Dù lúc ấy Phong Hằng đã gầy đi không ít, nhưng trên mặt vẫn có thể thấy thịt béo khiến Lý thị cảm thấy đắn đo.
Nhưng con trai nàng bên cạnh ồn ào, Tống Sư Trúc cũng nhắm mắt đồng ý hôn sự này, Lý thị cũng không thể phản đối.
Bây giờ Phong Hằng lại trở về bộ dạng lúc đầu nàng gặp, Lý thị ngoài miệng không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ý khen ngợi.
Nàng luôn cảm thấy, một người nếu không thể quản lý được cả bề ngoài, thì thành tựu sau này chắc chắn có hạn. Ba năm trước Phong Hằng thật sự rất nổi bật, may mà hiện tại hắn không rơi vào kết cục bi thảm đó.
Trong ánh mắt sáng rỡ của mẹ vợ và vị hôn thê, khuôn mặt Phong Hằng trầm ổn và bình tĩnh, bên tai chỉ ửng đỏ tiết lộ sự không tự nhiên của hắn, hắn cúi đầu chào thật sâu về phía màn xe đã vén lên, ánh mắt lướt qua người thiếu nữ đang tỏa sáng trước mắt, giọng nói nhẹ nhàng không ai phát hiện ra.
(Vị hôn thê: vợ chưa cưới.)
“Rất lâu không gặp Lý bá mẫu và Tống muội muội. Bá phụ, bá mẫu khỏe không? Hôm qua con vừa về huyện, còn muốn chọn ngày lành đến Tống phủ thăm hỏi, không ngờ lại gặp ở đây trước.”
(Bá mẫu: bác gái. Cách gọi thân mật của người trẻ đối với người không thân thích gần tuổi mẹ mình)
Có lẽ do dáng người anh tuấn, giọng nói cũng vô cùng dễ nghe. Lý thị nghe được cảm thấy mặt mày rạng rỡ, nhưng sự chú ý của Tống Sư Trúc lại không nằm ở đây, nàng cảm thấy... giọng nói của Phong Hằng không giống như lần trước nàng nghe, mà bây giờ nghe êm tai đến mức khiến người ta mê mẩn.
Tống Sư Trúc chợt đỏ bừng mặt, lén nhìn vành tai vị hôn phu, xác nhận nốt ruồi nhỏ kia vẫn còn ở đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Phong Hằng đã thay đổi lớn như vậy, nàng thật sự sợ vị hôn phu nàng là bị người khác thay thế.
(Vị hôn phu: chồng chưa cưới)
Tống Sư Trúc liếc mắt nhìn Lý thị hoàn toàn không có bất kỳ khó chịu nào, cảm thấy có nhan sắc thật sự là rất hữu ích.
Lý thị nói: “Cũng tốt, Tống bá bá của con mấy ngày nay vẫn luôn ở nhà, con rảnh rỗi lại tới... Tội nghiệp, hơn một năm này thật sự gầy đi không ít, mẹ con thấy con, nhất định rất đau lòng.”
Nói xong lời cuối cùng, Lý thị thật sâu cảm thấy, quả phụ trong nhà này bệnh tật, đứa trẻ cũng không có thân thích nào có thể giúp đỡ, Phong Hằng cũng không thật sự yên tâm đi xa nhà lâu như vậy.
May mà thành quả khá phong phú, chuyến đi này không tệ. Mắt Lý thị đảo quanh khuôn mặt tuấn tú của con rể, trong mắt tràn đầy ý cười.
Phong Hằng vốn nhạy cảm, thoáng cái đã hiểu tâm tư nhạc mẫu. Hôm qua hắn mới về huyện, vốn muốn chọn một ngày tốt để đến nhà, không ngờ lại gặp được vị hôn thê ở đây.
(Nhạc mẫu: mẹ vợ. Cách gọi của con rể đối với mẹ vợ thời cổ đại)
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đó, hắn đột nhiên cười, không chừng duyên phận của hắn với Tống cô nương thật sự là trời định. Phong Hằng đã trải qua không ít chuyện ly kỳ trong năm qua, những vấn đề mà nhạc mẫu từng nhắc tới đã sớm tan biến trong lòng. Bây giờ thấy Lý thị vì hắn lo lắng, hắn càng mong muốn mà đặt ánh mắt vào Tống Sư Trúc.
Một năm không gặp, nàng càng ngày càng xinh đẹp.
Dự cảm trong lòng Tống Sư Trúc rất nhạy bén, ngay lập tức nhận thấy ánh mắt của Phong Hằng. Cùng một cái nhìn chăm chú, một người mập và một người soái khí nhìn chắc chắn là không giống nhau.
(Soái khí: đẹp trai và có khí chất)
Đầu ngón chân Tống Sư Trúc trong giày nhúc nhích, trong lòng cảm thấy ánh mắt của mình thật thất lễ, rất ngượng ngùng chuyển ánh mắt khỏi khuôn mặt kia.
Lý thị ở bên cạnh lại không phát hiện ra hai người này, nàng nhìn cô nương đứng sau Phong Hằng, cười nói: “Đã sớm nghe nói Phong nhị lão gia năm nay từ kinh thành về quê ăn Tết, vị này hẳn là Phong nhị cô nương đúng không?”
Lời vừa ra, Tống Sư Trúc lập tức nhìn cô nương này một cái. Thì ra mẹ nàng đã biết thân thích của Phong gia về quê ăn Tết từ sớm, vừa rồi chỉ muốn xem cảnh hài hước của nàng.
Lý thị bình tĩnh nhận ánh mắt của con gái. Nghĩ tới việc nàng định gả con gái như hoa như ngọc cho một người mập mạp, nên một năm này Lý thị nghĩ rằng việc này ủy khuất cho Tống Sư Trúc. Nếu thật sự bắt được việc con rể nɠɵạı ŧìиɧ ngay tại chỗ, Lý thị không lột một lớp da của Phong Hằng cũng mới là chuyện lạ.
Phong nhị cô nương tò mò nhìn hai mẹ con Tống Sư Trúc trong xe, tiến lên hành lễ.
Tống Sư Trúc kéo Tống Nghiễn đang luống cuống tay chân khi thấy người ngoài, một trước một sau xuống xe, cô nương Phong gia đã chào mẹ nàng, mà các nàng ngang hàng, nên xuống xe đáp lễ là điều nên làm.
Khi hai người xuống xe còn xảy ra một đoạn nhạc dạo ngắn, Tống Nghiễn ở phía sau nàng, không cẩn thận kéo nàng ta một cái, Tống Sư Trúc mắt thấy sắp ngã sấp xuống, Phong Hằng nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta đỡ lấy, hai người bốn mắt nhìn nhau.