Tống Nghiễn cảm thấy biểu tỷ dỗ dành mình như trẻ con, có chút xấu hổ, nàng gắng gượng ngồi dậy, há miệng thở dốc, Tống Sư Trúc còn tưởng rằng nàng muốn nói gì đó, đưa lỗ tai lại gần, ai ngờ câu đầu tiên của nàng lại là hỏi: “Biểu tỷ, tổ mẫu thế nào rồi?”
Giọng nói của nàng ta có chút khàn khàn, Tống Sư Trúc: “Không sao, Kim ma ma cả buổi sáng đều ở Thiên Hi đường trông coi không cho ai đi quấy rầy, lão thái thái uống thuốc, lúc này đang ngủ.”
Tống Nghiễn lúc này mới thở phào một hơi, bệnh của nàng hơn phân nửa là nguyên nhân từ lão thái thái, bây giờ biết lão thái thái không sao, mặt mũi nàng ta lập tức thả lỏng không ít. Sau khi không còn phiền não, Tống Nghiễn nên uống thuốc thì uống thuốc, nên ăn cháo thì ăn cháo, lập tức liền ngủ thϊếp đi.
Chờ Tống Nghiễn ngáy khò khò, Tống Sư Trúc mới trở lại Bách Thụy Hiên. Lý thị nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cả một buổi sáng này, miệng của nàng không dừng được. Người đi thăm không thấy được lão thái thái, tất cả đều được đưa đến chỗ Lý thị.
Trên bàn án, khói trắng lư hương bạch ngọc lượn lờ bốc lên, bên trong đốt hương an thần tĩnh khí.
Tống Sư Trúc thấy nương nàng mệt mỏi đến mức như vậy, không đợi Lý thị đặt câu hỏi đã nói ra hết tình huống của Tống Nghiễn.
Lý thị nhẹ gật đầu, qua một khắc đồng hồ sau mới mở to mắt: “Nghiễn nhi cũng không tính là quá kém.” Lúc trước nàng còn tưởng rằng tính tình của Tống Nghiễn đã không thay đổi được, không nghĩ tới lúc nên có quyết định cũng vô cùng có quyết đoán.
Thần sắc trên mặt Tống Sư Trúc một hồi cổ quái, khóe miệng Lý thị hiện ra một vòng ý cười: “Giận rồi sao?”
Tống Sư Trúc lắc đầu. Sau khi ra cửa, nàng cũng đã nghĩ thông suốt, nào có đạo lý nàng vừa thu thập nha hoàn, Tống Nghiễn liền tỉnh lại.
Lý thị thở dài: “Ngươi ở trên phương diện này còn kém biểu muội một chút.” Mọi việc luôn có hai mặt. Từ nhỏ Tống Sư Trúc đã không cần dùng trăm phương ngàn kế tính toán để được sống trong nhung lụa, trong xương cốt so với người khác ít mưu mô hơn không chỉ một chút. Tính tình như vậy, nếu gả đến nhà giàu sang quyền quý, người khác muốn hại nàng, thật sự là một điều dễ dàng.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước nàng muốn khuê nữ gả gần nhà, dù trải qua chuyện đêm qua, Lý thị cũng không thay đổi chủ ý.
Tống Sư Trúc đầu đầy hắc tuyến, không cách nào phản bác những lời này của nương nàng. Đi tới thời đại này, mới phát hiện Hào Môn thâm sâu như biển, ở bất kỳ nhà nào có chút nội tình đều có chuyện. Tổ tôn ba đời Tống gia, nhân khẩu không nhiều, nhưng đối nhân xử thế xã giao bình thường cũng cần một chút tâm cơ.
Tống Sư Trúc chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã chọn bụng Lý thị ra đời, có nương nàng dạy bảo tích lũy, nếu không thì độ mẫn cảm của nàng đối với tâm cơ thấp, cho dù ông trời có yêu thương nàng cũng vô dụng.
Tống Sư Trúc hơi thất thần, Lý thị không phát hiện, vẫn tiếp tục nói: “Mấy ngày nay biểu muội bên kia, ngươi đi lại nhiều một chút.” Đầu tốt không bằng đuôi tốt. Khuê nữ thi ân, nàng phải cam đoan Tống Nghiễn nhớ kỹ phần ân tình này. Nàng nhìn bộ dáng của Tống Sư Trúc, suy nghĩ một chút, vẫn là nuốt xuống lời trong bụng.
Như vậy thỉnh thoảng giúp đỡ một chút là đủ rồi. Quá nhiều, ngược lại dễ dàng kết thù.
Tống Sư Trúc nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù nàng biết ý của nương chắc chắn không phải như nàng nghĩ, nhưng ngay từ đầu nàng đã định làm như vậy.
Trong nhà có hai bệnh nhân, chẳng qua là thuận tiện đi qua thăm lão thái thái một chút mà thôi, nàng không cảm nhận được ác ý ở trên người biểu muội, cũng không ngại cho nàng mượn danh mình ra oai.
Sau khi Tống Nghiễn nói xong chuyện, trong phòng đột nhiên lâm vào yên tĩnh. Lý thị cười nói: “Sao lại thành ra thế này?”
Tống Sư Trúc nhớ tới sáng nay lúc tiếp khách nghe được một tin tức lớn, vẻ mặt đau khổ nói: “Trong triều thật sự muốn tuyển tú?”
Hôm nay mấy thẩm thẩm trong tộc vừa nghe đến tuyển tú đều rất sợ hãi, cũng không rảnh hỏi chuyện lão thái thái, bắt lấy nương nàng liền hỏi thăm tình huống.
Tống Sư Trúc nghĩ đến lý do thoái thác của Lý thị, lần tuyển tú này phạm vi bao gồm hơn một trăm châu của hai kinh mười ba tỉnh của triều Đại Khánh, tổng cộng phải chọn ra một vạn tú nữ mười ba đến mười bảy tuổi, lão hoàng đế trên long kỵ quả thực muốn một mẻ hốt gọn toàn bộ các cô nương tốt trong thiên hạ.
Bản thân nàng cũng không cần lo lắng, qua tháng hai năm sau sẽ xuất giá, nhưng xung quanh nàng còn có không ít thân bằng cố hữu.
Ở trước mặt hoàng quyền, tất cả quyền lực đều là hổ giấy.
Lý thị sờ sờ mặt khuê nữ, thật sự là tính tình buồn lo vô cớ.
Nàng nói: “Phụ thân ngươi cũng là mấy ngày gần đây mới xác định.” Trước kia bên ngoài tiếng gió không rõ ràng, Tống Văn Thắng chỉ đề phòng Trương tri huyện, mới phòng ngừa chu đáo để hôn sự của Tống Sư Trúc diễn ra sớm hơn. Không nghĩ tới thật sự là chó ngáp phải ruồi.