Chương 18: Bắt cóc biểu muội

Phương Hoa gật gật đầu, Thúy Ngọc vội xoay người chạy đi. Nhưng khi nàng nhìn thấy trên mặt thế tử gia lộ ra nụ cười mỉm, không khỏi choáng váng: Nàng bây giờ chỉ còn một mình!

Lý Tử Kính không nói hai lời, cúi người ôm Phương Hoa chạy về hướng hậu viện, nhân lúc tổ mẫu chưa đến liền đem biểu muội bắt đi. Phương Hoa hốt hoảng, cảm giác sợ hãi như thủy triều đánh tới, khiến nàng choáng váng, hô hấp nặng nề, muốn thét len nhưng không thể thốt ra tiếng.

Chạy một lúc, thế tử gia đem Phương Hoa ôm vào thuyền, định đưa nàng sang tửu lâu gần sông dùng bữa tối. Hắn còn chưa ăn, vừa ôm nàng chạy đi đã đói mệt muốn bất tỉnh. Vì vội vàng chèo thuyền, nâng hắn không chú ý tới Phương Hoa đang không thích hợp, chỉ nghĩ do bất đồng ngôn ngữ, nàng giống như trước đây yên lặng không nói.

Rời biệt viện vài dặm, Lý Tử Kính mới buông tay cho thuyền tự xuôi dòng, thấy Hoa biểu muội ngồi ở đuôi thuyền, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hắn vội vàng lo lắng hỏi: "Muội thế nào? Thân thể không thoải mái sao?"

Phương Hoa lúc này không nghe thấy hắn nói gì, chỉ cảm giác như ác mộng đang tái diễn. Nàng hoàn toàn không còn chút sức lực nào, hai tay nắm chặt vạt áo, co rúm người lại, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, miệng lắp bắp: "Đừng nâng (đυ.ng) ta.. đừng.."

"Ngươi nói cái gì? Là ngực không thoải mái sao, đợi lát nữa lên trên đường ta dẫn ngươi tới xem đại phu!"

"Về nhà đi!" Phương Hoa giãy giụa nói, nhưng nàng nói quá nhỏ, bị tiếng nước chảy át đi, Lý Tử Kính hoàn toàn không nghe thấy gì.

Lý Tử Kinh bỏ neo cạnh bến tàu, diyf Phương Hoa lên bờ. Có nhiều người ở đây nên hắn cũng không tiện ôm nàng.

"Ngực còn đau không?" Lý Tử Kính phỏng đoán đây là do nữ tử dậy thì, ngực thường xuất hiện cảm giác buồn chướng, đau tức. Thông phòng trước kia của hắn cũng có bị như thế.

Nhìn đám người đi qua đi lại, Phương Hoa dần dần bình ổn tinh thần. Có nhiều người như vậy, hắn hẳn là không dám làm gì nàng. Chỉ là, nàng có nói mình đau ngực lúc nào? Nàng ôm vạt áo là vì sợ hắn xé y phục của nàng, có hiểu hay không?

Đến tửu lâu, Lý Tử Kính chọn một sương phòng trên cùng, gọi cơm chiên vàng nổi tiếng Dương Châu, lại gọi thêm mấy món ăn rồi mới quay người nói chuyện cùng Hoa biểu muội.

"Mân ngữ đã học được nhiều chưa? Sao không hỏi ta ăn no hay chưa? (Cơm nước gì chưa)" Lý Tử Kính rót cho nàng một chén trà, lại nói: "Ta có chút lo lắng cho ngươi, nhưng ngươi lại một mực tránh ta như vậy, chẳng lẽ ngươi dự định không muốn gặp ta nữa hay sao?"

Phương Hoa yên lặng gật gật đầu. Nàng không muốn nói chuyện với hắn, mở miệng sẽ bị hắn chế giễu, bị uốn nắn.

Thế tử gia tức giận nhìn nàng. Nàng muốn hắn phải làm sao?

"Chuyện đó thực sự là ngoài ý muốn, ta cũng đã xin lỗi ngươi, cũng nói sẽ chịu trách nhiệm, sẽ cưới ngươi.."

Phương Hoa yên lặng lắc đầu. Nàng không thích hắn, cái gì cũng không thấy hài lòng. Nói một câu cũng cảm thấy phí lời.

"Trước ta không nói chuyện có kết hôn hay không, nhưng chúng ta dù sao cũng là thân thích, tất cả mọi người đều sống chung dưới một mái hiên, ngươi lại cứ tránh mặt như vậy, không phải sẽ khiến cho mọi người khó xử hay sao?"

Lần này Phương Hoa không gật đầu cũng không lắc đầu. Nàng không biết vì sao thế tử gia muốn làm khó nàng như vậy.

Cũng may lúc này tiểu nhị mang đồ ăn lên, đánh vỡ không khí ngột ngạt trong phòng.

Phương Hoa không đói, mỗi món cũng chỉ ăn vài ngụm, xem như là nếm chút khẩu vị, cũng vừa phỏng đoán cách làm. Lý Tử Kính vì quá đói nên ăn như hổ vồ, xử lý hơn nửa bàn đồ ăn. Cơm nước no nê xong, đối mặt với biểu muội ngồi im như hến, hắn cảm thấy có chút đau đầu.

"Tại sao ta hỏi, ngươi lại không trả lời?"

Phương Hoa nghĩ một chút, lại cân nhắc phát âm từng câu từng chữ, mới nói: "Ngươi sẽ cười ta!"

Hóa ra lòng tự trọng của nha đầu này mạnh như vậy! Lý Tử Kính thu hồi biểu lộ lãnh khốc, cố nặn ra nụ cười thành khẩn, chăm chú nhìn nàng: "Ta cam đoàn sau này sẽ không cười ngươi.."

