Hàn Tư Ân khẽ cười một tiếng, sau đó tâm tình tốt hiếm thấy tự mình tiễn hai người rời đi.
Sau ngày Hàn Minh Châu lại mặt, có thương nhân vào nam ra bắc từ Tây Cương trở về, đưa cho Hàn Tư Ân một xe ngựa đồ vật, nói là quân gia Tây Cương nhờ đưa tới.
Tây Cương gần đây có chút không yên ổn, Tây Nhung thường xuyên quấy rầy cư dân địa phương trên quy mô nhỏ, khứu giác của thương nhân là nhạy bén nhất, vừa nhìn tình huống như thế, liền lập tức thu dọn châu báu hồi kinh.
Thời điểm vị quân gia kia tìm đến thương nhân họ Mã này, thương nhân vốn là không muốn đưa hộ, bởi vì người kia không đưa tiền, nhưng là người kia lấy đao kề vào cổ hắn, lạnh như băng nhìn hắn. Thương nhân lại nghe được là đưa cho Hàn thế tử Hàn Tư Ân, nghĩ đến danh tiếng của Hàn Tư Ân truyền khắp Đại Chu, không muốn trong lòng hắn trở thành không dám.
Có thương nhân yêu thích trên đường chôm chỉa hàng hóa của người khác, một xe ngựa hàng hóa này, thương nhân kia lại là sờ cũng không dám sờ, chỉ sợ bị Hàn Tư Ân biết được sẽ diệt khẩu.
Hàn Tư Ân bảo An Thảo đưa cho thương nhân này một trăm lạng bạc ròng, sau đó đem đồ vật chuyển về Phương Lan viện.
Trên xe ngựa là mấy cái rương, sau khi mở ra, bên trong đều là nhân sâm, hà thủ ô to to nhỏ nhỏ, còn có một chút dược liệu chỉ có ở khu vực cực hàn mới có.
Dược liệu quý báu này để lẫn lộn với nhau, gốc rễ bùn đều không chưa được xử lý, nhìn qua mười phần hỗn độn. Còn có một rương da, đều là da lông thượng hạng, màu lông dễ thấy, rất diễm lệ.
Hàn Tư Ân nhìn những thứ đồ này, sau một hồi bảo An Thảo đem chúng nó chuyển tới kho hàng khóa lại.
Thời điểm đến tháng sáu, hoàng đế hạ chỉ tuyên Tam hoàng tử đang trông coi hoàng lăng vào kinh, đồng thời mệnh Hàn Tư Ân dẫn quan chức bộ Lễ đi trước nghênh đón.
Nghênh tiếp một hoàng tử không được sủng ái vào kinh, dùng trận thế như vậy, trong mắt người hữu tâm liền nghĩ hẳn là trong lòng hoàng thượng đã có quyết định, điều khiến đáy lòng Hàn Trác hồi hộp một trận.
Mà quan chức hữu tâm vốn đang ngả về Cơ Hoài kia, cũng bởi vậy đều dừng lại động tác.
Tất cả mọi người đang quan sát hoàng đế đang có ý gì.
Hàn Tư Ân đối với ý chỉ của hoàng đế cũng không cảm thấy kinh ngạc quá lớn, sau khi cái chết của Hoàng quý phi tử thành hổ thẹn sâu sắc nhất trong lòng hoàng thượng, thái độ của hắn đối với Cơ Lạc liền không còn như trước nữa.
Hoàng đế bây giờ không có đè nén bạch nguyệt quang mà chính mình vẫn luôn tưởng niệm, đối với Cơ Lạc cũng nhìn ở trong mắt ba phần.
Ngày Cơ Lạc hồi kinh, Hàn Tư Ân rất sớm đã ở ngoài cửa thành đứng chờ, Cơ Lạc là một đường cưỡi ngựa. Chỉ là bên người hắn có hộ vệ, là do thời điểm hoàng đế tuyên chỉ, phái theo.
Đại khái là sợ Cơ Lạc dọc đường về gặp phải nguy hiểm gì.
Sau khi đưa Cơ Lạc vào cung, Hàn Tư Ân liền rời đi. Hoàng đế cùng Cơ Lạc đứng ở trong đại điện, có chút nhìn nhau không nói gì.
Mà ngày thứ hai, hoàng đế chính thức hạ chỉ, sắc phong Tam hoàng tử Cơ Lạc thànhThái tử, đồng thời mệnh Ngũ hoàng tử Cơ Hoài đi vào Tây Cương thay hoàng đế tuần tra, uy chấn Tây Nhung.
Hai đạo thánh chỉ vừa ra, kinh thành đại biến. Hàn Quốc công phủ vốn là đang khổ cực gạt Hàn lão phu nhân, thế nhưng tin tức này vẫn bị Hàn lão phu nhân trong lúc vô tình biết đến.
Nằm trên giường hơn nửa năm, Hàn lão phu nhân vốn đang ăn không ngon ngủ không nổi, tâm tình tích tụ đến lợi hại, thân thể cũng đơn bạc, sau khi nghe được tin này, hít thở không thông, lập tức té xỉu.
Hàn Trác vội vã kêu người mời ngự y, sau khi ngự y bắt mạch cho lão phụ nhân, làm khó dễ hướng Hàn Trác lắc lắc đầu, lão phu nhân đây là tức giận công tâm, hắn có thể làm chỉ là kéo dài mệnh của lão phu nhân, cái khác thật sự là không thể ra sức.
Hàn Trác cùng Hàn Thù khổ sở cầu xin ngự y, bảo hắn cần phải chữa khỏi lão phu nhân, bởi vì bọn họ trong lòng đều hiểu, nếu như Hàn lão phu nhân qua đời, vậy bọn họ nhất định phải chịu đại tang.
Chịu đại tang ba năm, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền thế trong tay từng chút từng chút rời đi, thời điểm ngự y biểu thị thực sự không thể ra sức, Hàn Trác lập tức vào cung hướng hoàng đế thỉnh chỉ, hi vọng Chu thái y đến đây chữa trị cho lão phu nhân.
Chút chuyện nhỏ này, đương nhiên hoàng đế sẽ đáp ứng.
Chu thái y liền cùng Hàn Trác đồng thời đi vào quốc công bắt mạch cho lão phu nhân.
Mà sau khi Hàn Trác nóng lòng khó nhịn mang theo Chu thái y thật vất vả hồi Hàn Quốc công phủ, chỉ thấy quốc công phủ hỗn loạn tưng bừng, hạ nhân đều trong bộ dạng kinh sợ.
Hàn Trác không muốn mất mặt mũi trước mặt Chu thái y, mặt lạnh tra hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lúc này chỉ thấy An Thảo từ bên ngoài quốc công phủ chạy vào, quỳ xuống với Chu thái y, một bên khóc một bên cầu xin, xin Chu thái y đi vào cứu Hàn Tư Ân.
Nguyên lai là, sau khi Hàn Trác vào cung, Hàn Thù gặp Hàn Tư Ân ở hậu hoa viên, Hàn Thù nói là Hàn Tư Ân chọc tức lão phu nhân biến thành hiện tại, nói rất nhiều lời quá đáng với Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân ngược lại là tốt tính nhẫn nhịn, không có hé răng.
Sau đó Hàn Thù liền nổi giận đùng đùng trở lại viện tử của mình, sau đó mang theo tiểu tư trong sân của chi thứ hai, trên tay mình cầm theo một thanh kiếm, đến Phương Lan viện đâm Hàn Tư Ân bị thương.