(Tổ từ tôn hiếu: gia đình trên dưới hoà thuận)
Lý thị cười cười, vuốt ve mái tóc mượt mà của khuê nữ, thở dài: “Tiểu thần tiên cũng tốt áo bông nhỏ cũng thế, đều là khuê nữ của ta.”
Đây cũng là lý do tại sao. Tống Sư Trúc cười tủm tỉm. Thực sự quá muộn, nàng bình thường ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn bình thường. Đột nhiên chịu đựng một đêm, nàng không chịu nổi. Tống Sư Trúc nhắm mắt lại, rơi vào mộng đẹp trong ánh mắt hiền hòa của nương nàng, lần này thật sự là một đêm không mơ.
Ngày thứ hai sau khi nàng thức dậy, Lý thị đã không thấy đâu, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, chiếu lên đầu giường lò sưởi một mảnh vàng óng ánh. Loa Sư bưng nước nóng vào hầu hạ nàng rửa mặt, cao hứng nói: “Lão thái thái tỉnh rồi, chính viện truyền lời tới, bảo tiểu thư tỉnh ngủ rồi đi qua.”
Tống lão thái thái vừa tỉnh lại, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của con trai, hai con mắt trên mặt che kín tơ máu, nhìn qua chính là chịu đựng một đêm. Đêm qua nàng loáng thoáng, cũng biết mình đã xảy ra chuyện gì, không khỏi nói: “Nương không có việc gì, Phúc Sinh mau đi ngủ.”
Tống huyện thừa, tên Tống Văn Thắng, tự Thiên Dực, tiểu danh phúc sinh. Nghe thấy nương mở miệng nói chuyện, Tống Văn Thắng trong lòng rốt cục mới thả xuống. Hắn cười khổ nói: “Nương, người đêm qua thật sự là hù chết ta.”
Lão thái thái vui vẻ nói: “Người già rồi, liền tránh không được những việc này.”
Kim ma ma đã tiến lên bắt mạch cho Tống lão thái thái, thở ra một hơi thật sâu: “Lão thái thái lúc này thật sự là mạng lớn, nếu chậm thêm một chút, ta cũng không cứu về được.”
Tống lão thái thái nhìn ma ma đi theo bên cạnh mình mười năm, cười: “Sinh tử tự có thiên mệnh, nếu ông trời muốn thu ta, ta cũng không có cách nào.” Sáu mươi mốt năm, nàng đã sống lâu như vậy rồi.
Kim ma ma lắc đầu, Tống gia là gia đình giàu có thứ ba mà mình từng ở, hễ là người có chút gia tài, đều không tránh khỏi tham sống sợ chết. Vị lão thái thái này ngược lại rất tốt, biết rõ thân thể mình ốm yếu, còn đi theo tiểu nhi tử bôn tẩu bốn phía, nói là hơn nửa đời người đều ở cùng một chỗ, già rồi liền muốn đi du ngoạn. Hai đứa con trai sống chết đều không thuyết phục được người, cuối cùng chỉ có thể bỏ số tiền lớn mời mình tới chăm sóc lão thái thái.
Hai người ở chung nhiều năm, Kim ma ma nói chuyện cũng không sợ đắc tội ai, oán giận chủ tử một cái: “Lão thái thái người hiền tự có thiên tướng, có tôn tử trong nhà vẫn luôn nhớ thương.” Nói xong liền kể lại chuyện Tống Sư Trúc phát hiện thái thái phát bệnh đêm qua như thế nào một lần. Chuyện này quá mức kỳ dị, dù là người có kiến thức như Kim ma ma cũng phải kinh ngạc.
Người đã có tuổi, thì thích những chuyện phúc họa cổ quái này.
Từ đêm qua đến bây giờ, trong lòng Kim ma ma đã tấm tắc lấy làm kỳ lạ vài lần.
Mỗi buổi sáng, buổi chiều nàng đều châm cứu xoa bóp cho Tống lão thái thái, tình trạng sức khỏe của lão thái thái như thế nào, Kim ma ma là người rõ ràng nhất. Đêm qua trước khi lão thái thái đi ngủ, ma ma đã bắt mạch cho thái thái, mạch giống như ngày thường, ma ma mới yên tâm nghỉ ngơi.
Ai cũng không ngờ hai nha hoàn gác đêm lại ngủ say như chết như vậy, ngay cả lời dặn dò thường ngày của ma ma, cứ nửa canh giờ lại phải đi xem tình trạng của lão thái thái một lần, đều quên mất. Nếu như không có đại tiểu thư, Tống gia sẽ phải làm tang sự vào dịp Tết.
Địa vị của Kim ma ma trong phủ bất đồng, có thể nói chuyện cũng chỉ có mấy người, nàng nhịn những việc này suốt một đêm, rốt cuộc tìm được một cái cửa ra, lúc này thật sự là thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát.
Tống Văn Thắng vừa hầu hạ nương ruột uống canh, vừa nghe hai chủ tớ này nói chuyện, lắc lắc đầu. Hắn thật đúng là không đoán sai, loại chuyện huyền diệu khó giải thích này có thể khiến người ta thiếu tỉnh táo nhất. Đêm qua rõ ràng còn cảm thấy Kim ma ma đoan chính đáng tin cậy, không nghĩ tới nói đến bát quái cũng tinh thần phấn chấn như vậy.
Thê tử đã cùng hắn thẳng thắn nói những lời này với khuê nữ. Dân thường sẽ vì khả năng kỳ dị của khuê nữ vui mừng không kìm hãm được, Tống Văn Thắng lại nghĩ sâu hơn một tầng.
Hắn lo lắng nhất chính là an toàn của khuê nữ.
Trên đời này có rất nhiều người đi theo tà đạo. Ai biết những người đó sẽ làm ra chuyện vô pháp vô thiên gì. Tuy hắn là tộc trưởng Tống thị, trong tộc cũng có không ít người tài ba, nhưng từ trước đến nay hắn đều tự mình hiểu lấy mình, chút năng lực này của Tống gia, so với nhà giàu quyền quý chân chính, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Nghe Kim ma ma nói ra những lời này, ông buông bát canh, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng cho lão thái thái, cười nói: “Kim ma ma nói đúng, không phải đây chính là tổ tôn Liên Tâm sao. Từ khi nương về huyện mừng năm mới, Trúc nhi liền hết sức cao hứng, nói muốn năm nay nhất định phải giữ nương ở lại, ta cũng không nghĩ tới nó sẽ nhớ tổ mẫu như vậy.” Đại Khánh triều lấy hiếu trị quốc, nói khuê nữ hiếu thuận chung quy tốt hơn so với loại thanh danh li kỳ kia.