Chương 30: Khó nói

Sáng sớm hôm sau, thái phi vừa rời giường thì nhận được tin trưởng tôn đã hồi phủ, nàng cười đến không khép miệng được.

"Vừa vặn tốt a, đúng lúc là tiết khất xảo, còn có thể cùng cô nương gia cầu phúc!" Giang Uyển Nhu hôm nay cũng phấn chấn lại tinh thần, bắt đầu phân phó nô bộc, hỏi thăm chuyện an bài yến tiệc chiêu đãi buổi chiều xem có còn chỗ nào chưa thỏa đáng.

"Thái phi, hôm qua biểu tiểu thư ngã từ trên cây xuống, bị thương." Tiểu Hương tới tẩm báo lại chuyện xảy ra hôm qua.

"Làm sao lại để ngã?" Giang Uyển Nhu sốt ruột oán trách: "Đứa nhỏ này, ta để nàng phân phó hạ nhân đi làm những chuyện này, sao nàng lại tự mình đi làm cơ chứ?"

"Cũng không biết vì sao lại bị ngã, là thế tử gia ôm tiểu thư về Lâm Nguyệt Các, nô tỳ mới biết tiểu thư bị thương!" Tiểu Hương cảm thấy có nghi ngờ cần phải nói rõ ràng: "Biểu cô nương, hình như mỗi lần gặp thế tử gia, đều sẽ bị thương.."

"Hư! Ngươi lấy đâu ra lá gan nói như vậy? Thế tử gia sao có thể bố trí chuyện này?" Giang Uyển Nhu dù mạnh miệng quở trách, nhưng trong lòng cũng không khỏi thầm gật đầu đồng ý, Tử Kính hắn muốn làm cái gì a? Dù sao cũng không nên để Hoa nhi bị thương!

Giang Uyển Nhu sai hạ nhân đi gọi trưởng tôn tới nói chuyện, nàng còn muốn hỏi sự tình bên phía kinh thành, lại chỉ chờ được gã sai vặt bên người cháu trai chạy tới bẩm báo: "Thái phi, thế tử gia hôm qua trở về một mực uống rượu giải sầu, đến sau nửa đêm mới mê man đi nghỉ, bây giờ còn chưa dậy!"

Giải sầu? Giang Uyển Nhu càng ngày càng cảm thấy chuyện cháu gái bị thương không thoát khỏi quan hệ với tôn nhi của nàng. Nàng vội vội vàng vàng tới Lâm Nguyệt Các.

Phương Hoa bị thương cả hai tay, không thích hợp chạm nước, làm gì cũng đều phải nhờ Thúy Ngọc, khiến nàng cảm thấy không quen. Cũng may vết thương trên đùi đã không còn đau đớn như vậy, có thể chậm rãi đi đường. Không thể không cảm ơn thế tử gia tối hôm qua đã xoa bóp cho nàng.

Phương Hoa nghĩ đến đó, lập tức hoàn hồn, trong lòng cũng thầm lên án chính bản thân: Cảm tạ hắn cái gì chứ? Như vậy nhất định là điên rồi, nếu không phải vì hắn, nàng cũng sẽ không bị thương.

Thúy Ngọc lúc này đang giúp tiểu thư thoa thuốc lên cổ tay, Thái phi lại không đợi hạ nhân thông truyền đã vội vàng tiền vào trong phòng.

Nhìn thấy vết thương trên hai tay cháu gái, nàng đau lòng hỏi: "Làm sao lại để bị thương thành như vậy?"

"Cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần thoa chút thuốc, hẳn là trong mai kia sẽ tốt lên rồi ạ!" Phương Hoa nhìn hai tay đã trầy xước kết vảy, an ủi ngược lại cô tổ mẫu.

"Nhưng sao lại bị thương đúng lúc này? Ngày hôm nay là lễ khất xảo, ban đêm còn phải đối nguyệt xe chỉ luồn kim, bây giờ bị thương thế này thì phải làm sao?" Giang uyển Nhu nhìn vết thương của cháu gái, nàng biết cô nương gia đều rất coi trọng ngày lễ thất xảo, vì muốn cầu thủ nghệ khéo léo, sẽ dùng kim khâu bảy lỗ, đối nguyệt xuyên chỉ cầu phúc.

