"Đây là đồ chơi nhỏ ta mua cho ngươi, ngươi giữ lấy, lúc trong thấy có thể ngẫm lại lời ta nói, được không?" Chu Hạo Nam lấy ra một cái hộp gấm nhỏ tinh xảo: "Đây là đồ chơi Phương Tây, là ta đặc biệt cho người tìm kiếm!"
Ngay lúc Phương Hoa do dự không biết có nên nhận lấy hay không thì bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc: "Nàng không cần mấy thứ này!"
Uy Viễn đại tướng quân đứng ở trên cao nhìn xuống, ngạo nghễ không ai bì nổi, duỗi tay đẩy Chu Hạo Nam ra: "Chu thế tử, hành vi tặng đồ lén lút này của ngươi không hợp lễ nghi!"
Sao lại gặp tôn đại Phật này? Chu Hạo Nam có chút ảo não mỗi lần mình xuất sư đều bất lợi. Trên tình trường, trước giờ hắn đều thuận lợi, mọi việc dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại không chỉ có Phương Hoa muội muội khó dỗ, lại còn thêm một cái Trấn Nam Vương thế tử gia chuyên nhảy ra làm khó, hắn có nên đánh trống rút quân hay không?
Hắn nhìn lại Phương Hoa đứng dưới thuyền, dáng người uyển chuyển mềm mại, vòng eo tinh tế lại làm hắn xúc động, hùng tâm tráng trí bừng bừng nói; "Có Uy Viễn đại tướng quân ở bên như vậy, sao lại gọi là lén lút tặng? Trừ phi, chính ngươi đang sợ hãi trong lòng Phương Hoa muội muội sẽ có ta?"
Lý Tử Kính không muốn để Hoa biểu muội nghe hắn nói nhảm. Mấy hôm nay điều tra, hắn đã biết Chu thế tử Chu Hạo Nam nhìn thì tiêu sái tuấn lãng, thực chất lại là một tay lão thủ giữa bụi hoa, căn bản không phải cái thứ tốt đẹp gì.
" Hoa biểu muội, ngươi về trước đi! "Lý Tử Kính tiến lên một bước, ngăn trở ánh mắt Chu Hạo Nam nhòm ngó Hoa biểu muội, ra hiệu cho gã sai vặt để bọn chúng bảo hộ nàng lên thuyền.
" Uy Viễn đại tướng quân, Hạo Nhiên ta vẫn luôn rất tôn trọng ngươi, cũng hi vọng tướng quân đừng lại làm khó dễ, cản trở hôn sự của Hạo Nhiên với Phương Hoa muội muội! "Chu Hạo Nam ưỡn ngực, nghênh tiếp ánh mắt khıêυ khí©h của tình địch, Hắn là Giang Nam đại đô đốc thế tử, cũng không phải hạng người hèn hạ mặc người ta xoa tròn bóp dẹt ức hϊếp.
" Hôn sự? Sao ta không nghe thấy trưởng bối trong nhà nói qua bao giờ? "Lý Tử Kính hừ lạnh một tiếng, dứt khoát xoay người lên thuyền, cùng Phương Hoa trở về biệt phủ.
Hắn nhảy lên thuyền, thân thuyền chòng chành vài cái, Phương Hoa vội hô:" Nhanh ngồi xuống! "
Phương Hoa rất sợ thuyền lật, bản thân lại rơi xuống nước, nàng sẽ làm trò cười cho toàn bộ Dương Châu!
" Thuyền này đủ lớn, không lật được, ngươi đừng sợ! "Lý Tử Kính vừa trấn an, vừa đi tới bên cạnh nàng.
" Đánh (tránh) ra. Đừng nồi (ngồi) cạnh ta! "Phương Hoa có chút run rẩy nói:" Không muốn lại rơi (xuống) nước! "
" Ngươi đừng suốt ngày treo chữ "đánh" ở trên miệng! "Lý Tử Kính vẫn ung dung ngồi xuống đối diện nàng. Ban nãy, hắn rất hài lòng với việc nàng không cho Chu thế tử sắc mặt xuân tình nhộn nhạo gì, nhưng lúc ban nãy khi hắn tặng quà là chuyện gì xảy ra a?
Lý Tử Kính không vui, chất vấn:" Nếu ban nãy ta không xuất hiện, có phải ngươi sẽ thu lễ vật của người khác hay không? "
" Ta không có! "Phương Hoa mở miệng, trong bụng lại nghĩ thầm: Hắn có nói đạo lý được hay không?
" Không có là tốt nhất! Lát nữa ta sẽ tới cùng ngươi luyện võ, xem ngươi học được tới đâu! "
" Không muốn! "Phương Hoa giận dỗi trả lời.
" Võ sư dạy không tốt sao? Vậy ngày mai Tiểu Yến Tử cũng không cần tiếp tục dạy nữa! "Lý Tử Kính uy hϊếp nói. Hắn đã nghe ngóng qua, tình cảm sư đồ giữa Phương Hoa và Tiểu Yến Tử rất tốt.
" Không được! "Phương Hoa lo lắng giật mình, lại thấy thế tử gia tà ác cười nhìn nàng, liền biết mình trúng kế. Nhưng sư phụ là do hắn mời đến, nàng lại không cho hắn đến xem là không đúng.
Không phản đối hắn nữa, Phương Hoa nghĩ, nàn cũng có thể nhân cơ hội bày hiển tâm thái, cho hắn nhìn xem, nàng hiện tại cũng không dễ khi dễ, thân thủ đã rất lưu loát.
