Chương 33: Dạ mộng (2)

“Lần này cho dù là lão thái thái cũng hết cách rồi, dù sao cũng không phải là phu nhân sinh...”

“Nói cái gì!” Một giọng nữ uy nghiêm khiến Tống Sư Trúc có chút quen tai quát lớn. “Ta thấy mấy ngày nay các ngươi quá càn rỡ rồi.”

“Phu nhân bớt giận.” Lại xuất hiện một thanh âm già nua.

Trong xe ngồi một chủ ba phó? Tống Sư Trúc phân tâm nghĩ đến vấn đề này.

Âm thanh già nua dừng lại một chút, mới ôn nhu nói, “Mấy năm nay phu nhân chịu tội thực sự quá nhiều, phu nhân sinh ba nhi tử cho lão gia, lão thái thái vẫn đối đãi phu nhân lại như vậy. Mấy người thân cận như chúng ta nhìn thấy, trong lòng đều giống như bị dao cắt. Ta nghĩ Hách ma ma và Tiền ma ma cũng không phải cố ý, chẳng qua là đều đang bất bình thay phu nhân.”

Có lẽ là thật sự bị lời nói này trấn an lại, giọng nữ nửa ngày mới nói: “Đừng nói nữa, đó là trưởng bối, người muốn đối nghịch với ta, ta có thể làm sao?”

Sau đó không biết có phải vì cảm xúc "Phu nhân" không tốt hay không, trong xe đột nhiên lâm vào yên tĩnh.

Tống Sư Trúc luôn cảm thấy trong mấy câu đối thoại ẩn hàm nội tình có chút quen thuộc, người bên trong không nói chuyện với nhau nữa, nàng lại đặt ý thức vào hai chiếc xe ngựa phía sau cùng phong cách rõ ràng không hợp với phía trước.

Lúc này nàng đã nhận ra, đó hẳn là xe ngựa từ nha môn châu phủ đi ra, phía trên đều in ấn ký nha môn. Có lẽ là ở bên ngoài, đoàn người đều mặc thường phục xuất hành, nhưng Tống Sư Trúc vẫn phân biệt được mấy đại hán trong đó, đao trên người đều là đao của bộ khoái.

Lại qua hơn mười ngày nha môn liền muốn phong ấn, châu phủ làm sao lúc này phái người đi ra?

Tống Sư Trúc trong lòng tò mò, nhưng trong xe dường như đang đánh cờ, ngoại trừ tiếng quân cờ vang lên thì hoàn toàn im lặng, nàng nghĩ nghĩ cũng không có đi nghe lén gần đó.

Thời gian trong mộng kéo đến rất nhanh, lập tức xe ngựa sẽ tiếp cận chiếc cầu gỗ xảy ra chuyện kia.

Tống Sư Trúc cổ họng sắp nhấc lên.

Bình thường loại thời điểm này, nếu ông trời không hy vọng có người nghịch thiên cải mệnh, cơ hội nàng nhìn thấy bia đá sẽ cực kỳ bé nhỏ.

Hơn mười chiếc xe ngựa này, cộng lại có bảy mươi người.

Mạng người quan trọng.

Tống Sư Trúc dùng hết toàn lực, cố gắng mở to hai mắt, ngay cả sự cố sắp xảy ra trên cầu trong dự liệu cũng không lo được nhìn kỹ, muốn đem chữ viết trên bia đá nhìn rõ ràng.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, nàng càng muốn nhìn kỹ, tầm mắt lại càng mơ hồ. Nàng mơ hồ trông thấy bên trên có ba cái cổ triện, ngay khi nàng còn muốn tiếp tục phân biệt, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào.

Tống Sư Trúc bị người đánh thức còn có chút hồ đồ. Bên tai liền bị che một tầng màng mỏng, nàng loáng thoáng nghe Loa Sư sầu lo nói: “Tiểu thư có phải ngủ đến mơ hồ hay không, vừa rồi miệng một mực không biết lẩm bẩm cái gì.”

Sau đó Loa Sư đỡ nàng đứng dậy, mặc quần áo cho nàng, Tống Sư Trúc vẫn luôn ở trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, cho đến khi Loa Sư kéo nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, nhìn bóng người rõ ràng trong gương đồng, Tống Sư Trúc mới cuối cùng tỉnh táo lại.

Ngủ một giấc này, cả người nàng liền giống như bị người đánh một trận, không chỉ có đau lưng, miệng đắng lưỡi khô, tư duy còn vô cùng trì độn.

Nghĩ đến trong mộng nàng lại ngừng thở, lại kéo căng khí lực toàn thân, Tống Sư Trúc không ngoài ý muốn sau khi nàng tỉnh dậy sẽ khó chịu như vậy.

Nàng vừa xoa huyệt Thái Dương vừa hít thở, vừa phân phó: “Mau đi xem phụ thân còn ở trong phủ hay không, ta có chuyện muốn tìm người.”

Cuối cùng nàng cũng nhận ra, ba chữ trên bia văn, viết "Phong Hoa Hà".

Đêm qua nằm mơ so với bất kỳ một chuyện nào nàng trải qua trước đó đều mơ hồ, mặc kệ là thật hay giả, nhất định phải để cho phụ thân nàng biết.

Nếu người của châu phủ tới chết ở đây thì phiền toái.

Còn có mười cỗ xe ngựa phía trước, Tống Sư Trúc lật qua lật lại những lời nói trong xe kia, nhịn không được có một hoài nghi: Đó không phải là xe nhà nhị thúc của nàng đấy chứ?

Trong Bách Thụy Hiên, Tống Văn Thắng từ sáng sớm đã xách nhi tử còn đang ngủ tới. Gần đây hắn bận quá, ban đêm lại thường xuyên về trễ, không có thời gian nói chuyện với nhi tử, chỉ đành phải bàn giao vài câu với hắn vào lúc ăn sáng.

Tống Văn Thắng mặc quan phục bát phẩm màu xanh biếc, uy nghiêm ngồi trên noãn tháp.

Tống Sư Bách cúi đầu đứng trước mặt hắn nghe giáo huấn. Cẩm bào màu xanh da trời khảm lông trên người hắn là mới làm, bên lông màu trắng lộ ra ngoài làm hắn càng thêm ngây thơ đáng yêu.

Đáng tiếc Tống Văn Thắng lại không cảm thấy nhi tử đáng yêu chút nào: “Nếu đã về nhà, trước tiên cũng đừng trở về học đường. Ta bảo Tống Đức đi thư viện xin nghỉ cho ngươi, ngươi qua Bát Tịch rồi trở về.”