Chương 1: Cô gia tương lai (1)

Tháng chạp đã đến, đây chính là tháng lạnh nhất trong năm.

Huyện Phong Hoa nằm ở miền Bắc, xa kinh đô hàng nghìn dặm, nơi đây thường phải chịu những cơn bão tuyết lớn trong mùa đông, khiến không khí trở nên lạnh lẽo và mặt đất đóng băng. Điều này tạo ra một cảm giác lạnh cóng rất nhanh cho mọi người.

Khi gần Tết, nha môn thông báo rằng chợ huyện sẽ mở cửa thêm nửa giờ mỗi ngày, tin tức này khiến các tiểu thương vui mừng khôn xiết. Trên các con phố, đủ loại hàng hóa như trà, bánh ngọt, sữa, cá và chim từ nhiều vùng khác nhau được đưa tới, cùng với đó là rau củ quả của người dân địa phương, tất cả tạo nên một không khí náo nhiệt và tiếng rao bán vang vọng khắp nơi.

Tống Sư Trúc đang ngồi trong chiếc xe ngựa kín mít, đôi khi bị tiếng ồn bên ngoài làm khó chịu. Tuy nhiên, trong xe, nàng rõ ràng là người vui vẻ nhất. Hôm nay là sinh nhật lão thái thái của Tri huyện, tất cả những nhân vật quan trọng trong huyện đều tham dự, và gia đình họ Tống đã nhận được thiệp mời từ rất sớm do phụ thân nàng là Huyện thừa huyện Phong Hoa.

(“Thái thái” là tôn xưng chỉ vợ của Tuần bổ hoặc Thượng quan viên trở lên thời nhà Minh.)

Bữa tiệc hôm nay, Lý thị chỉ dẫn theo Tống Sư Trúc và cô cháu gái Tống Nghiễn tham dự. Sau buổi tiệc, hai người Lý Thị và Tống Nghiễn đều rất mệt mỏi và nhắm mắt nghỉ ngơi. Tống Sư Trúc nhẹ nhàng thở ra, không kìm chế được mà nháy mắt với nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn do dự nhìn Lý thị, nhưng thấy phu nhân không nhúc nhích, liền cẩn thận kéo cửa sổ xe lên thành một khe hở nhỏ. Ngay khi mở ra, một luồng gió lạnh tràn vào.

Tiếng ồn ào bên ngoài hòa cùng gió lọt vào tai nàng, ngay lập tức nét mặt Tống Sư Trúc trở nên thoải mái, ngay cả khi ngón tay của nàng bị thương cũng không thể làm giảm đi tâm trạng tốt. Con đường họ đi qua chính là tuyến đường chính của huyện Phong Hoa, hai bên đường tấp nập người qua lại, nàng đã lâu không thấy cảnh tượng nhộn nhịp như vậy. Gió tuyết ở huyện vẫn chưa nguôi ngoai, khiến nàng có chút bực bội.

Tống Sư Trúc vốn rất thích sự náo nhiệt, suốt tháng giêng quanh quẩn trong nhà, dù có ngồi cũng không thấy chán, nhưng lại cảm thấy đơn điệu. Đáng tiếc chiếc xe ngựa sau khi rẽ qua một khúc cua, âm thanh ồn ào lập tức biến mất, bên tai lại im lặng. Tống Sư Trúc không khỏi thở dài, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tống Nghiễn. Biểu muội mỉm cười với nàng, Tống Sư Trúc cũng ngượng ngùng đáp lại, hai người trao đổi ánh mắt một chút, cảm thấy có chút đồng điệu.

(Biểu muội: em họ. Cách gọi thời cổ đại. Đây là truyện cổ đại nên không gọi em họ)

Tống Nghiễn là con gái của Nhị thúc nàng, vài năm qua Nhị thúc sống cùng bà nội ở ngoài làm quan, mới đây đột nhiên viết thư nói sẽ về quê đón Tết, mà không đợi phụ thân nàng hồi âm, Nhị thúc đã đưa con gái cùng bà nội về trước.

Tống Sư Trúc và biểu muội đã sống cùng nhau hơn nửa tháng, nhưng Tống Nghiễn rất ít nói, biểu cảm cũng hạn chế, vì thế đã vô tình làm giảm nhiệt tình của nàng. Tống Sư Trúc tự nhận mình không phải là người nhiều lời, nhưng cũng không khô khan như biểu muội. Hôm nay cuối cùng nàng đã phá vỡ sự xa cách với Tống Nghiễn, đôi mắt trong veo của nàng cong lên, quyết định nhân cơ hội này sẽ gắn kết tình cảm gần hơn với biểu muội.

Nhưng chưa kịp nói thêm thì bên tai nàng đột nhiên nghe thấy tiếng ho nhẹ của Lý thị, Tống Sư Trúc lập tức ngồi thẳng lưng, khuôn mặt hiện ra vẻ nghiêm túc.

Lý thị nhìn Tống Sư Trúc bị thương cũng không an lòng, châm chọc nói: “Không biết hai con ai mới là tỷ tỷ nha, con so với Nghiễn nhi còn ầm ĩ hơn.”

Tống Nghiễn thấy bác gái nhắc đến tên mình, hé miệng cười, Tống Sư Trúc không muốn mất mặt trước mặt biểu muội vừa trở nên thân thiết, liền nói: “Mẹ, oan uổng quá, con vừa rồi không nói câu nào.”

Lý thị nhìn nàng một cái: “Không nói câu nào mà vẫn náo nhiệt như vậy, nếu để con mở miệng, trong xe chẳng phải là như có thêm một trăm con vịt sao.”

Tống Sư Trúc tiến tới xoa bóp bả vai cho mẹ, cười nói: “Có con vịt nào mà được người ta yêu thích như con đâu, sắp đến Tết rồi, náo nhiệt một chút cũng vui vẻ mà.”

Hai mẹ con Lý thị và Tống Nghiễn đều ít nói, trong xe không có chút không khí nào, nói khó chịu cũng thật sự khó chịu.

Lý thị hưởng thụ việc được con gái xoa bóp một lát, thấy Tống Sư Trúc vẫn còn hứng thú với phong cảnh bên ngoài, không khỏi nói: “Chúng ta không phải vừa nãy đã xem phong cảnh ngoài đường rồi sao?”

Tống Sư Trúc thành thật đáp: “Trên con đường vừa rồi không có náo nhiệt như con đường này.”

Khi rời khỏi huyện Phong Hoa vào sáng sớm, mọi vật giống như người chưa tỉnh ngủ, rất chậm chạp, ngay cả cửa hàng cũng không có nhiều người mở bán. Không ngờ vừa đi vừa về, dòng người trên đường bỗng dưng đông đúc hẳn lên.