Chương 52: Cập kê

Lúc này, nha hoàn thân cận của Lâm Tương Ca ghé vào bên tai nàng nói.

Tần Vận không nghe được nội dung, nhưng thấy ánh mắt hồ nghi của Lâm Tương Ca thay đổi vì tức giận, đại khái đã biết người này nói gì.

"Ngươi thật sự đã hỏi thăm rõ ràng?"

Nha hoàn kia liều mạng gật đầu: "Đúng là không có quan hệ với Nhị hoàng tử."

Lâm Tương Ca hít vào một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp xuống tức giận trong mắt, cắn môi, phất tay áo rời khỏi Tần gia.

Bán Hạ không vui trừng mắt theo bóng dáng nàng ta: "Vị quận chúa này thật phách lối."

"Nàng là quận chúa Ninh Vương phủ, có chút phách lối cũng là bình thường. Đi thôi, đến Thọ An Đường." Tần Vận lười biếng nói, đứng dậy trở về Thọ An Đường.

Chờ đến Thọ An Đường, quả nhiên tất cả mọi người còn ở đây.

Lão phu nhân hai mắt khẽ động: "Vận tỷ nhi, Quận chúa đến đây có chuyện gì? Nàng ta làm khó dễ con sao?"

Tuy rằng Tần gia không thể so với Ninh Vương phủ, nhưng cũng không thể tùy ý để người khi dễ.

Sắc mặt lão phu nhân hơi trầm xuống, nhíu mày: "Mới vừa rồi Hảo tỷ nhi cũng nói một chút, Vận tỷ nhi, con nói thật ra, con có quen biết Nhị hoàng tử không?"

"Chưa từng." Tần Vận không chút do dự nói: "Con và Nhị hoàng tử chưa từng gặp mặt, Quận chúa là bị người có tâm lợi dụng, cho rằng Nhị hoàng tử là bởi vì con mới không lựa chọn nàng."

Người có tâm?

Trong lòng Lão phu nhân mơ hồ có phỏng đoán, nhưng nhắc đến mấy vị trong cung kia, ngược lại bà không thể nói rõ.

Lại dặn dò Tần Vận vài câu rồi cho mọi người đều lui xuống.

Tề thị níu tay Tần Vận, trở về viện mình, cho tất cả người hầu lui xuống, nghiêm túc nhìn nàng: "Con nói thật với ta, người tới chính là nhằm vào Phó gia?"

Tần Vận kinh ngạc mở to hai mắt.

"Con cũng không cần gạt ta. Con và Nhị hoàng tử có quan hệ hay không, ta có thể không biết sao? Hiện tại tình cảnh Tần gia như thế nào, Nhị hoàng tử còn có thể chiếm được gì? Hơn nữa hắn không chọn những người khác, cố tình chọn lựa con, điều này chỉ có thể lý giải Nhị hoàng tử là vì Phó gia cùng con đính hôn, hoặc là nói là nhằm vào Bình Dương Hầu phủ đi."

Tề thị đoán đúng một nửa, nhưng nửa còn lại, Tần Vận lại không thể nói.

Trước mắt thân phận của Tạ Cảnh còn chưa công bố thiên hạ, nàng không thể nói việc này với bất kỳ ai.

"Nương, Nhị hoàng tử rốt cuộc có phải vì Phó gia và Bình Dương Hầu phủ hay không, đều không quan hệ cùng chúng ta. Sợ là Nhị hoàng tử này lấy con làm lá chắn."

Chờ Tần Vận nói xong, Tề thị lâm vào trầm tư, trong mắt vẫn còn hoài nghi.

Nhưng Tần Vận nhìn bà vô cùng khẳng định, mới miễn cưỡng đánh tan lo lắng trong lòng bà.

"Không nói chuyện này nữa, qua ít ngày nữa là lễ cập kê của con rồi. Chính tân, xướng lễ và tán giả, ta đều thay con chọn xong rồi."