"Bàn tay ngón tay cũng bị thương thành dạng này, còn có thể xe chỉ?" Giang Phương Hoa lấy ra một sợi chỉ màu từ giỏ trúc trên bàn, khóa một chút trong tay cháu gái rồi lại thở dài: "Mấy sợi chỉ này sẽ khiến thương thế của ngươi còn nặng hơn!"

"Cô tổ mẫu đừng lo lắng, dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nếu như không thể so chỉ qua lỗ kim cũng đành chịu, sang năm, ta chịu khó mặc lại y phục cũ vậy!" Phương Hoa có chút ảo não, nhưng vì sợ khiến cô tổ mẫu buồn nên đành giả bộ không để ý chuyện này.

"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất!" Giang Uyển Nhu lúc này mới an tâm chút ít, dừng lại một chút, rồi cũng đem nghi hoặc hỏi ra khỏi miệng: "Nhưng ngươi làm sao lại để mình bị thương như vậy?"

"Cái này.. "Phương Hoa thấy hơi khó mà nói chuyện này. Dù nàng nói thật, cũng khó tránh khỏi chuyện thái phi và người khác nghĩ nàng muốn cáo trạng. Tốt nhất vẫn nên để thế tử gia hắn tự mình tới giải thích với thái phi.

Phương Hoa quyết định giả ngu, nói:" Hoa nhi cũng đang buồn bực không biết tại sao lại bị ngã, Cháu gái chẳng qua là muốn treo quả lên, có khả năng là do không đứng vững mới ngã xuống! "

" Ngươi thành thật nói cho ta biết, chuyện này có phải có quan hệ gì với thế tử gia hay không? "Giang Uyển Nhu cẩn thận nhìn chất tôn nữ, thấy ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt, liền biết chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Thúy Ngọc giúp Phương Hoa thoa thuốc trên tay xong, đang định hỏi tiểu thư có muốn thoa thuốc lên luôn vết thương trên đùi hay không thì thấy chủ tử liếc mắt ra hiệu một cái, liền ngậm miệng không nói.

" Lát nữa mấy người Thanh Liên sẽ đi phơi sách, phơi y phục. Ngươi cũng cầm lấy vài thứ ra phơi, cầu chút may mắn, cũng xua vận rủi đi đi! "Giang Uyển Nhu lắc đầu, sao lại bị thương vào thời gian vui mừng như thế này a? Bên này nàng hỏi không ra đáp án, đành phải chờ tôn nhi ngoan của nàng dậy rồi hỏi hắn.

Đưa tiễn cô tổ mẫu trở về, Phương Hoa cũng phân phó Thúy Ngọc mang chút sách vở, quần áo tới sân phơi nắng.

Không nghĩ tới, thái phi khôn khéo chờ đi ra đến trước cổng Lâm Nguyệt Các liền gọi Thúy Ngọc lại hỏi:" Thúy Ngọc, ngươi đối với tiểu thư nhà ngươi trung thành tận tâm, ngươi nói cho ta biết tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? "

" Bẩm thái phi, nô tì cũng không rõ tiểu thư bị thương như thế nào. Lúc tối tiểu thư muốn đến xem quả đã teo tốt hay chưa, đến nơi thấy còn treo quá ít, liền mệnh nô tì về lấy thêm một chút. Lúc nô tì mang thêm quả quay lại đã thấy thế tử gia ôm tiểu thư chạy vội trở về! "Thúy Ngọc báo cáo chi tiết những gì nàng biết.

" Nhưng ta thấy tiểu thư nhà ngươi vừa liếc mắt ngầm bảo ngươi một chuyện, đấy là ý gì? "Ánh mắt sắc bén của Giang Uyển Nhu nhìn thẳng Thúy Ngọc, giọng lại mang ý tứ cảnh cáo:" Đây là chuyện liên quan đến danh dự của chủ tử ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giấu diếm sao? "

" Cái này.. Nô tì không dám giấu diếm. Có lẽ vết thương chỗ kia của tiểu thư vì ở chỗ khó nói, nên tiểu thư ngại để người khác nhìn thấy! "Thúy Ngọc biết là thái phi đang hỏi chuyện lúc tiểu thư ngầm ra hiệu cho nàng khi thoa thuốc ban nãy.

" Ngoại trừ tay, còn có chỗ khác bị thương sao? "Giang Uyển Nhu vừa giận vừa gấp. Đứa nhỏ kia chính là tâm can bảo bối của chất tử nàng ở Kinh châu, sao đến đây lại suốt ngày xảy ra chuyện?

