Chương 3: Cô gia tương lai (3)

Câu cuối cùng, ngữ điệu Lý thị có chút kiêu ngạo. Tống Sư Trúc trong lòng hữu ý. Bị Lý thị nói như vậy, càng làm nổi bật những nỗi lo lắng kia của nàng như là một sự lo lắng suông. Tống Sư Trúc đột nhiên cảm thấy có phải mình đã lo lắng quá xa hay không. Cái gì quan lớn đè chết người, chính trị như chiến trường, ở chỗ Lý thị lại là một vẻ bình thản tự mãn.

Nhưng vừa rồi Trương phu nhân là thái thái của Tri huyện, lại cúi đầu trước Lý thị. Trương gia khúm núm như vậy, không chừng sẽ âm thầm chuẩn bị kế sách lớn. Tống Sư Trúc khéo léo bày tỏ sự lo lắng của mình, Lý thị hừ một tiếng: “Chỉ là một tri huyện xuất thân nông hộ, cư để hắn ngáng chân đi, nhà chúng ta cũng không phải không có người chống lưng.”

Tống gia họ từng có bao nhiêu cử sĩ, tiền triều còn có một vị tổ tiên từng làm học sĩ nội các. Mặc dù Tống thị ở triều đại này vẫn chưa có quyền thần địa vị cao, nhưng toàn bộ Tống gia vẫn đang luôn nỗ lực trong chuyện này. Lý thị hoàn toàn không lo lắng Trương tri huyện sẽ phản bội, giống như nàng vừa nói, tộc nhân có triển vọng, Tống thị sẽ có sức mạnh, địa vị Tống huyện thừa có thể an toàn.

Tống Sư Trúc cũng nghĩ đến hàng năm trong tộc tế tổ thiên nam địa bắc đông đảo thúc bá họ hàng chạy về. Nàng sờ lên ngực của mình, rất muốn nói với mẹ, dù Tống gia có nhiều trợ lực như vậy, cũng chỉ có thể phát huy tác dụng nhỏ. Nàng không trách mình tiêu cực như vậy.

Ông trời lúc này đã ban cho một khoản vốn lớn. Đời này làm con gái của một quan gia bát phẩm, Tống Sư Trúc không chỉ có kỹ thuật của người xuyên việt, từ nhỏ đến lớn cũng là vận khí không tồi, đi ra ngoài nhặt bạc thì không nói, mỗi lần cùng các chị em trong tộc đánh cược, nàng nhắm mắt cũng thắng.

Nhưng nàng và Trương gia như thể trời sinh xung khắc, mỗi lần trở về Trương gia đều phải chịu chút tổn thương nhỏ. Hôm nay không cẩn thận làm ngón tay bị thương, lần trước bị trẹo chân, lần trước khi Trương tri huyện vừa tới nhậm chức, nàng vừa ra khỏi cửa Trương gia đã nôn mửa không ngừng, trong lòng luôn có một dự cảm không lành.

Từ lúc sinh ra, Tống Sư Trúc chưa bao giờ có cảm giác mạnh mẽ như vậy. Ông trời liên tiếp nhắc nhở nàng ba lần. Biểu muội bên cạnh có cảm giác tồn tại cực thấp, Tống Sư Trúc vừa mở miệng, liền nói nhiều không ngừng. Lý thị nghe con gái lải nhải, cảm thấy có chút buồn cười.

Sáng sớm con gái trong xe ngựa nói năng hùng hồn cảm thấy hôm nay mình gặp tai họa đổ máu. Bây giờ cuối cùng ứng nghiệm, càng là hoạt bát không chịu được. Lý thị đối với loại chuyện này từ trước đến nay là nửa tin nửa ngờ, thời điểm không tin nhiều hơn lúc tin, nàng trầm tư một chút, lại nhìn ngón tay bị thương của con gái làm chứng cứ, vừa định nói ngày mai đi dâng hương bái lạy, nha hoàn bên cạnh đột nhiên cất giọng giòn tan: “Phu nhân, tiểu thư, đây không phải là cô gia tương lai của nhà chúng ta sao?”

(Cô gia: cách hạ nhân gọi chồng của tiểu thư nhà mình.)

Tống Sư Trúc: “..."

Chẳng lẽ nàng thật sự quanh năm bất lợi, vận khí không tốt? Tống Sư Trúc nhanh chóng xoay người, nhìn theo ngón tay của nha hoàn. Tuyết đọng ven đường cao ba tấc, Phong Hằng mặc bộ áo choàng màu đen, bên ngoài trắng như hạc giấy, đang đứng trước mặt nàng.

Tống Sư Trúc nhìn đi nhìn lại, tên đó nàng đã gặp hai lần, đúng là vị hôn phu của nàng đính hôn xong rồi ra ngoài du học. Hơn nửa năm nay Tống Sư Trúc chỉ nghe tin mà không thấy người, bây giờ lại thấy một người sống sờ sờ cùng một tiểu cô nương ở trong một gian tiệm vàng.

Tống Sư Trúc lập tức cảm thấy trên đầu xanh mơn mởn! Lý thị nhẹ nhàng cười, nói: “Hôm nay trước khi con ra cửa có cảm giác sẽ có một màn này hay không?”

Tống Sư Trúc nửa ngày không có phản ứng, vẫn là Tống Nghiễn cố lấy dũng khí nhỏ giọng phá vỡ yên tĩnh: “Chắc là hiểu lầm?”

Tống Sư Trúc cảm nhận một chút trực giác hoàn toàn không có một tia động tĩnh, phụ họa nói: “Con cũng cảm thấy thế.” Nàng quay người nói với nha hoàn: “Nếu đã gặp, sao có thể không chào hỏi, đi xuống nói cho Phong Hằng, Tống phu nhân muốn gặp hắn, mời hắn tới nói chuyện.”

Lý thị thấy Tống Sư Trúc một bộ dáng hoàn toàn không sợ, cười mà không phải cười, tức giận nói: “Con thật đúng là đối với Phong tiểu tử rất tự tin.”

Tống Sư Trúc: “Mẹ là trưởng bối, Phong Hằng du học trở về, lẽ ra nên chủ động tới chào hỏi. Lần này trên đường gặp phải, càng nên tới hành lễ.”

Người là chính nàng nhìn trúng, Tống Sư Trúc trong lòng đối với nhân phẩm của hắn vẫn khá tự tin. Những tình huống khó xử nhất định là do hiểu lầm tạo ra, chứ việc này là không thể xảy ra.