"Tán giả là biểu tỷ sao?" Chính tân và xướng lễ thì nàng không quan tâm.

Nhưng còn tán giả này, tính đi tính lại, cũng chỉ có Tề Tĩnh là thích hợp nhất.

Tề thị cười gật đầu, đứng dậy mang ngọc trâm mình vẫn luôn cất giữ đưa cho Tần Vận: "Cây trâm này, là khi ta xuất giá, bà ngoại con cho ta."

Tần Vận hơi băn khoăn trong lòng.

Dường như nàng đã quên một việc.

Tạ Cảnh nhờ Diệp Mạch mang đến cái hộp, nàng vẫn chưa mở ra.

Nghĩ đến chuyện đó, nàng cũng không nghe vào những lời nói sau đó của Tề thị.

Tề thị bất đắc dĩ đỡ trán, thấy nàng thật sự không có ý nghe tiếp, liền cười mắng bảo nàng trở về Thiều Hoa Uyển.

Một mạch về đến Thiều Hoa Uyển, Tần Vận lập tức sai người lấy hộp kia ra.

Đến khi nhìn thấy trâm ngọc bích lưu ly nằm yên trong hộp, Tần Vận xoa giữa mày càng thêm đau đầu.

Tạ Cảnh tặng cây trâm này, tất nhiên là hy vọng nàng dùng cây trâm này trong lễ cập kê.

Nhưng lúc nãy mẫu thân đưa cho cây trâm, tất nhiên cũng là có ý như vậy.

"Thược Dược, ngươi cảm thấy hai cái trâm này, cái nào thích hợp dùng trong lễ cập kê hơn?" Tần Vận mỗi tay cầm một cái, buồn rầu nhìn Thược Dược.

"Cô nương, cây trâm phu nhân cho, có khi là không có ý nghĩa như vậy. Mà cây trâm Phó công tử đưa, sợ là ý tứ của Phó gia chăng? Theo nô tỳ nghĩ, cây trâm mà phu nhân cho sẽ thích hợp mang sau khi thành thân hơn."

Tần Vận chu chu môi, cuối cùng vẫn là buông hai cây trâm xuống: "Dùng cây trâm lần này Đại tỷ tỷ tặng ta đi."

Trâm bạch ngọc không được, trâm ngọc bích lưu ly cũng không được.

Nếu quyết định không được, dứt khoát không dùng cả hai.

Động tác trên tay Thược Dược hơi sựng lại, nhưng lại vẫn nghe lời đi lấy cây trâm kia: "Cô nương lựa chọn chính xác, cây trâm lần này Đại cô nương mang về, đúng là so với cái trước càng thích hợp dùng hơn."

Giải quyết xong việc này, Tần Vận nhìn chằm chằm cây trâm Tạ Cảnh đưa, trở nên trầm tư.

Thấy vậy, Thược Dược nhẹ nhàng lui ra ngoài, nói với Bán Hạ và Đậu Khấu đang thêu thùa may vá ở cửa: "Hai người các muội sao còn ngồi ở đây? Trời lạnh như vậy, tay đều bị đông cứng rồi."

Bán Hạ nhịn không được hướng trong phòng nhìn thoáng qua, thấy Tần Vận còn đang trầm tư, liền đè thấp giọng nói: "Cô nương muốn nghỉ ngơi chốc lát sao?"

Thược Dược lắc lắc đầu: "Mau đi cách vách làm ấm thân thể đi, nhìn tay các muội xem, đều đỏ bừng rồi. Nếu vẫn muốn canh giữ ở bên ngoài, ta sai người chuẩn bị thêm mấy chậu than cho các muội."

Nghe vậy, Bán Hạ nhếch miệng cười: "Đa tạ Thược Dược tỷ tỷ."

- -

Vào ngày cập kê, ánh nắng tươi sáng, là thời tiết tốt hiếm có, không có mưa gió.

