Hôm nay đột nhiên có một Tống Sư Trúc lao ra, cầm bộ trâm hoa cỏ dùng làm của hồi môn của tiểu nhi nữ mà từ lâu Hách ma ma ngấm tới, vừa nghĩ tới đã cảm thấy lòng đang rỉ máu.
Phùng thị trầm mặc một chút, nói: “Trước hết để cho đại tẩu vào đi.”
Hách ma ma nhìn sắc mặt Phùng thị một chút, cảm thấy vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu, liền tiếp tục nói: “Ta không ngờ đại thái thái lại tới nhanh như vậy, có một chuyện còn chưa kịp nói với phu nhân.”
Nàng dừng một chút, thấy Phùng thị không có hỏi tới, liền tự mình nói tiếp: “Tiện nhân kia ở trong phủ này cũng thật thoải mái, ta đi xem một chút, ngay cả Ngô Đồng cũng bị nó đuổi đi, nói là đại tiểu thư không vừa mắt, đuổi người lên thôn trang. Ngô Đồng là người thay chúng ta trút giận cho phu nhân, ngay cả lão thái thái cũng không nói được gì, đại tiểu thư làm như vậy, không phải bao biện làm thay sao.”
“Ta cũng không bảo các ngươi đưa người qua.” Một lúc lâu sau, Phùng thị mới nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Hách ma ma bị nàng nói như vậy, có chút nghẹn họng. Dù sao cũng là lão nhân bên cạnh nương hắn, Phùng thị dừng một chút, vẫn cho một bậc thang: “Ngươi lui xuống trước đi, đại tẩu thương Trúc nhi nhất, nếu như bắt gặp ngươi nói xấu khuê nữ của nàng, ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
Lý thị vừa đến đã cảm thấy sắc mặt Phùng thị có chút kỳ quái. Nàng ngồi xuống đối diện Phùng thị, viện này là nàng chỉ huy người dọn dẹp, Lý thị cũng không xa lạ gì với phòng ở.
Nha hoàn dâng trà xong, Lý thị nghĩ nghĩ, ôn hòa nói: “Mặc dù những năm này chúng ta chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi, nhưng một bút viết không ra hai chữ Tống. Ta là trông mong cả nhà chúng ta đều tốt. Vừa rồi có người tới nói cho ta một chuyện, ta có chút không quyết định được, đành phải tới hỏi ý kiến của ngươi.”
Những lời Hách ma ma còn bên tai, Phùng thị dừng một chút, mới nói: “Đại tẩu, ngươi nói, ta nghe đây.”
Mắt Lý thị đảo một vòng trong phòng, thấy quả thật không có người khác, mới lấy thư trong ngực ra, đưa cho Phùng thị, ý bảo Phùng thị nhìn một chút, lại nói: “Đây là Nghiễn nhi vừa rồi tới giao cho ta. Ta vừa nghe nàng nói xong, liền cảm thấy chuyện này không phải thứ ta có thể xử lý.”
Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Tống Nghiễn, Lý thị lại không để lại dấu vết mà nhìn Phùng thị bên cạnh bàn giường gạch.
Phùng thị diện mạo xinh đẹp hào phóng, cho dù mấy năm nay lạnh lùng không ít, nhưng nhìn chung vẫn xinh đẹp như hoa mẫu đơn sau mưa. Tống Nghiễn thì khác, giữa lông mày tiểu cô nương luôn mang theo một tia sầu muộn không thể xóa đi, vừa rồi Lý thị càng nhìn càng cảm thấy nàng ta giống như vị tiểu Phùng thị được nuôi ở bên ngoài kia.
Nàng lắc đầu, chỉ cảm thấy lúc trước mình làm sao liền không nghĩ tới. Hai nhân vật, nếu bàn về bề ngoài khiến người ta thương hại, là Tống Nghiễn; Bàn về thân thế đáng thương, là Phùng thị.
Nhưng cùng là chủ mẫu chấp chưởng một phủ, Lý thị biết Phùng thị không cần nhất chính là người khác đồng tình với mình.
Phùng thị xem xong thư, lại lật qua lật lại kiểm tra, bên trên không có bất kỳ dấu hiệu gì, trống rỗng, nội dung bên trong cũng không ký tên, ngoại trừ biểu đạt nỗi nhớ nhung chính là yêu cầu gặp mặt, nếu Lý thị không nói, người nhận được thư thật đúng là không đoán ra được là ai đưa cho.
Lý thị nói: “Ta chỉ là người nhắn lời. Nữ nhân kia lúc trước đã đưa không ít hồi âm cùng lễ vật vào phủ các ngươi, Nghiễn nhi nói với ta, nàng cũng không biết là ai đưa đồ cho nàng. Nàng ta..." Lý thị ngừng một chút, mới nói: “Nàng nói nàng không dám hỏi, cũng không dám nói, chỉ sợ bị người hiểu lầm, cuộc sống sẽ càng thêm gian nan.”
Hơn nửa ngày sau, Phùng thị mới nói: “Nàng muốn cái gì?” Người có sở cầu, tâm tất tiến. Lý thị đều có thể đặc biệt tới, nhất định là nàng có yêu cầu gì đó.
Lý thị ngừng lại, mới nói: “Nàng muốn biết vì sao ngươi không chào đón nàng như vậy.”
Nếu Tống Nghiễn không có thân phận như vậy, những lời này nghe thật khiến người ta thương cảm.
Lý thị thở dài một tiếng, tiểu cô nương vừa rồi ở trước mặt nàng nói rất nhiều lời, Lý thị ước chừng cũng có thể nghĩ đến nàng vì sao phải quẹo một cái ngoặt lớn như vậy giao thư cho mình.
Để không gây phiền toái, lão thái thái chỉ đốt thư đi; nếu giao thư cho Phùng thị, Phùng thị ghét Tống Nghiễn như vậy, có lẽ ngay cả cơ hội gặp mặt một lần Phùng thị cũng sẽ không cho. Nàng mà trực tiếp ra cửa gặp mặt người khác, lại có hiềm nghi "thông đồng với địch".
Thật đúng là một cô nương thông minh.
Lý thị cũng hỏi nàng vì sao không trực tiếp nói cho Tống Sư Trúc biết, khuê nữ của nàng tâm tư lương thiện, luôn dễ nói chuyện hơn nàng. Tống Nghiễn lại nói, lần trước nàng lợi dụng biểu tỷ đuổi nha hoàn đi, tình cảm luôn luôn dùng một phần bớt đi một phần, nàng sợ sau này biểu tỷ suy nghĩ rõ ràng những tính toán này, sẽ bất hòa với nàng.