Chương 32: Hai vị thế tử

Thế tử gia đêm hôm qua còn mượn rượu giải sầu, thầm hạ quyết tâm không để ý tới Hoa biểu muội nữa, hiện tại mới thức dậy không đầy một canh giờ lại tự lật mặt, hưng trí ra hoa viên trước Lăng Vân Các bắt nhện.

Tiểu Lúc Tử đi theo bên cạnh hắn lại cảm thấy thế tử gia làm mấy chuyện này rất mất hình tượng a!

"Chủ tử, ngài để nô tài thay ngài bắt nhện đi!"

"Ta muốn tìm con nhện kết lưới lớn nhất, ngươi đi khắp nơi nhìn một chút xem, nếu nhìn thấy cái lưới nhện nào lớn nhất thì gọi ta một tiếng."

Không đầy một khắc đồng hồ sau, Lý Tử Kính liền bắt được một con nhện thân lớn không thua một quả trứng gà, cẩn thận bỏ vào trong hộp trúc lớn chừng nửa thước, dự định để tới đêm nay mang tới nhận lỗi với Hoa biểu muội.

* * *

Giờ Thân một khắc, Giang Nam Đại đô đốc phu thê dẫn theo một đôi nhi nữ, hai phu thê Trưởng sử cũng dẫn theo ba nữ nhi cùng tới bái phỏng Trấn Nam Vương Dương Châu biệt phủ.

Giang Uyển Nhu biết, đại đô đốc và trưởng sử cùng đến đây cũng là nhờ mặt mũi của trưởng tôn vừa từ kinh thành bên kia trở về.

Chẳng qua Uy Viễn đại tướng quân kiêm Trấn Nam Vương thế tử gia Lý Tử Kính hôm nay chỉ bận bịu suy nghĩ qua cửa Hoa biểu muội trong ngày nữ nhi tiết hôm nay, không muốn dây dưa chuyện chính sự. Hơn nữa nếu đi lại quá gần với mấy đại quan Giang Nam này cũng khiến hoàng đế bá phụ của hắn không vui.

"Hôm nay cũng đừng nói chuyện triều chính gì, mọi người cùng bồi các cô nương vui vẻ đón lễ đi!" Lúc đón khách, Lý Tử Kính phong đạm vân khinh nói.

Đại đô đốc Chu Kiến Hưng và trưởng sử Triệu Vân chỉ có thể nhìn nhau cười khổ. Bọn hắn làm quan nhìn có vẻ phong quang, nhưng thực tế cũng rất dễ khiến bên trên nghi kỵ, hiểu lầm, cho nên lần này tới đây vốn cũng muốn nhân tiện dò hỏi ý tứ, không nghĩ tới Uy Viễn đại tướng quân lại bất cận nhận tình như thế.

Lúc dùng bữa, hai bên nam nữ phân bàn mà ăn. Lý Tử Kính phát hiện thế tử Chu Hạo Nam thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ nữ quyến ngó nhìn, hắn liền không vui. Hắn nhìn ra cặp mắt phượng kia đa tình, khuôn mặt tuấn tú phong lưu kia cũng rất gợi đòn.

Chẳng lẽ Hoa biểu muội thích cái dạng nam nhân cao gầy èo uột thế này? Lý Tử Kính so với mấy nam nhân ngồi đây đều cao hơn, lại vì thao luyện ở quân doanh từ sớm, nên thân hình hắn càng cao lớn cường tráng.

Chu Hạo Nam cũng cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Trấn Nam Vương thế tử gia, còn về phần Lý Tử Thiện, hắn còn bận xem kịch vui a, ánh mắt không ngừng dạo qua lượn lại giữa hai người.

"Tử Kính, ta với ngươi cùng là thế tử, vậy liền không cần xưng hô cái danh thé tử gia!" Chu Hạo Nam nâng chén, hướng tới phía Lý Tử Kính mời rượu.

Lý Tử Kính uống một ngụm rượu, có lẽ vì đêm qua quá say nên bây giờ hắn ngửi mùi rượu vẫn không thấy thoải mái lắm, lại đạm mạc mở miệng: "Ngươi có thể gọi ta là Uy Viễn đại tướng quân, còn hai chữ Tử Kính này, cũng chỉ người nhà mới có thể xưng hô với ta như vậy!"