Trong viện tuy rằng vẫn là một mảnh trụi lủi, nhưng lão thái gia mang về các tiểu động vật làm ầm ĩ, cũng thật náo nhiệt.

Tề thị cần người giúp một tay, nhưng vì không có ai nên mới nhấc Phó thị lên.

Hôm nay Phó thị có việc nên cũng không có thời gian đi giày vò Hạ Hà nữa.

Tuy rằng hiện tại bà ta muốn giày vò cũng giày vò không được.

Tam lão gia sợ hài tử trong bụng Hạ Hà có sơ xuất, nên tự mình chọn mấy nha hoàn từ bên ngoài đưa vào phủ hầu hạ Hạ Hà.

Vì thế, Phó thị lại tức giận gây ầm ĩ một trận.

Tần Hảo và Tần Nhàn cùng Tần Vận ở bên trong Thiều Hoa Uyển, bên ngoài khách khứa đầy nhà, trong viện lại rất yên tĩnh.

"Người của Phó gia Kim Lăng tới, là Tiền phu nhân."

Tần Vận cười cười: "Hôm nay Tiền phu nhân tới đây, có phải còn có chuyện khác hay không?"

"Muội nha." Tần Hảo bất đắc dĩ chọc cái trán của nàng: "Hôm nay là lễ cập kê của muội, qua lễ cập kê rồi, tất nhiên là có thể thương lượng ngày thành thân. Hôm nay Tiền phu nhân tới, nhất định là muốn định ra ngày lành cho bọn muội."

Tần Vận sững sờ nhìn mình trong gương, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau lưng, ngoài những đồ trang trí cơ bản nhất, trên búi tóc cũng không có cây trâm nào.

Nhìn đôi khuyên tai không phù hợp với trang điểm, Tần Vận nhíu mày gỡ xuống: "Chỉ mang đôi ngọc trai đơn giản thôi."

Bán Hạ nhìn Tần Hảo cầu cứu.

Hoa tai ngọc trai quả thật là đẹp, nhưng vào ngày như hôm nay thì có phần quá mộc mạc. Dù sao đôi hoa tai đó cũng không có trang trí gì khác.

Tần Hảo lại gật đầu, tự mình lấy nữ trang mang lên cho Tần Vận: "Ngày như hôm nay thật sự không thích hợp quá phô trương. Muội đã đính hôn, đơn giản được rồi."

Liếc mắt nhìn cây trâm, Tần Hảo kinh hô: "Sao muội lại dùng cây trâm này? Cái này không khỏi quá mức đơn giản."

"Mới vừa rồi Đại tỷ tỷ còn nói muội đã đính hôn, trang điểm đơn giản là được rồi, sao vừa mới dứt lời, liền lật lọng đây?"

Tần Hảo hừ lạnh một tiếng, vuốt bụng: "Đó còn không phải sợ muội quá đơn giản sao. Cho dù không dùng cái Phó gia đưa tới, dùng cái nương cho muội cũng không tệ."

Giọng nói rơi xuống, Tần Hảo liền thấy Tần Vận lẳng lặng mà nhìn nàng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng liền hiểu ý Tần Vận.

"Cô nương, bên ngoài đã chuẩn bị xong, Phu nhân nói người có thể ra ngoài." Đậu Khấu bước nhanh đến: "Hôm nay thỉnh chính tân là Lưu phu nhân nhà Tri phủ."

"Muội nhớ khi tỷ tỷ cập kê, cũng là vị phu nhân họ Lưu, là cùng một người sao?" Tần Vận vừa bước ra ngoài vừa hỏi.

"Không phải cùng một người, chỉ là hai vị Lưu phu nhân này là thân tỷ muội. Lúc trước, chính tân khi ta cập kê là thân tỷ tỷ của vị Lưu phu nhân hôm nay. Phu quân bà ấy thăng quan, ba năm trước đây đã đến kinh thành."

