Phong Hằng đi qua xoa bả vai cho Triệu thị, lắc đầu nói: “Nương nếu không muốn nói chuyện với tiểu thẩm, mấy ngày nay không bằng vào trong chùa ngồi một chút.” Phong Hằng chưa bao giờ cảm thấy người khác ở trước mặt nương hắn có cái gì để khoe khoang. Hắn từng bước một kiên định leo lên, về sau tiền đồ chắc chắn sẽ có.
Triệu thị vỗ vỗ tay Phong Hằng, cười: “Hai ngày nay Khánh Duyên Tự vẫn luôn bận rộn chuyện phát cháo vào Tiết Lạp Bát, ta đợi chính ngày rồi lại đi, cũng tiện giúp đỡ những lão hòa thượng kia một tay.”
Triệu thị luôn luôn tin Phật, mỗi khi trong chùa có hoạt động, nàng đều đóng góp sức lao động, từ trước đến nay rất tích cực. Lại nói, hôm nay nàng bị nhị thái thái làm phiền như vậy, ngoại trừ nhị thái thái ăn no rửng mỡ khoe khoang trước mặt nàng, còn có một nguyên nhân khác.
Triệu thị nhìn nhi tử trước mặt sinh cơ bừng bừng, nghĩ đến ác mộng đêm qua, trong lòng đột nhiên liền sợ hãi.
Tục ngữ nói ngày có suy nghĩ, đêm có mộng, từ khi Phong Hằng trở về, nàng liên tục hai ngày đều mộng thấy tướng công của nàng báo mộng cho nàng, nói Hằng nhi đời này là mệnh chết sớm. Nếu không phải Phong Hằng mỗi lần đều bình an trở về, Triệu thị nhất định nhận được mấy nén hương trong Khánh Duyên Tự mới an tâm.
Triệu thị nghĩ nghĩ, nuốt xuống lời trong cổ họng. Nhi tử là người đọc sách, luôn luôn không tin chuyện quỷ thần, vẫn là chờ nàng hỏi qua Duyên phương trượng rồi lại nói cũng không muộn. Tóm lại ác mộng mấy ngày trước đây, thật sự là ở trong lòng Triệu thị lưu lại khúc mắc, nàng lấy lại bình tĩnh, lại hỏi chuyện hôm nay Phong Hằng ra ngoài.
Trước đó vài ngày trời đổ tuyết lớn, trong huyện mấy ngày nay mới bắt đầu họp chợ, nghĩ đến hẳn là vô cùng náo nhiệt.
Xưa nay Triệu thị thích nghe chút chuyện mới mẻ bên ngoài, một trận này quá dày, nàng ở trong nhà hồi lâu không ra ngoài, hỏi chuyện vô cùng hăng hái.
Trong lòng Phong Hằng cố ý muốn dời đi tâm tình nương, liền kể ra đủ loại chuyện lý thú. Phong Hằng kể chuyện xưa xưa nay có chút cứng nhắc, nhưng trí nhớ của hắn rất mạnh, đối với các loại cảnh tượng đối thoại thuật lại hết sức rõ ràng, thương nhân lái xe chở hàng, người bán hàng rong thét to rao hàng, đại cô nương tiểu tức phụ cò kè mặc cả, ở trong miệng hắn một chữ cũng không thiếu, Triệu thị nghe cực kỳ nghiêm túc, Phong Hằng nói thẳng đến chuyện mình gặp mẫu tử Lý thị mới ngừng lại.
Hắn dừng lại, Triệu thị ngược lại ngồi thẳng người, Phong Hằng nhìn bát quái trên mặt nương, hời hợt đem chuyện này cho qua. Triệu thị bất mãn vỗ vỗ tay hắn, nói: “Từ nhỏ chính là như vậy, vừa nói đến trọng điểm liền treo khẩu vị người ta.”
Triệu thị chỉ gặp Tống Sư Trúc hai lần, đối với con dâu tương lai vẫn hết sức tò mò. Nàng có ba con trai, con út Phong Duy Tài mới mười tuổi thì không nói; con trai trưởng Phong Thận từ nhỏ đi đứng đã là vấn đề, do nàng làm chủ cưới con gái của phụ thân lúc còn sống là Hoàng thị; Phong Hằng xếp hạng thứ hai, luôn luôn có chủ ý của mình, Triệu thị ở trước mặt hắn chỉ có bị dắt mũi đi, may mắn tính tình nàng ôn hòa, cũng không thèm để ý những thứ này.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đại tẩu ngươi đã chuẩn bị xong lễ mừng năm mới của Tống gia. Đợi lát nữa ngươi trở về phòng cẩn thận nhìn xem, nếu như có chỗ nào không ổn, ngươi cân nhắc viết ra một chút.”
Phong Hằng dừng một chút, khẽ gật đầu.
Triệu thị hài lòng gật đầu, lại nói: “Đại tẩu ngươi là người tốt, một năm này ngươi ở bên ngoài không biết, trong ngoài nhà chúng ta đều là nàng ấy quán xuyến, cũng hết sức kính trọng ta. Ngươi nếu có rảnh, khuyên nhủ đại ca ngươi về phòng nghỉ ngơi. Tết đến, hai người ở riêng như vậy cũng không phải chuyện tốt.”
Phong Hằng đột nhiên cảm thấy nương hắn còn không sáng mắt bằng nhị thẩm. Tốt xấu gì vừa rồi Nhị thái thái cũng hữu ý vô ý, coi như là đả kích đúng địch nhân.
Triệu thị còn đang nói liên miên về chỗ tốt của trưởng tức, từ sau khi đại nhi tử lấy vợ, Triệu thị liền cực ít xen vào chuyện của tiểu bối. Bây giờ nhìn thấy đại nhi tử không rõ ý tứ sắc mặt cho nhi tức xem, chỉ có thể trông cậy vào Phong Hằng đi khuyên giải.
Hai năm nay xem ra, Hoàng thị cái gì cũng tốt, ngoại trừ quá trọng lễ, những thứ khác đều không thể bắt bẻ. Nhà bọn họ cũng không phải đại bá hộ gì, Hoàng thị đi mỗi một bước đều phải hành lễ, Triệu thị có khi nhìn thấy cũng sốt ruột thay cho trưởng tức. Nhưng đây là người ta kính trọng nàng là lão thái thái, nàng cũng không tiện tùy tiện lên tiếng sửa chữa.
Thứ tức xuất thân nhà quan lại, không biết có thể chú trọng những thứ này hơn hay không, nếu lại có thêm một Hoàng thị, sẽ làm người ta quá mệt mỏi.
Triệu thị lời vừa ra khỏi miệng liền ngăn không được, Phong Hằng cũng không có nửa phần sốt ruột, kiên nhẫn nghe nương nói chuyện. Vẫn là Triệu thị tự nói đến mỏi miệng mới dừng lại, ngượng ngùng nói: “Nương quá lải nhải rồi?”