Sợ nhi tử đắc tội với người, tương lai liền có ảnh hưởng không tốt, Chu Kiến Hưng vội vàng hòa giải, a dua nịnh hót nói: "Uy Viễn Đại tướng quân thế tử gia danh hào, sao có thể đánh đồng cùng thứ dân được a!"

Chu Hạo Nam cũng không muốn kết giao tình với Lý Tử Kính. Mục đích hắn đến hôm nay hoàn toàn là vì giai nhân. Nhưng hôm nay trưởng sử cũng dẫn nữ nhi đến, hắn vẫn phải chú ý tâm tình của Triệu Lệ Hoa. Tình thế như vậy, rất khó có thể làm được hoàn mỹ.

Sau khi cơm nước no nê, đoàn người mới dời tới đình lớn trước Vinh Hoa Sảnh, cùng ngắm trăng đối ẩm.

Mặt trăng mùng bảy cong cong lưỡi liềm, cho nên cô nương muốn đối nguyệt xe chỉ luồn kim cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nữ hài tử càng nhiều, viện tử càng có vẻ náo nhiệt. Ba cô nương nhà Trưởng sử tuổi cũng chừng mười hai tới mười sáu. Triệu Lệ Hoa thì một mực nhận định Chu Hạo Nam là phu quân vừa ý, còn hai muội muội lại nhìn chằm chằm hai công tử Trấn Nam Vương phủ, sau đó cũng âm thầm chọn Lý Tử Thiện gương mặt hiền lành làm đối tượng mến mộ.

Chu Mẫn lại đang kéo tay Phương Hoa, đứng dưới đại thụ xem nhện kết lưới trên cây.

Lý Tử Kính nhìn các cô ngồi trong đình bồi tổ mẫu, nhìn ra ngoài xem các cô nương chuẩn bị xâu kim cầu phúc.

"Tử Kính, ngươi phải nhìn một chút xem Chu thế tử người ta dỗ nữ hài tử như thế nào, ngươi phải biết mình biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng a!" Giang Uyển Nhu nhỏ giọng thì thầm với cháu trai.

"Tôn nhi chỉ sợ không học được cái bộ dáng kia a!" Lý Tử Kính không ưa nhất là mấy nam tử cẩn thận lấy lòng nữ nhân. Hắn lại quên mất mình cũng đã từng cẩn thận lấy lòng Hoa biểu muội.

"Ngươi lãnh binh tác chiến lợi hại đến như vậy, sao không đem binh pháp tới vận dụng một chút vào tình trường a?"

"Tổ mẫu người nghĩ đến thật chu đáo nha! Tình trường như chiến trường!" Lý Tử Kính mừng rỡ cười toét miệng: "Thỉnh tổ mẫu chỉ giáo tôn nhi thêm một chút, làm sao có thể vận dụng binh pháp đây a?"

"Ngươi mới hiểu binh pháp, ngươi còn đến hỏi ta sao? Nếu ta mà hiểu, cũng sẽ run rẩy mà dẫn binh xuất chinh a!" Giang Uyển Nhu hừ một tiếng, lại nhìn thấy nhị tôn nhi ở bên kia còn đang ngây ngốc nhìn Chu Mẫn cô nương gia, nàng không nhịn được đập mông Tử Thiện hắn một cái: "Nước bọt đều chảy hết cả ra rồi!"

"Tổ mẫu! Sao người đã già còn không nghiêm, lại ăn đậu hũ của Tử Thiện a!" Lý Tử Thiện trợn mắt lên, rồi lại lôi kéo tay tổ mẫu nói đùa.

"Hai người các ngươi mau đi xem Hoa nhi với Mẫn nhi các nàng xâu kim đi, ngồi một bên hỗ trợ các nàng một chút." Giang Uyển Nhu lại ý vị thâm trường mà nói: "Còn không mau qua, cũng không còn chỗ cho các ngươi!"

Lý Tử Thiện không vội. Dù sao cũng không có ai đoạt Chu Mẫn với hắn. Chỉ cần hắn đứng một bên mỉm cường, cô nương kia liền khẩn trương ghê gớm, hắn còn đang cực kỳ đắc ý a.