Chờ khi Tần Vận đến, Tề Tĩnh cũng đã đến: "Cô cô nói muốn làm đơn giản một chút, nhưng không ngờ người đến cũng không ít. Đi nhanh đi, mọi người đều đang chờ đấy."

Trong quá trình làm lễ cập kê, Tần Vận không nói gì, cũng không làm gì.

Chỉ nhớ qua một lúc sau, Tề Tĩnh đỡ nàng đứng lên.

Tề thị hài lòng nói: "Qua hôm nay, Vận tỷ nhi của chúng ta cũng là đại cô nương."

"Đúng vậy, hôm nay vừa thấy Tam cô nương, dáng vẻ thật là đoan trang. Chẳng qua bị Tiền phu nhân nhanh chân đến trước, nếu là còn chưa định thân, ta nhất định phải cầu thú cho tiểu tử nhà chúng ta."

Lưu phu nhân được mời tới làm chính tân, cư nhiên hết sức khen ngợi Tần Vận.

Thân phận Tần Vận được đề cao, bà từng làm chính tân cho nàng, cũng sẽ không bị người coi khinh.

Nếu Phó Vân thật sự có thành tựu, lại có Bình Dương Hầu phủ ở sau lưng giúp đỡ, nói không chừng ngày sau lão gia nhà bọn họ còn cần Phó Vân trợ giúp.

Hiện tại bà cùng Tần gia tạo quan hệ tốt, ngày sau tới cửa cầu việc, cũng có cái lý do.

"Tức phụ này, chính là Vân ca nhi tự mình chọn." Ý cười nơi khóe mắt Tiền phu nhân vẫn không giảm: "Vân ca nhi tinh mắt, sớm đã nhìn trúng Vận tỷ nhi. May mắn a, Vận tỷ nhi năm nay liền cập kê, nếu không Vân ca nhi còn phải chờ trước mấy năm."

Lưu phu nhân hiểu ý tiếp lời: "Ý của ngài là, các người tính năm nay liền cưới Vận tỷ nhi vào cửa sao?"

Tiền phu nhân chỉ cười không nói.

Nhưng ở trong mắt mọi người, im lặng chính là ý tứ này.

Tần Vận hành lễ với mọi người rồi trở về viện của mình thay quần áo.

Tần Nhàn vẫn luôn theo phía sau nàng, "Tam tỷ tỷ, năm nay tỷ phải xuất giá sao? Tỷ xuất giá rồi, Tần gia cũng chỉ còn lại một mình muội là nữ nhi."

"Nhàn tỷ nhi cảm thấy ta xuất giá rồi sẽ không ai chơi cùng muội sao?" Tần Vận buồn cười vuốt đầu nàng: "Còn có Hứa ca nhi, hai đứa muội sinh cùng năm, về sau nếu muốn tìm Hứa ca nhi chơi, thì đi tìm Tổ mẫu, biết không?"

Tỷ muội các nàng lần lượt xuất giá, dưới gối lão phu nhân chỉ còn một mình Tần Nhàn là cháu gái, đương nhiên sẽ chú ý đến nàng hơn một chút.

"Tổ mẫu lớn tuổi rồi, thích nhất chúng ta trò chuyện cùng bà, Nhàn tỷ nhi phải nhớ thường xuyên đến phòng Tổ mẫu chơi, biết không?"

Tần Vận thay xiêm y xong bước ra, thấy Tần Nhàn do dự đứng tại chỗ, hơi nhíu mày: "Nhàn tỷ nhi, nói cho Tam tỷ tỷ nghe xem mấy ngày nay có phải Tam thẩm không cho muội ra ngoài chơi hay không?"

Nghe vậy, hai mắt Tần Nhàn lập tức đỏ lên, mím chặt môi, lắc đầu.

Tần Vận híp mắt.

Không cần hỏi, nhìn Tần Nhàn như vậy thì biết sau lưng Phó thị đối với nàng như thế nào.

"Nói ở chỗ Tam tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không truyền ra khỏi Thiều Hoa Uyển đâu."

