Chương 34: Dạ mộng (3)

“Mấy ngày nay trong nhà nhiều việc, nương ngươi nếu bảo ngươi làm việc, ngươi phải hỗ trợ thật tốt. Lão thái thái bên kia cũng thường xuyên đi qua thăm một chút. Bài tập không được bỏ dở, đợi lát nữa ta sẽ dặn dò Tống Đức, bảo hắn hỏi phu tử mang hết bài tập mấy ngày nay về đây. Trước khi ngươi về thư viện, ta muốn kiểm tra một lần.” Tống Văn Thắng nghiêm mặt nói.

Nghiêm phụ từ mẫu, Tống Văn Thắng đối với nhi tử nhi nữ xưa nay là thái độ không giống nhau. Khuê nữ còn có một chút tươi cười, đối với nhi tử liền không tự giác bưng lên quan uy.

Tống Sư Bách đã sớm biết phụ thân hắn sẽ tìm hắn nói chuyện này, nhưng không biết phụ thân hắn sẽ nghiêm khắc như vậy, chỉ mấy ngày như vậy còn muốn nghiền ép hắn làm bài tập. Hắn hít một hơi thật sâu, giận mà không dám nói gì.

Bởi vì tức giận, trên mặt tiểu béo của hắn phồng ra hai cái bánh bao tròn. Tống Văn Thắng nhìn thấy liền nở nụ cười, “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì.” Mỗi khi cuối năm, Phong Hoa thư viện đều có một lần thi kiểm tra, Tống Sư Bách cũng không dám trốn thi, chỉ là trước khi thi hắn xin nghỉ về nhà, đến lúc đó nếu thi hỏng, liền có cớ để nói chuyện.

Tống Văn Thắng hời hợt nói: “Nhà nhị thúc ngươi mấy ngày nay đã đến trong huyện rồi. Nhà hắn có ba nhi tử, hai người đều là tú tài. Nếu năm nay Nhị thúc ngươi hỏi thành tích của ngươi khiến ta mất mặt, năm nay ta không dễ chịu, ngươi cũng đừng sống nữa.”

Tống Sư Bách: “..." Hắn nhịn không được nói, “Phụ thân, sáng sớm nương đi đâu vậy?” Nếu như ở trước mặt nương hắn, nhìn phụ thân hắn có dám hung hăng như vậy hay không, dù ở trước mặt tỷ tỷ hắn, phụ thân hắn cũng không dám làm càn như vậy.

Chỉ là có thể bắt nạt nam hài nhỏ bé là hắn. Tống Sư Bách nén giận nghĩ.

“Người lớn như vậy còn tìm nương.” Tống Văn Thắng mắng một câu, thấy nhi tử không biết đùa như vậy, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là đem Tống Sư Bách lưu lại dùng bữa sáng.

Lúc Tống Sư Trúc đi vào, chỉ thấy bầu không khí giữa hai phụ tử rét run. Phụ thân hắn sầm mặt, gắp một cuộn bánh hoa bị lạnh nhạt trước mặt Tống Sư Bách về.

Tống Sư Bách cúi đầu ăn một trận, nhưng không nói chuyện với Tống Văn Thắng, thân thể của Tiểu Béo mỗi một tấc đều lộ ra một cỗ oán khí bị khi dễ.

Hai người này xưa nay luôn trong trạng thái như vậy. Tống Sư Bách ở bên ngoài là tiểu thiếu gia Tống gia người người nâng, kiêu căng ương ngạnh, vô cùng tự đắc. Nhưng ở trước mặt Tống Văn Thắng giống như chim cút.

Tống Sư Trúc không rảnh điều tiết bầu không khí, hỏi: “Phụ thân, mấy ngày nay nha môn châu phủ bên kia có phải có người muốn tới hay không?”

Tống Sư Trúc vừa đến đã không đầu không đuôi hỏi công sự của hắn, Tống Văn Thắng ngừng một chút, mới nói: “Làm sao ngươi biết người của châu phủ muốn tới?”

“Bọn họ có phải là sắp đến huyện rồi không?” Tống Sư Trúc bắt được trọng điểm trong lời nói của phụ thân nàng, tiếp tục truy vấn.

Khuê nữ vẻ mặt sốt ruột, Tống Văn Thắng nhìn thấy, trong lòng nổi lên một trận quỷ dị. Hắn dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến năng lực kia của khuê nữ.

Giữ ý niệm giữ bí mật cho khuê nữ, Tống Văn Thắng tính để nhi tử rời đi trước rồi tán gẫu đề tài này. Hắn liếc mắt nhìn Tống Sư Bách đang dừng đũa nghe bọn họ nói chuyện, đang muốn mở miệng đuổi người.

Tống Sư Bách đã đứng dậy ngay khi phụ thân hắn nhìn sang, hắn thành thật nói: “Ta đi Thiên Hi đường xem, nương nhất định hầu hạ ở chỗ tổ mẫu.”

Tiểu nhi tử mới vừa rồi còn vẻ mặt lạnh lùng không phối hợp, đột nhiên trở nên nghe lời như vậy, Tống Văn Thắng sắc mặt quái dị, có phần không quen.

Tống Sư Trúc nhìn hai phụ tử con này, há to miệng, lại khép lại.

Lúc này không phải thời điểm nói chuyện. Nếu không cô nhất định nói cho Tống Văn Thắng, tiểu đệ của cô mới là người biết tình hình của cô trước hết trong nhà. Tiểu tử kia trước khi bước ra ngưỡng cửa đối với nàng vẻ mặt thâm trầm ngầm hiểu lẫn nhau, Tống Sư Trúc đoán là biết lát nữa hắn nhất định sẽ đi chỗ nàng hỏi tình huống.

Nhưng đây đều là chuyện về sau. Mặt nàng căng chặt, ánh mắt chuyên chú nhìn phụ thân nàng.

Tống Văn Thắng biết nặng nhẹ, cũng không đánh Thái Cực, nói thẳng: “Bọn họ hôm qua đến huyện Dụ Hòa.” Nghĩ đến tình huống của lão thái thái ngày hôm trước, hắn lại nói thêm một câu: “Ngươi đột nhiên hỏi những thứ này, là bọn họ sẽ xảy ra chuyện ở trên đường?”

Tống Sư Trúc gật đầu như giã tỏi, nói ra tiền căn hậu quả của chuyện này. Thấy phụ thân nàng trầm tư, tựa như còn có cân nhắc khác, nàng nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Đám người Nhị thúc ở phía trước bọn họ, nhà bọn họ có rất nhiều cỗ xe ngựa.”

Tống Sư Trúc có trực giác, nếu không kéo Nhị thúc vào, phụ thân nàng hẳn là sẽ không tích cực như vậy.