Tống Sư Trúc cười đến mức thấy răng không thấy mắt, lão thái thái cũng không nhịn được cười. Chỉ là sau một lúc thả lỏng, nàng lại nghĩ tới nhị nhi tức.
Nhìn Tống Sư Trúc đang đấm chân cho nàng, nhị phòng hơn mười năm không trở về huyện, Tống Sư Trúc có lẽ không nhớ rõ nhị thẩm của mình. Nếu không nàng sẽ không chỉ nhớ nhắc nhở mình chuyện của Tống Văn Sóc.
Lão thái thái cười cười, so với nhi tử, người khiến mình khó xử hơn lại là nhi tức.
Tống Văn Sóc vừa tiến vào đã thấy khóe môi lão thái thái vểnh lên, bước chân lập tức dừng lại.
Phản ứng này của nương hắn không thích hợp. Hắn nhìn thoáng qua trong phòng, trong phòng lão thái thái đều là đồ vật cũ nhìn quen mắt. Lư hương ở góc phòng, hộp trang điểm trên bàn, còn có thảm nhung dày đỏ sậm trải trên mặt đất... Đủ loại, đều là mang từ trong nhà hắn tới.
Sau khi nương hắn lớn tuổi, liền có một tật xấu yêu đồ cũ. Trong phòng ngay cả nha hoàn vừa rồi giúp vén rèm cũng rất quen thuộc, chỉ trừ một cô nương mặt mày cong cong, đại tẩu cùng đứng ở bên cạnh trước nhất, vẻ mặt thân hòa, vừa thấy hắn liền dịu dàng hạ bái, làm một cái phúc lễ.
“Trúc nhi đã thành đại cô nương.” Sắc mặt Tống Văn Sóc không tự giác hòa hoãn xuống. Trong nhà tuy sinh ba tiểu tử, hắn lại vẫn thích khuê nữ mềm mại hơn một chút.
Hắn nghĩ về đại ca nhà mình, tuy chức quan không cao bằng hắn, nhưng nhi nữ song toàn, cuộc sống an ổn, bất tri bất giác thở dài một hơi, nhân sinh luôn có được có mất.
Tống Sư Trúc cũng tò mò nhìn Nhị thúc trước mắt, hơn mười năm không gặp, Nhị thúc so với trong ấn tượng của nàng thì u ám hơn không ít, thoạt nhìn so với phụ thân nàng còn già dặn hơn. Tống Văn Thắng cùng đệ đệ tình cảm vẫn luôn không tệ, tuy rằng ít gặp, Tống Sư Trúc lại không ít lần nghe phụ thân nàng nhắc tới nhị thúc này.
Nàng ngoan ngoãn gọi một tiếng Nhị thúc, lại theo thứ tự cùng Tống Văn Sóc tiến vào sau đó là Phùng thị và ba đường huynh.
Phùng thị không hổ là cô nương xuất thân từ gia đình giàu có, một thân châu ngọc vờn quanh, lúc hành lễ lại im lặng không tiếng động. Loại kỹ thuật này, Tống Sư Trúc chỉ gặp qua ở trên người mấy biểu tỷ nhà cậu nàng, đều phải khắc khổ luyện tập hồi lâu mới có thể luyện đến loại đẳng cấp này.
Hai bên sau khi chào nhau, liền lâm vào trầm mặc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Vẻ mặt Phùng thị vô cùng lạnh nhạt, ngay cả ba đường huynh cũng không dám tùy tiện nói chuyện. Tống Sư Trúc thấy tiểu thiếu niên thấp nhất trong đó mở trừng hai mắt với nàng, không khỏi lộ ra nụ cười.
Chỉ là mọi người đứng ở chỗ này ngươi xem ta ta xem ngươi cũng không phải biện pháp, bọn họ không mở miệng trước, lão thái thái cũng sẽ không cho bậc thang.
Lý thị thấy Tống Văn Sóc vừa rồi còn mười phần có thể trò chuyện với mình, nên trước mặt nương ruột ngay cả một tiếng hỏi thăm cũng không có, không thể không nói trước: “Vừa rồi ta nghe Tống Đức nói trên cầu Phong Hoa Hà xảy ra chuyện, may mắn ông trời phù hộ, bọn họ đi qua phát hiện trước.”
Vừa nói đến chuyện trên đường, biểu lộ Phùng thị cuối cùng hòa hoãn lại, nàng cũng nghe nói hạ nhân đại phòng cứu bọn họ một mạng, thản nhiên nói: “Nói đến còn phải cảm tạ nương, nếu không phải nương nhớ kỹ chúng ta, dựa theo kế hoạch của lão gia, cả nhà chúng ta không ở đây.”
“Nhị thúc nhị thẩm phúc lớn mạng lớn, loại chuyện này khẳng định sẽ không xảy ra.” Tống Sư Trúc nói tiếp. Trong trường hợp người đông như thế này, loại vai phụ này nàng đã rất quen thuộc. Tiểu cô nương chính là dùng để làm cho sinh động bầu không khí.
Bên tai Phùng thị nghe thấy một tiếng nói giòn tan, liếc mắt nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười hữu hảo, trên mặt bất giác cũng nở nụ cười.
Chỉ là Tống Sư Trúc sửng sốt một chút, nụ cười của Phùng thị lập tức tựa như phù dung sớm nở tối tàn. Môi của nàng mím thật chặt, như là một mỹ nhân có gai, lạnh lùng như băng, khó có thể tiếp cận.
Tống Sư Trúc trong lòng không khỏi thất vọng một phen.
Nàng nâng mắt lên, trong đó có một người nhỏ tuổi đang nháy mắt với nàng ta, trợn to hai mắt không dám tin tưởng.
Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy Phùng thị hẳn là không thường cười. Bằng không con trai của nàng sẽ không có thái độ như vậy.
Mình thật đúng là có phúc khí, có thể được Nhị thẩm lấy một nụ cười làm lễ gặp mặt.
Tống Sư Trúc đột nhiên nhớ tới những chuyện liên quan tới thân thế của Tống Nghiễn mà Lý thị nói với nàng. Có lẽ là nhân vật chính Phùng thị đứng ở trước mặt nàng, trong những lời đó ẩn chứa thê lương đắng chát đột nhiên đối diện mà đến. Nàng dừng một chút, cảm thấy ở trường hợp như vậy không thích hợp nghĩ những chuyện không tốt kia, kiệt lực lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.
Tống lão thái thái thấy nhi tử mặt không biểu tình thì trong lòng khó chịu, suýt chút nữa quên mất nhiệm vụ của mình.