Thái độ Tần Nhàn buông lỏng, nghi ngờ nhìn Tần Vận.

Tần Vận chỉ có thể lại bỏ thêm chút sức lực: "Muội phải nhớ kỹ, tuy rằng chúng ta là nữ nhi, nhưng không phải ai cũng có thể coi thường. Còn nhớ Tam tỷ tỷ đã từng nói gì với muội không? Về sau muội muốn tìm ta hoặc là Đại tỷ tỷ chơi không? Nhàn tỷ nhi chúng ta còn chưa đi qua Kim Lăng và kinh thành đúng không?"

"Vậy Kim Lăng và kinh thành so với Hàng Châu chơi còn vui hơn sao?" Hai mắt Tần Nhàn đột nhiên sáng ngời: "Có phải muội nói rồi, đến lúc đó Tam tỷ tỷ có thể đón muội đi ra ngoài chơi hay không?"

"Đúng vậy, Tam tỷ tỷ đồng ý với muội. Về sau Nhàn tỷ nhi muốn đến tìm ta chơi, bất kỳ lúc nào cũng có thể viết thư cho ta. Nếu không viết, có thể tìm Đại bá mẫu."

Tần Nhàn lại do dự trong chốc lát, rốt cuộc vén tay áo lên.

"Trời ạ." Bán Hạ kinh hô.

Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn có vài vết bầm xanh đỏ.

Không chỉ có thế, để sát vào xem còn có thể nhìn thấy một vài lỗ kim.

Tần Vận giận vỗ bàn một cái, Phó thị thật quá đáng!

Mấy năm nay nếu không phải có Nhàn tỷ nhi, Tổ mẫu và Tổ phụ sao có thể giúp đỡ bà ta không cho Tam thúc nạp thϊếp?

Thược Dược lập tức cầm thuốc đến, cẩn thận xoa: "Tứ cô nương nhịn một chút, bôi thuốc lên rất nhanh sẽ khỏi."

Bán Hạ đứng một bên dậm chân: "Cô nương, người.."

Tần Nhàn tính tình không tệ, sẽ không thường đến cáo trạng.

Trừ phi là thật sự nhịn không được, mới có thể đến tìm nàng.

Nhưng đến khi nàng xuất giá rồi, ở Tần gia này, sợ rằng Tần Nhàn sẽ tìm không được người để nói thật.

Tần Vận thở dài, cầm lấy lọ thuốc trong tay Thược Dược, tự mình bôi cho Tần Nhàn: "Nhàn tỷ nhi, đau thì khóc đi. Đây là lần thứ mấy rồi? Sao muội lại chịu đựng đến bây giờ mới nói?"

Dưới giọng nói nhẹ nhàng an ủi của Tần Vận, Tần Nhàn gào khóc: "Muội không nhớ rõ. Bắt đầu từ lúc Hạ di nương mang thai, tính tình nương càng ngày càng kém."

Hai mắt Tần Vận đỏ ửng, ôm lấy Tần Nhàn vào ngực: "Vậy Nhàn tỷ nhi còn muốn tiếp tục ở lại tam phòng sao?"

"Đây là có ý gì?" Tần Nhàn dần dần ngừng tiếng khóc, khẽ sụt sùi.

"Nếu muội không ở tam phòng, bên cạnh nương sẽ càng không ai bồi nói chuyện. Hiện tại Phụ thân thường xuyên đến bên chỗ Hạ di nương, rất ít tới gặp nương."

Tần Nhàn rất hiểu chuyện, cho nên kiếp trước mới có thể gặp hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn nghĩ cho Phó thị.

Nhưng nàng biết chờ thêm mấy năm nữa, Phó thị có nhi tử rồi sẽ càng không quan tâm đến Tần Nhàn.

