Chương 2: Cô gia tương lai (2)

Hai mẹ con tiếp tục trò chuyện thêm một lúc, Tống Sư Trúc vẫn cố gắng kéo Tống Nghiễn vào cuộc đối thoại. Dù câu chuyện khá nhiều, nhưng Tống Nghiễn chỉ gật đầu lắc đầu mà không nói gì, khiến Tống Sư Trúc cảm thấy hơi thất vọng. Lý thị thấy vậy, lắc đầu. Mỗi người đều có tính cách riêng, Tống Nghiễn từ nhỏ đã như vậy, về sau lại bị người ta chèn ép nên càng trở nên như vậy, ngay cả mẹ nàng mà nàng cũng không để ý, làm bác gái như Lý thị, ngoại trừ thực hiện một chút bổn phận thân thích, cũng không tiện nói thêm gì.

Lý thị an ủi xoa đầu con gái: “Những năm qua không thấy con muốn ra ngoài như vậy. Nếu không muốn ở nhà, lần trước Trương cô nương tổ chức hoa yến mời con, sao lại từ chối?”

Tống Sư Trúc thu lại tâm trạng bị biểu muội đả kích, nói: “Con không muốn đi.”

Hôn sự của Trương cô nương liên tiếp không thuận lợi, hận việc bị gả cho người khác đều hận ra mặt, đến nỗi tất cả mọi người đều biết, đặc biệt là những cô nương đã đính hôn, không may, Tống Sư Trúc cũng đã đính hôn.

Sau khi hai người đến Trương gia, họ đều bị nhằm vào, nên nàng không muốn tự tìm phiền toái mà tránh đi. “Vậy tiệc sinh nhật hôm nay của Trương phu nhân, sao con lại muốn tới?” Lý thị hiếu kỳ hỏi. Đều là người Trương gia. Trương cô nương chính là tiểu con gái của Trương thái thái được tổ chức sinh nhật hôm nay.

Tống Sư Trúc nghiêm mặt: “Thật ra con cũng không nghĩ nhiều như vậy.”

Mấy ngày trước Tống huyện thừa tức giận vì vấn đề tăng thuế, Trương tri huyện muốn tăng thuế đinh, Tống gia là những người bị ảnh hưởng nhiều nhất, nửa tháng trước Tống huyện thừa không thể nhịn thêm, rốt cuộc đã mang chuyện tăng thuế báo lên châu phủ.

Hai bên đối đầu, vì Tống gia ở châu phủ có danh tiếng, nên Trương tri huyện đành phải nuốt cục tức này. Tống Sư Trúc cảm thấy so với hoa yến của Trương cô nương, thì sinh nhật của Trương thái thái rõ ràng là cao hơn một bậc. Quan hệ giữa nhà mình và Trương gia đang căng thẳng như vậy, hôm nay nếu nàng không đến, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ bàn tán xấu về Tống gia. Tống Sư Trúc đã quen chia sẻ với Lý thị, liền nói ra từng suy nghĩ trong lòng mình.

Lý thị vỗ tay khen Tống Sư Trúc, lại xoa đầu nàng, rất vui mừng: “Con thật sự đã trưởng thành.”

Tống Sư Trúc không nhịn được mỉm cười, khóe mắt thấy Tống Nghiễn lộ ra chút biểu cảm ngưỡng mộ, nàng không chỉ có chút nghi hoặc.

Tống Nghiễn khi còn nhỏ nàng cũng đã gặp qua, cô bé xinh đẹp như hoa, vừa thấy nàng thì cười gọi biểu tỷ, biểu tỷ, sao giờ lớn như vậy rồi, tính tình lại biến thành như vậy. Hai tiểu cô nương có biểu cảm khác thường, Lý thị liền nhận ra, tiếp tục nói: “Lẽ ra ta đã sớm phải nói với con những chuyện này..."

Nhưng Tống Sư Trúc vừa mới đính hôn, hơn một tháng qua vẫn bận rộn thêu đồ cưới, Lý thị nhìn con gái có vẻ nghiêm túc, không muốn khiến nàng lo lắng, không nghĩ rằng Tống Sư Trúc tự mình nhận ra.

Lý thị nói: “Chuyện này không nghiêm trọng như con nghĩ.” Lý thị thật sự cảm thấy không có gì lớn. Tống thị là đại gia tộc của huyện Phong Hoa, trong huyện Phong Hoa hàng trăm năm qua đều có câu thổ ngữ: tri huyện như nước chảy, Tống gia làm bằng sắt. Có thể thấy được Tống thị đã bén rễ ở đây rất sâu.

(Tri huyện như nước chảy ý nói tri huyện người này thay phiên người nọ lần lượt tiếp quản huyện Phong Hoa rồi cũng rời khỏi, chỉ có Tống gia vẫn luôn là thế lực trụ cột thâm căn cố đế ở đây.)

Phu quân tuy chỉ là một huyện thừa nhỏ, nhưng hắn là tộc trưởng Tống thị, đã làm huyện thừa gần mười một năm, luôn quản lý việc thuế má, người bình thường rất khó lay động hắn.

(Phu quân: chồng. Cách gọi thời cổ đại)

Nghĩ đến vừa rồi Trương thái thái ngồi trên chiếu một cách thân thiện, Lý thị thản nhiên nói: “Tống gia kinh doanh nhiều năm như vậy, Trương gia nếu giúp mọi người làm điều tốt còn tốt, nếu không, nhà chúng ta cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng.”

Bữa tiệc sinh nhật của Trương phu nhân, không phải là tìm cớ để kết giao sao. Vừa rồi Trương phu nhân nói gần nói xa, đều là hy vọng biến chiến tranh thành hòa bình.

Những chuyện này, Lý thị và Tống Sư Trúc đã bàn luận một hồi, nhìn thấy Tống Nghiễn ở một bên nghe cũng rất chăm chú, Lý thị lại nói thêm một câu: “Cô nương Tống gia chúng ta, chỉ cần đứng thẳng, không cần vì bất kỳ ai mà tự hạ thấp bản thân.”

Tống Sư Trúc luôn cảm thấy lời của mẹ mình có chút ý nghĩa sâu xa, về phần nói cho ai nghe, Tống Sư Trúc lặng lẽ nhìn thoáng qua biểu muội, biểu hiện đột nhiên thay đổi trên mặt tiểu cô nương đủ để minh chứng cho tất cả. Nàng nuốt câu hỏi định hỏi xuống, Lý thị mỉm cười nhìn nàng, tiếp tục kéo đề tài trở về: “Chuyện của các nam nhân, để họ tự giải quyết. Sau này nếu Trúc nhi không muốn đến Trương gia, không cần quan tâm Trương cô nương viết thϊếp mời gì cho con, chỉ cần không muốn đến, thì đừng đi.”