Chương 35: Cẩn thận! (1)

Quả nhiên, dính đến thân nhân, sắc mặt Tống Văn Thắng lập tức liền thay đổi.

Nếu không có đệ đệ hắn liên lụy trong đó, Tống Văn Thắng quả thật còn có ý khác.

Vấn đề sổ sách ở cổng thành là Trương tri huyện, nếu người bên trên phái tới kiểm toán xảy ra chuyện ở huyện Phong Hoa, về sau lại điều tra ra họ Trương, vậy dù thủ đoạn của hắn có tốt đến đâu, tội danh này cũng không chạy được.

Bởi vì liên quan đến thân đệ đệ, Tống Văn Thắng lại tỉ mỉ hỏi một lần nữa, ở trong phòng nhíu mày dạo bước tự hỏi. Tống Sư Trúc nói những người đó có mặt sông kết băng dày không đi, hết lần này tới lần khác chạy tới cầu tìm đường chết.

Lời tuy không khách khí, nhưng Tống Văn Thắng cảm thấy đây là chuyện Nhị đệ hắn sẽ làm. Tính tình của hắn từ nhỏ đã quá mức cẩn thận, nếu không cũng không thể ở nhiều năm như vậy, còn có thể phát hiện chuyện mình bị Phùng gia liên thủ hãm hại.

Tống Văn Thắng nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, im lặng một chút. Tuy hai huynh đệ đã lâu không gặp, nhưng hắn vẫn có thể đoán ra trong lòng đệ đệ hắn đang suy nghĩ gì.

Hai ngày nay thời tiết quá tốt, tiểu tử kia tiếc mạng quá mức, chỉ sợ là lo lắng băng trên mặt sông bị mặt trời chiếu đến tan mất không ổn thỏa, mới có thể làm ra loại chuyện thừa thãi này.

Tống Sư Trúc nói ra chuyện này, tảng đá trong lòng liền buông xuống hơn phân nửa.

Nàng biết phụ thân mình chính là lo lắng bại lộ ra nàng mới chần chờ như vậy, suy nghĩ một chút nói: “Không bằng nói phụ thân phái người đi đón là vì đón gió tẩy trần cho đồng liêu?” Đây cũng là một biện pháp để tạo dựng mối quan hệ nhân tế.

“Không bằng nói tổ mẫu ngươi lo lắng cho an toàn của Nhị thúc ngươi, muốn cho người đi đón nhi tử?” Tống Văn Thắng trầm ngâm nói.

Tống Sư Trúc chần chờ một chút, nàng cũng không xác định đó có phải là người nhà Nhị thúc hay không. Lần trước nàng nhìn thấy người nhà Nhị thúc, vẫn là chuyện của mười năm trước. Những hộ viện hạ nhân kia một người ăn mặc kín không kẽ hở, có chút ngay cả mặt cũng che kín, dù trong mộng nàng có năng lực nữa, cũng không có khả năng đem bọn họ lột sạch nhìn mặt.

Nhưng cho dù nàng nhận lầm người, có thể cứu những người khác cũng tốt.

Mạng người lớn hơn trời.

Vô luận là người nhà nào, tính mạng cả nhà bị phụ thân nàng cứu, đều sẽ coi phụ thân nàng trở thành ân nhân cứu mạng quỳ bái. Nói không chừng sau này nhà bọn họ sẽ có thêm một mối giao tình.

Nghĩ rõ những chuyện này, Tống Sư Trúc gật đầu nói: “Nói như vậy cũng được, động tĩnh bệnh của tổ mẫu lớn như vậy, nói trong lúc bệnh tổ mẫu nhớ nhi tử cũng được.”

Tống Văn Thắng cảm thấy thái độ của khuê nữ có chút kỳ quái, nhưng hắn hiểu Tống Sư Trúc, trời sinh nhát gan, cùng với mạng người quan trọng, nàng không dám cũng sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn.

Nếu như có sai lầm, cũng chỉ là phí chút nhân lực mà thôi.

Có Tống Văn Thắng quyết định, chuyện này rất nhanh liền an bài đâu vào đấy. Tống Văn Thắng lại hỏi Tống Sư Trúc một chút thời gian địa điểm cụ thể. Tống Sư Trúc nhớ lại bóng dáng của những chiếc xe ngựa kia dưới ánh mặt trời, đưa ra một đoạn thời gian mà nàng đã đoán được.

Sống ở Đại Khánh triều lâu như vậy, nàng cũng học được kỹ năng dùng mặt trời xem giờ. Tống Sư Trúc vô cùng may mắn hai ngày nay trời quang, nếu không sẽ tốn rất nhiều sức lực để xác định thời gian.

Sự tình còn chưa xảy ra, Tống Văn Thắng vẫn cảm giác thiếu chân thật. Hắn làm từng bước phân phó sự tình xong, suy nghĩ một chút lại dặn dò vài câu, tiếp theo liền xách theo tâm trạng đi làm.

Chỉ là ngồi trong nha môn, tâm thần càng bất định. Người mạo hiểm dù sao cũng là thân đệ đệ, sau khi gã sai vặt xác nhận đã sai gia nhân cưỡi ngựa nhanh nhất trong phủ đi, Tống Văn Thắng mới thở ra một hơi thật sâu, lau cái trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Trên con đường rộng lớn, bánh xe lăn trên tuyết phát ra tiếng vang ục ục, dõi mắt trông về phía xa, ngoại trừ thân cây trụi lủi, chính là một cảnh tượng trắng xoá.

Trong xe, quản gia trầm thấp cung kính thanh âm chậm rãi vang lên: “Lão gia, xe ngựa phía sau là người của quan phủ, cũng là người phải tới huyện Phong Hoa. Bọn hắn... Nghe tục danh chức vị của lão gia, đều vô cùng khách khí, lại nhờ ta hỏi thăm lão gia, nói chúng ta là người địa phương, bọn họ muốn tạo thuận lợi, đi theo phía sau chúng ta cùng đến trong huyện.”

Tống Văn Sóc tựa vào đệm mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi, nửa ngày mới nói: “Nếu chỉ là cùng đường, cũng đừng quản nữa. Phân phó xuống dưới, chạng vạng tối đã tới huyện, để hạ nhân tỉnh táo một chút.”

Đợi quản gia lên tiếng xong, hắn dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Lại đi nói cho phu nhân một tiếng, ước thúc tốt những hạ nhân nhà nương của nàng.