Tần Vận hít một hơi thật sâu, đem Tần Nhàn bọc đến kín mít, sai Thược Dược ôm đến Thọ An Đường: "Cho dù Nhàn tỷ nhi không ở tam phòng, cũng có thể thường xuyên trở về xem nương. Bất quá là đổi chỗ ở khác, nhưng vẫn là ở Tần gia."

Mắt thấy đã đến Thọ An Đường, Tần Nhàn ở trong lòng Thược Dược giãy giụa: "Tam tỷ tỷ, muội không đi, muội không đi gặp Tổ mẫu. Hôm nay là lễ cập kê của tỷ, nếu vì chuyện của muội mà làm mọi người đều không vui, muội.."

"Lễ cập kê cũng chỉ là hình thức, nhưng muội là muội muội của ta!" Tần Vận hơi híp mắt, tự mình dắt tay Tần Nhàn đi vào.

Thược Dược tìm cơ hội nói đại khái sự tình cùng Tử Anh.

Sắc mặt Tử Anh khẽ biến, lập tức đi tìm lão phu nhân, nhẹ giọng nói việc này bên tai lão phu nhân.

Khi Tần Vận nắm tay Tần Nhàn đi vào, lão phu nhân liền sai Tử Anh đưa hai người đến noãn các[1].

[1] buồng lò sưởi

Trong noãn các đã đặt trước chậu than xông đến ấm áp.

Một lúc sau, lão phu nhân mang theo Tử Anh đến.

Vừa vào đến, Tử Anh liền tiến lên, nhẹ nhàng nắm chặt tay Tần Nhàn: "Tứ cô nương, đắc tội."

Tiếng nói vừa dứt, ống tay áo của Tần Nhàn liền bị vén lên, lộ ra vết bầm xanh đen và lỗ kim bắt mắt.

Lão phu nhân giận đến choáng váng: "Người hiện tại ở đâu? Đang làm cái gì?"

Tử Anh biết lão phu nhân hỏi chính là Phó thị, lập tức nói: "Tam phu nhân hiện đang giúp Đại phu nhân chiêu đãi khách khứa."

"Chiêu đãi khách khứa? Với đức hạnh đó của nàng, vẫn là đừng ra ngoài làm mất mặt xấu hổ. Ngươi và Thược Dược cùng đi, mang người lại đây."

Tử Anh và Thược Dược liếc nhìn nhau một cái, bước nhanh rời Thọ An Đường.

Lão phu nhân thở dài, ôm Tần Nhàn vào trong lòng mình: "Nhàn tỷ nhi ngoan, có Tổ mẫu ở đây, ai cũng không thể khi dễ Nhàn tỷ nhi của chúng ta. Nhàn tỷ nhi, Tổ phụ con suốt ngày chạy ra bên ngoài, Tổ mẫu lớn tuổi, muốn có người tới Thọ An Đường bồi Tổ mẫu, Nhàn tỷ nhi có bằng lòng hay không?"

Tần Nhàn do dự nhìn lão phu nhân, lại quay đầu nhìn Tần Vận.

Thấy Tần Vận dịu dàng cười với nàng mới do dự gật đầu: "Tổ mẫu, sau khi con đến Thọ An Đường ở, còn có thể thường xuyên trở về xem Mẫu thân không?"

Nghe vậy, lão phu nhân nghiêm mặt, sắc mặt khó coi.

Nhưng ngại vì Tần Nhàn và Tần Vận còn ở đây nên miễn cưỡng cười nói: "Tất nhiên là có thể, con muốn khi nào trở về xem đều có thể. Nhưng ở chỗ Tổ mẫu, không còn có người khi dễ Nhàn tỷ nhi được nữa."

Tuy rằng bà đã cao tuổi, nhưng che chở cho cháu gái này đến khi xuất giá, cũng không phải việc gì khó.

Cho dù mệnh bà không tốt, Tần Nhàn còn chưa cập kê đính hôn, bà liền rời đi nhân thế, thì vẫn còn có Tề thị.

