Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 65: Kết cục 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Cảnh trở về khi đã khuya, bên ngoài ngoài tiếng gió cũng không có âm thanh nào khác.

"Đã trở về?"

Tay Tạ Cảnh đang cởϊ qυầи áo thì dừng lại, "Sao còn chưa ngủ? Hôm nay Đại tỷ tới, có vui không?"

"Ngày thành thân của Nhị hoàng tử và Lâm Tương Ca đã định ra, ta dù sao vẫn cảm thấy có chút hoảng sợ. Nếu Nhị hoàng tử thật sự tạo phản, đó phải là lúc có thể dùng thế lực kiềm chế Thái Tử hoặc là Hoàng Thượng. Dùng Thái Tử để uy hϊếp Hoàng Thượng, hoặc là dùng Hoàng Thượng để uy hϊếp Thái Tử, lúc đó mới có khả năng thành công.

Ta nghĩ rằng, hắn muốn bất động thanh sắc khống chế Thái Tử sẽ có chút khó khăn. Nhưng nếu là để Quý Phi khống chế Hoàng Thượng sẽ dễ dàng hơn. Có phải mấy ngày nay chàng tiến cung hay không?"

Tạ Cảnh bật cười, "Phải."

Tần Vận thực thông minh, đặc biệt là Tần Vận kiếp này càng thông minh hơn.

Mặt mày Tạ Cảnh mang theo ý cười, một bộ dáng đắc ý: "E rằng Nhị hoàng tử sẽ động thủ trước khi thành thân."

Tần Vận không hiểu được, nhưng nàng cảm thấy hẳn là sẽ không.

Nếu Nhị hoàng tử động thủ trước ngày đó, khả năng thất bại quá lớn. Mà ngày thành thân đông người nhiều miệng, rất nhiều chuyện đều có thể ngoài dự đoán. Những người mà hắn muốn bố trí mới có thể sắp xếp vào trong.

Tạ Cảnh giải thích cặn kẽ cách bố trí trong cung cho Tần Vận nghe.

Chờ đến cuối cùng, Tần Vận mới ngạc nhiên, Hoàng Thượng thật đúng là không chút do dự muốn chặt đứt phe cánh của Quý Phi và Nhị hoàng tử.

Để hai người không bao giờ có thể gây sóng gió nữa đây mà!

Ngày hôm sau, Tạ Cảnh lại vào cung lúc rạng sáng, hắn gặp Diệp Mạch ở cổng hoàng cung.

Diệp Mạch ngồi trên xe lăn, nhìn hoàng cung uy nghiêm, ánh mắt quạnh quẽ: "Hết thảy đều an bài tốt chứ? Xác định sẽ không xảy ra sai lầm đi?"

"Không phải còn có ngươi sao? Ta chỉ phụ trách bảo hộ Thái Tử, chuyện khác, phải xem ngươi."

Ánh mắt Diệp Mạch lạnh căm liếc qua một cái: "Nếu không phải nể tình ngươi và ta là anh em cột chèo, ta cũng không thèm để ý ngươi."

Tạ Cảnh bất mãn quay mặt đi, hai người cùng nhau vào cung.

Khoảng khắc khi bước vào hoàng cung, Diệp Mạch liền cảm thấy bầu không khí quanh mình khác lạ.

Trước đây hoàng cung không quạnh quẽ như vậy, cũng không nghiêm nghị như vậy, thực hiển nhiên, tại đây an bài không ít người ẩn nấp.

Diệp Mạch nhìn quanh bốn phía, nhìn qua nhìn lại rất nhiều lần cũng không nhìn ra những người đó ở nơi nào, trong lòng yên tâm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ba ngày trước khi Nhị hoàng tử và Lâm Tương Ca thành thân.

Ninh Vương phủ, Lâm Tương Ca vuốt ve áo cưới trải ra trên giường, mặt đầy ngượng ngùng cùng ý mừng.

Vốn tưởng rằng cả đời này cũng không thể cùng nam nhân âu yếm ở bên nhau, nhưng không nghĩ tới Tạ Cảnh lại giúp nàng. Đến nỗi thân phận Tạ Cảnh, lúc trước nàng thật sự không nghĩ ra, không ngờ hắn chính là nhi tử kia của Bình Dương Hầu phủ.

Hiện giờ nghĩ đến, nếu chuyện ngày đó thành sự thật, gả cho Tạ Cảnh cũng không tính là thiệt thòi.

Nhưng dù thế nào cũng không bằng gả cho Nhị hoàng tử. Từ nhỏ nàng đã thích Nhị hoàng tử, sau lại rất nhiều người đều nói với nàng rằng nàng và Nhị hoàng tử là người cùng tộc, không thể ở bên nhau.

Nhưng nàng không tin, sau khi nhớ lại câu chuyện, nàng liền hỏi về mối quan hệ của nàng với Nhị hoàng tử.

Bọn họ không chỉ là cách nhau năm đời, trên thực tế cũng không biết bao nhiêu đời. Nếu Ninh Vương phủ không phải là tước vị thế tập do tổ tiên khai quốc quy định, sao có thể truyền tới hiện giờ?

Ninh Vương ở ngoài gõ cửa, Lâm Tương Ca đi ra gian ngoài, dịu dàng cười nói: "Phụ vương, sao người lại tới?"

Ninh Vương đem một phong thư đặt trước mặt Lâm Tương Ca, trên đó cũng không có ký tên, vả lại phong thư rất cũ kỹ: "Con biết vì sao phụ vương không phản đối con gả cho Nhị hoàng tử không?"

"Vì người cảm thấy nữ nhi đối với hắn là chân tình."

Ninh Vương châm chọc câu môi: "Chân tình ở hoàng gia là thứ vô dụng nhất. Ca nhi, con phải nhớ kỹ, cho dù con thật sự gả cho Lâm Ngạn, con cũng phải nhớ kỹ con là con gái ruột của phụ vương.

Bên ngoài truyền như thế nào đều không sao, chỉ cần Lâm Ngạn làm nên đại sự, lúc đó sẽ không ai nói gì các con nữa. Cho nên, hiện tại quan trọng nhất chính là phải hiệp trợ Nhị hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế! Phong thư này, là từ trước đây rất lâu, con có thể nhìn một cái, sau khi xem xong liền thiêu hủy đi, không được để lại bất kỳ dấu vết gì."
« Chương TrướcChương Tiếp »