" Ở đùi bên phải, chỗ gần mông. Vết thương bị sưng một mảng lớn, cũng không biết đến sáng nay đã tốt hơn chút nào hay chưa! "Thúy Ngọc có chút ngập ngừng, là bởi vì vị trí vết thương nói ra thì có chút xấu hổ:" Thế tử gia có lẽ sợ tiểu thư không dám cho đại phu đến xem vết thương, cho nên tối hôm qua ngài ấy có giúp tiểu thư xoa tan máu bầm. Lúc ấy, nô tì và Tiểu Hương đều đứng ở một bên làm bạn cùng tiểu thư! "

" Cái gì? Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm? "Tôn nhi của nàng vậy là đã nhìn thấy chỗ kia của Hoa nhi? Còn dùng tay xoa máu bầm? Mặt mũi Giang Uyển Nhu gần như tái đi. Đây là tình huống như thế nào?

" Có lẽ tiểu thư e lệ.. "Thúy Ngọc yếu ớt trả lời. Nàng cũng biết để cho nam nhân đυ.ng chạm chỗ kia là không tốt, chỉ là.. Mà tiểu thư cũng rất sợ thế tử gia, có lẽ nàng không muốn vì chuyện lần này mà bị ép cùng thế tử gia định chung thân?

Giang Uyển Nhu xoay người, bỏ mặc Thúy Ngọc ở đó. Nàng quyết định muốn tới xem cháu trai đã tỉnh dậy hay chưa.

* * *

Lý Tử Kính say rượu, đầu óc liền không thanh tỉnh. Hắn không biết mình lên giường bằng cách nào. Lúc hạ nhân hầu hạ hắn lau mặt, thay quần áo, hắn mới nhớ ra mình còn phải tới chỗ tổ mẫu thỉnh an, đầu hắn liền càng đau.

" Thế tử gia, thái phi tới đây, thái phi đang ngồi trong sảnh chờ ngài! "Tiểu Lục Tử ©υиɠ kính khom người bẩm báo.

Xem ra thái phi đã biết chuyện ngày hôm qua. Đưa đầu ra cũng là một đao rụt cổ lại cũng là một đao, Lý Tử Kính mặc xong thường phục hoa lệ, liền lạnh mặt tới đại sảnh thỉnh an tổ mẫu.

" Nhìn thấy vương tổ mẫu, ngươi lại trưng ra cái bộ mặt gì? "Giang Uyển Nhu khẳng định cháu trai hẳn là đang chột dạ, cả sự kiện này nàng liền thấy cực kỳ quỷ dị:" Ngươi thành thật nói cho ta, Hoa nhi làm sao lại bị thương? "

" Trước khi tổ mẫu tới đây, người hẳn là đã hỏi rõ ràng rồi đi? "Lý Tử Kính cười lạnh một tiếng:" Người sợ ta trốn tránh trách nhiệm sao? Ta thừa nhận bản thân làm không đúng, không có chú ý nhìn kỹ, nhưng ai mà nghĩ ra được nửa đêm nửa hôm, cô nương gia lại trốn trên tàng cây ăn chân gà? "

" Cái gì mà ăn chân gà? "Giang Uyển Nhu cũng cảm thấy rất khó hiểu. Hay là bữa cơm tối hôm qua Hoa nhi an chưa no, mới trốn lên cành cây ăn cái gì mà bị bắt gặp? Thế nhưng cũng chỉ là ăn thôi, cần thiết phải trốn lên cây mới ăn được hay sao?

" Tối hôm qua, lúc tôn nhi trở về, muốn tới bái kiến tổ mẫu trước, nhưng khi đi ngang qua Vinh Hoa sảnh lại thấy có bóng đen lén lén lút lút, không biết đang loay hoay cái gì. Tử Kính lúc ấy tưởng là trộm, liền lấy tảng đá ném tới đập một cái, không ngờ lúc người rơi xuống mới thấy là Hoa biểu muội! "

" Chuyện đó cùng với chuyện nàng ăn chân gà thì có quan hệ gì? Hôm nay là đêm thất tịch, buổi chiều sẽ cùng khách nhân cùng cầu khất xảo. Nàng leo lên cây là để buộc quả khất xảo, có phải là ngươi nghe nhầm thành chân gà hay không?"Giang Uyển Nhu không nhịn được vỗ vỗ đầu mình. Tôn nhi của nàng không chỉ đầu óc không dùng được, mà lỗ tai cũng còn có vấn đề!