Nhưng Lý Tử Kính còn chưa đến bên người Hoa biểu muội, đã thấy Chu Hạo Nam quan tâm chuyển giúp nàng ghế bành để nàng nghỉ ngơi. Vì hai tay Phương Hoa bị thương, không dễ xuyên chuẩn lỗ trôn kim, cho nên chậm rãi ngồi xuyên vẫn tốt hơn.

Triệu Lệ Hoa đứng một bên lại cảm thấy rất khó chịu, đi tới, muốn nhắc nhở Chu thế tử đừng bỏ quên nàng một bên.

Nhân lúc Lệ Hoa chưa tới gần, Chu Hạo Nam dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nùng tình mật ý nói với Phương Hoa: "Từ ngày hôm đó ta vẫn cứ nhớ tới ngươi, đến hôm nay rốt cuộc cũng đã có thể thấy ngươi, lòng ta rất vui!"

Nghe được lời tâm tình rõ ràng như vậy, Phương Hoa cũng rất kinh ngạc. Kỳ thực, cô nương gia có người ngưỡng mộ để ý như vậy, có ai mà không vui vẻ? Nhưng nàng và Chu thế tử mới chỉ gặp mặt hai lần, Chu thế tử nói như vậy khiến nàng không khỏi thấy hắn có chút lớn gan. Nàng không có nhớ hắn như vậy a, nên cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười với hắn.

"Thế tử ca ca.." Lệ Hoa điệu đà lên tiếng, giọng điệu có chút phàn nàn, oán trách, cũng có chút nũng nịu. Chu Hạo Nam nghe vậy, đứng lên mỉm cười cưng chiều: "Đi, ta dẫn ngươi tới xem nhện kết lưới!"

Đến trấn an Phương Hoa không quá thân cận trước, hắn lại sang trấn an cô nương hồng nhan tri kỷ khác.

Hắn dẫn Lệ Hoa đi ra hơn mười mét, đến bên cạnh một gốc cây, chỉ và lưới nhện trên thân cây mà ôn nhu nói: "Ngươi nhìn xem, lưới kết dày như vậy, Lệ Hoa ngươi sau này chắc chắn sẽ là một nương tử tốt. Đêm nay có nhiều người như vậy, ta không nên cùng ngươi đi lại quá gần. Chỉ có chút công phu này thôi, ngươi cũng không chờ nổi sao?"

Lệ Hoa tức giận, ghen ghét mà chỉ trích: "Ngươi đã nói chỉ thích ta.."

"Ta đương nhiên chỉ thích một mình ngươi, nếu không sao ta lại bỏ mặc nàng cùng ngươi tới đây đâu?" Chu Hạo Nam đưa lưng về phía mọi người, lại thâm tình biểu lộ cùng Triệu Lệ Hoa: "Cùng Hoa muội muội hàn huyên, chẳng qua là để ứng phó cha mẹ ta và thái phi thôi!"

"Ta sợ! Nếu các ngươi thực sự nói chuyện nghị hôn, ta phải làm sao?" Triệu Lệ Hoa bĩu môi, giận dỗi nói: "Ta không muốn làm tiểu, ngươi đừng mong lấy ta làm thϊếp!"

"Làm sao lại nói những lời này? Nếu không phải hiện tại còn có người khác, ta đã ôm ngươi lại đây, để ngươi biết được ta chung tình với ngươi thế nào.." Chu Hạo Nam thâm tình chậm rãi nói: "Đêm nay để ta đi tìm ngươi được hay không? Ngươi đuổi ra hoàn ra, lại mở cửa sổ bên cạnh ra, ân?"

Triệu Lệ Hoa thẹn thùng nhìn vào ánh mắt hắn, e lẹ gật đầu.

Rốt cuộc cũng trấn an được nàng, Chu Hạo Nam định quay lại đình viện trấn an vị thiên kim khó tính kia. Nhưng mà lúc này, bên cạnh Phương Hoa muội muội đã có người khác. Nhìn thấy Uy Viễn đại tướng quân vĩ ngạn đứng bảo hộ bên cạnh Phương Hoa muội muội, Chu Hạo Nam bỗng chốc hưng phấn tràn đầy: Cũng tốt, chúng ta đấu a!