"Ngươi liền (lừa) người!" Phương Hoa không tin

"Lời ta nói sẽ không thay đổi.." Nói xong, hắn nhịn không được, phình bụng cười lớn.

Nam nhân này nói có thể tin được sao?

Phương Hoa tức giận nghiến răng, không hiểu hắn đang cao hứng vì cái gì. Quá đáng ghét. Hắn cũng không biết nói tiếng Tương, nếu như hắn học tiếng Tương mà nàng cười hắn phát âm không chuẩn, hắn sẽ thế nào?

Phương Hoa đứng lên, hung hăng đá vào đùi hắn, lại thấy giống như đá vào cột đá, đau chảy nước mắt.

"Cẩn thận không khéo lại rẹo chân!" Lý Tử Kính thấy biểu muội hơi nhăn mày vội kéo nàng ngồi xuống ghế, kéo vạt váy, cận thận giúp nàng kiểm tra mắt cá chân: "Ngươi nhìn xem, tự làm mình bị thương rồi đi!"

Lý Tử Kính thuận thế ôm nàng trước ngực, một tay giữ eo nàng, một tay thay nàng xoay xoay cổ chân phải.

"Đừng nâng (đυ.ng) ta!" Phương Hoa khẩn trương giãy giụa, muốn thoát khỏi cánh tay hắn.

"Xuýt.." Lý Tử Kính hít một sâu hơi: "Đừng lộn xộn! Ta chỉ muốn giúp ngươi xoa chân một chút, ngươi muốn một lát nữa ta lại ôm ngươi về đi?"

Thân thể Phương Hoa cứng ngắc. Kể từ đêm hôm đó, nàng liền biết dị vật chống phía sau mông mình chính là cái gì.

"Dù sao sau này ngươi cũng là nương tử của ta, không cần e thẹn như vậy!"

Xoa nhẹ một hồi, Lý Tử Kính quyết định bãi công. Lại xoa thêm chút nữa, người chịu tội cũng chỉ có hắn. Mặc dù hai người cũng đã có một đêm vợ chồng chung đυ.ng, nhưng trước khi thành thân, hắn sẽ không đυ.ng vào nàng. Lại nghĩ đến mình vừa mới cười một tiếng kia, xem ra hôm nay Hoa biểu muội sẽ không thể nào nói thêm câu gì nữa. Hắn đứng lên, vỗ vỗ nếp nhăn trên y phục, nói:

"Đi thôi! Chúng ta về phủ sớm chút, tránh cho tổ mẫu lại lo lắng!"

Phương Hoa liếc hắn một cái, nội tâm thì hừ lạnh: "Ngươi còn sợ người lo lắng? Rõ ràng là cái ngụy quân tử chỉ biết làm theo ý mình!"

"Ngươi đang nghĩ cái gì? Có thể thử nói ra a, ta sẽ cố nhịn cười!" Nói xong Lý Tử Kính lại ha ha cười to. Hắn không biết tại sao khi ở cùng với Hoa biểu muội, hắn thực sự rất vui vẻ. Chỉ là không nên cứ cười như vậy nha..

Phương Hoa: "..."

Lý Tử Kính biết Phương Hoa rất ghét mình đυ.ng chạm nàng, nên chỉ một mực đi theo sau lưng, chừa ra chút khoảng cách.

Hai người đến bến tàu, giữa đường lại gặp phải một đám công tử ca say khướt. Đám người nhìn thấy dung mạo như thiên tiên của Phương Hoa liền bắt đầu táo nóng lên. Một thanh niên tướng mạo không kém, xem ra là tên cầm đầu, vì say rượu nên nói chuyện có chút lỗ mãng:

"Cô nương, ngươi bao nhiêu tuổi a!"

Một tên khác từ phía sa chen đi lên, tướng mạo tuấn nhã nhưng người gật gù lay động, khom người hỏi thăm:

"Cô nương, có thể cho ta biết phương danh được hay không?"

Phương Hoa ảo não, không khỏi giận cá chém thớt lên thế tử gia. Không mang màn che đi đường, nàng sẽ gặp gỡ đủ loại đăng đồ tử. Lý Tử Kính cách ở phía sau một đoạn thấy vậy, bước nhanh đến, đem Hoa biểu muội che ở bên cạnh, lạnh lùng nói với đám người:

"Đây là thê tử nhà ta, thỉnh các vị công tử giữ lễ!"

Nhìn thân hình hưu hãn của Lý Tử Kính, lại còn thấy biểu lộ lãnh khốc tàn nhẫn muốn gϊếŧ người kia, bọn chúng lập tức trở nên nghiêm túc lại, thu hồi vẻ ngả ngớn, vội vàng xoay người bỏ chạy.

"Say này nếu không có màn che, không cho phép ngươi ra ngoài!" Nương tử của mình bị người khác ngấp nghé khiến Lý Tử Kính cảm thấy rất khó chịu. Hắn nói mới nhớ tới hắn và Hoa biểu muội còn chưa thành thân.

"Là lỗi của ngươi!" Mấy chữa này Phương Hoa nắm chắc mình phát âm chuẩn, hắn sẽ không cười nổi.

Quả nhiên Lý Tử Kính nghe vậy nghệt mặt ra. Hôm nay là hắn cưỡng ép lôi kéo nàng ra ngoài, không phải là lỗi của nàng. Nhưng hắn yêu cầu nàng ra ngoài phải đem theo màng che là sai sao? Sau khi thành thân, hắn hẳn là không cho phép nàng ra ngoài như vậy.