Bà hoàn toàn yên tâm với Tề thị. Mặc dù không phải mẹ đẻ, cũng có thể làm tốt hơn so với người mẹ đẻ Phó thị này!

Phó thị trong lòng lo sợ bất an, không biết là vì chuyện gì.

Khi nhìn thấy Thược Dược thì biết Tần Nhàn nhất định ở Thọ An Đường.

Nhưng chờ đến lúc thấy được Tần Nhàn thì sắc mặt tái nhợt.

Lão phu nhân bảo Tần Nhàn đi tìm Tần Vận, khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Ngươi đã đến rồi."

Phó thị đứng ngồi không yên: "Mẫu thân có việc gấp muốn phân phó sao? Bên ngoài nhiều người tới như vậy, con còn phải đi giúp đỡ Đại tẩu.."

"Không cần ngươi đi." Lão phu nhân cười lạnh cắt ngang lời Phó thị: "Một mình Đại tẩu ngươi ứng phó được, cho dù là ứng phó không nổi, cũng còn có Tề gia cữu phu nhân. Về phần ngươi, một kẻ ngay cả thân sinh cốt nhục chính mình cũng có thể xuống tay, vẫn là đừng đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ!"

Nói rồi, lão phu nhân đột nhiên vỗ bàn một cái: "Nhàn tỷ nhi là nữ nhi ruột thịt của ngươi, là đứa nhỏ mà ngươi hoài thai mười tháng sinh ra! Dù cho trong lòng ngươi có không thoải mái, sao có thể lấy đứa nhỏ để trút giận? Từ nay về sau, Nhàn tỷ nhi sẽ ở tại Thọ An Đường của ta, rời xa loại mẫu thân như ngươi sẽ tốt cho nó hơn."

"Mẫu thân!" Phó thị kinh ngạc nhìn lão phu nhân.

Bà ta vốn chỉ sinh được một hài tử như vậy cho Tần gia.

Nếu ngay cả Tần Nhàn cũng không được dưỡng dưới gối mình, về sau bà ta nên làm cái gì bây giờ?

"Nhàn tỷ nhi dưỡng ở dưới gối ta, như vậy ngươi cũng có thể tự chăm sóc mình thật tốt để sinh thêm cho lão tam đứa con trai. Cho dù Hạ Hà sinh được con trai thì cũng là thứ tử, tam phòng cần một đích tử."

"Nhưng Nhàn tỷ nhi là con.." Khuôn mặt Phó thị trắng bệch, đột nhiên nhìn về phía Tần Nhàn: "Nhàn tỷ nhi, con là nữ nhi của ta, sao con có thể không cần ta? Con cùng ta trở về, ta bảo đảm, ta về sau.."

"Tam thẩm." Tần Vận bực bội ngắt lời Phó thị: "Việc hôm nay, nếu không có ta trong lúc vô ý phát hiện, sẽ không bị bại lộ. Nếu là không bại lộ, có phải người tính một khi trong lòng không thoải mái, lại đánh chửi Nhàn tỷ nhi hay không?"

"Ngươi câm miệng!" Phó thị điên cuồng cười: "Ngươi làm hại nhị phòng cửa nát nhà tan chưa đủ, còn muốn tiếp tục tới hại tam phòng chúng ta? Tần Vận, ngươi chính là sao chổi. Bắt đầu từ lúc ngươi tỉnh lại sau khi ngã xuống núi giả, Tần gia liên tục xảy ra chuyện.

Hiện tại nhị phòng thùng rỗng kêu to, Nhị ca không còn, Nhị tẩu ngày ngày ở tại Phật đường. Dư tỷ nhi vốn dĩ có thể gả tốt hơn, cũng bởi vì ngươi, cả việc hôn nhân cũng không được như ý.

Hiện tại ngươi còn muốn tới gây tai họa cho tam phòng chúng ta? Cho dù ta đối với Tần Nhàn như thế nào, nó cũng là do ta sinh ra, ta muốn làm như thế nào thì làm như thế đó!"