Chương 37: Gặp mặt (1)

Hai người khác ngồi trong xe ngựa đang chơi cờ, trên bàn cờ đã duy trì một hồi lâu. Lời nói của Tống Tam Lang vừa vặn dẫn chủ ý của hai người.

Tống Nhị Lang nhìn đệ đệ hoạt bát như vậy, phe phẩy cây quạt, mỉm cười nói: “Nếu ngươi muốn biết, thì gọi quản gia lên hỏi một câu.”

Tống Tam Lang liếc nhìn nhị ca của y một cái, từ trong mũi khẽ hừ ra một tiếng, quản gia trong nhà chính là chó săn của phụ thân, y vừa gọi người, quản gia khẳng định sẽ quay đầu bán đứng y.

Phụ thân hắn xưa nay ghét nhất là người nhảy nhót lung tung, nói chuyện sinh sự khắp nơi.

Chỉ là tuy nói như vậy, Tống Tam Lang vẫn hết sức tò mò rốt cuộc là làm sao. Hắn có thể thấy được, phụ thân hắn gọi người trên hai chiếc xe ngựa phía sau tới thương lượng.

Hai cỗ xe ngựa kia là đi theo sau lưng bọn họ từ sáng sớm đã xuất phát ở trạm dịch.

Không có gì ngoài ý muốn chứ?

Đôi mắt của Tống Tam Lang đảo tròn, lúng túng nói với đại ca: “Đại ca, huynh là trưởng tử. Trong nhà xảy ra chuyện gì, phụ thân không nói cho chúng ta, khẳng định sẽ nói cho ngươi. Chẳng bằng ngươi đi xem phụ thân bên kia có cái gì cần hỗ trợ?”

Tướng mạo của Tống Đại Lang giống Tống Văn Sóc nhất, vô cùng tuấn tú, chỉ là bây giờ ngũ quan tuấn tú này đều thành mặt trái mướp đắng, hắn cười khổ nói: “Thôi bỏ đi, phụ thân vừa dặn dò ta đi bàn giao một số chuyện cho nương, nương vừa nghe xong liền đuổi ta ra ngoài, bây giờ phụ thân đối với ta chắc chắn không có sắc mặt tốt.”

Tống đại lang vừa nhắc tới Phùng thị, ngay cả Tống Tam Lang hiếu động nhất cũng ủ rũ xuống, hắn nhìn nhị ca tao nhã, lại nhìn đại ca vẻ mặt khổ sở, đập môi nói: “Lại phải gặp tổ mẫu và tiểu muội rồi.”

Tống Nhị Lang dùng cây quạt gõ vào đầu hắn: “Nói cái gì vậy?”

Tống Tam Lang liếc nhị ca hắn một cái, không khách khí nói: “Ngươi mới nói cái gì đó, ta cũng không tin các ngươi không có loại tâm tình này.” Không chỉ có bọn họ, còn có nương hắn, khẳng định càng nghĩ như vậy. Hắn cũng không giống như hai ca ca của hắn, còn phải duy trì hiếu đạo tôn nghiêm mặt ngoài.

Là con út, tính tình Tống Tam Lang xưa nay nhảy nhót, lại yêu ghét rõ ràng, là người có tình cảm tốt nhất với nương ruột trong ba anh em, cũng là người không vừa mắt tổ mẫu và muội muội đã ức hϊếp Phùng thị nhất.

Nhìn đệ đệ lửa giận bốc lên, Tống Nhị Lang dừng một chút, mở quạt ra, "xoạt xoạt" quạt lên.

Lời đệ đệ vừa nói, kỳ thật hắn cũng rất muốn nói như vậy.

Chỉ là dù sao tuổi của hắn cũng lớn hơn một chút, nghĩ sự tình cũng chu toàn hơn một chút.

Ánh mắt Tống Nhị Lang nhìn chằm chằm vào bàn cờ giăng khắp nơi, so với Tống Nghiễn mơ mơ màng màng không biết chân tướng, Phùng thị từ nhiều năm trước đã đem toàn bộ sự việc nói cho ba nhi tử thân sinh này biết.

Bi kịch của nương bắt nguồn từ nhà ngoại.

Phùng thị xuất thân gia đình giàu có ở phủ thành, ngoại tổ mẫu của bọn họ là cọp cái nổi danh lúc đó, trời sinh tính tình hiếu thắng ghen ghét, cả đời chỉ sinh một nhi nữ, trước khi bệnh chết còn đang trù tính để nhi nữ kế thừa gia tài.

Ai biết ngoại tổ phụ ở thời điểm đó, lại làm một chuyện người người oán trách, trực tiếp làm cho ngoại tổ mẫu tức chết.

Hắn mang nhi tử cùng nhi nữ nuôi nhiều năm bên ngoài về.

Tống Nhị Lang cảm thấy ở trên đây, vẫn là người nhà họ Tống bọn họ có phẩm hạnh. Quy định của gia tộc là trước bốn mươi nam nhân họ Tống không thể nạp thϊếp, dưới sự dẫn dắt của đại bá, trong tộc không có một người nào dám làm trái gia quy.

Chỉ là trên đời này nam nhân nào không thích ăn mặn?

Nghe nói năm đó ngoại tổ phụ sợ vợ, biết rõ sau khi tình nhân mang thai chỉ dám nuôi người bên ngoài, nhìn thê tử muốn lập di chúc cho nhi nữ, một cái sốt ruột liền không quan tâm mang người về. Sau khi ngoại tổ mẫu chết không đến nửa tháng, ngoại tổ phụ cũng qua đời, gia nghiệp Phùng gia đều thuộc về con trai từ bên ngoài đến.

Mặc dù Phùng thị là đích nữ, không phải nhi tử, ngoại trừ của hồi môn của nương ruột, những thứ khác đều không lấy được.

Lúc ấy nàng đã xuất giá, mang theo phu quân nhi tử về nhà nương đẻ chịu tang, thương tâm đến mức đều sắp ngã xống. Nhưng chuyện càng khiến người ta đau lòng hơn vẫn còn ở phía sau.

Trong tang lễ khi vị "công tử Phùng gia" kia dẫn người bắt gian Tống Văn. Phát hiện tiểu muội và đại tỷ phu ngủ chung một giường, Phùng thị đi theo xem náo nhiệt liền hôn mê tại chỗ, lúc ấy nàng còn mang thai hai tháng, trước khi xuất phát vừa mới được đại phu chẩn ra, đứa nhỏ sau khi nàng tỉnh lại cũng mất đi.

Sau khi chuyện đi qua nhà họ Phùng không biết thương lượng với phụ thân hắn như thế nào, cuối cùng Phùng thị ở nhà nương đẻ giữ đạo hiếu một năm, sau khi hết tang, bọn họ bỗng dưng có một tiểu muội muội.