Tới biệt phủ, Phương Hoa mau chóng về Lâm Nguyệt Các thay một thân Hồ phục, chạy tới võ đài. Phương Hoa muốn luyện tập lại một chút mấy chiêu pháp đã học, tránh cho lát nữa thé tử gia đến lại tay chân không lưu loát mà xấu mặt. Nàng nghiêm túc luyện tập, lại không ngờ đến thế tử gia đã ẩn thân ở đó từ sớm, đứng sau gốc cây vụиɠ ŧяộʍ quan sát nàng.
Cái dáng múa uyển chuyện này của nàng, cũng không thể để người khác nhìn thấy! Lý Tử Kính thấy động tác của Hoa biểu muội tựa như đang khiêu vũ, cực kỳ trêu chọc nam nhân. Mỗi lần xoay thân, chuyển eo, hạ eo đều đoạt hồn người, khiến hắn nhìn xem mà trong đầu cũng sinh ra một loạt ý nghĩ bẩn thỉu. Xem ra để nàng luyện võ cũng là đúng vô cùng, chí ít các" phương diện "cũng sẽ tiến bộ a!
Không lâu sau, Tiểu Yến Tử cũng đi tới, chỉnh sửa cho Phương Hoa một chút, cùng nàng tập luyện chiêu thức cũ một lúc rồi mới dạy thêm vài chiêu thức mới.
Suy nghĩ lung tung lúc này cũng vì thế mà gián đoạn, Lý Tử Kính hồi thần. Hắn hôm nay muốn xuất hiện cũng là có mục đích riêng, muốn xuất ra tuyệt kỹ của mình, dùng" mỹ nam kế "mê hoặc Phương Hoa.
Lý Tử Kính ra vẻ khıêυ khí©h, chiêu này chê Phương Hoa không có lực đạo, chiêu kia phương hướng không chính xác.. làm Phương Hoa tức giận chu cái miệng nhỏ.
Tiểu Yến Tử lại thấy thế tử gia quá bắt bẻ, sao có thể dùng tâm thái của người võ công cao cường tới bắt bẻ người mới học? Chưa nói, so với người mới học mà nói thì biểu cô nương tiến bộ phải thuộc hàng thượng thừa, phải nên cổ vũ mới đúng.
" Ngươi nhìn ra biểu diễn một lần, biết xem mình cần tăng cường chỗ nào! "
Lý Tử Kính thuận tiện nhặt lên một nhánh cây làm đoản tiên, bắt đầu biểu diễn mọt lượt mấy chiêu số mà Phương Hoa tập. Hắn đại khai đại hợp, hai tay làm một thế" Đại bàng giương cánh, cường tránh mạnh mẽ, hổ hổ sinh phong, cát vàng lá rụng trên võ đài toàn bộ đều bị hắn cuốn lên. Thân thể hắn nhìn cường tráng khôi ngô, nhưng lại như hồng yến nhảy vọt, vung cành cây chỉ, đâm, kích, lướt.. khiến Phương Hoa thấy chết lặng.
Vậy mới biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
"Ngươi tới, cùng ta diễn tập!" Phương Hoa thực ra đã muốn cầm roi đánh hắn kêu ngao ngao từ lâu, thế nhưng vừa chứng kiến một màn ban nãy xong, nàng liền biết mình trước đây mơ mộng hão huyền. Với thân thủ của nàng, đánh nhau mới hắn mà không chết đã là vạn hạnh.
"Ta không muốn bị thương!" Phương Hoa có chút sợ hãi.
"Ta sẽ không làm ngươi bị thương!" Lời vừa nói ra, Lý Tử Kính chợt nhớ đến đủ loại chuyện oái oăm trước đó, hắn cũng không dám lại chắc chắn bảo đảm: "Ta sẽ chú ý một chút, cũng để ngươi đối kháng với người khác nhiều lần, ngươi mới có thể tiến bộ lên!"
Tiểu Yến Tử mỉm cười cổ vũ đồ đệ: "Thế tử gia nói không sai, ngươi đánh nhau với người khác càng nhiều lần, ngươi sẽ tiến bộ càng nhanh!"
Phương Hoa lo lắng đề phòng và xuất chiêu đánh tới phía thế tử gia. Hắn quả nhiên không có lừa nàng, từng chiêu từng chiêu đều chậm rãi chỉ điểm, nói cho nàng biết địch nhân sẽ tiếp chiêu tấn công như thế nào, cũng chỉ cho nàng những chỗ sơ hở, tránh cho lúc thực chiến lại khiến địch nhân nhận thấy mà lợi dụng.
Luyện tập vài lần, Lý Tử Kính đột nhiên nói với nàng: "Lần này ngươi chú ý một chút, chúng ta chính thức giao chiến!"
Phương Hoa nghe vậy, tê cả da đầu, theo bản năng hô lớn: "Không muốn!"
"Ngươi không phải là sợ ta đi?" Lý Tử Kính khích tướng
"Ta rất sợ ngươi a.." Phương Hoa cũng không có cốt khí, thừa nhận.
"Luyện một lần cuối cùng rồi nghỉ ngơi! "Lý Tử Kính không cho nàng cơ hội tiếp tục cự tuyệt, ném đoản tiên vào tay nàng, xuất một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa, phô thiên cái địa càn quét hướng về phía nàng.
Một người mới luyện võ gặp một cao thủ võ thuật, chắc chắn chỉ có bị ăn đánh!
Phương Hoa rất bị động, chỉ có thể ngăn cản chiêu thức của hắn, hoàn toàn không có không gian và cơ hội xuất chiêu đánh lại. Thế tử gia cầm nhánh cây làm kiếm, xuất một chiêu" Giao Long Xuống Biển", lại xoay người vây quét hai bên, nhánh cây chỉ thẳng vào tay Phương Hoa. Ngay lập tức, đoản tiên bị văng ra, Phương Hoa đau đến mức gào lớn!