“Nàng sợ ta trả thù nàng và Thích gia, cho nên dù nàng không muốn cũng bằng mọi giá phải làm nghĩa vụ phu thê với ta, lấy con nối dõi để kiềm hãm ta.” Không phải là nghi vấn, mà là một câu khẳng định.
Oánh Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kê Yển.
Nam nhân này cùng lắm là nói với nàng mấy câu, vậy mà đoán ra được mục đích của nàng rồi?
Đầu óc của một thiên kim tiểu thư thực sự đơn giản, không thể sánh được với Kê Yển, người đã từng trà trộn vào đường phố hỗn loạn để tra án.
Nhìn vẻ mặt của Thích thị, trong lòng Kê Yển đã có chủ ý.
"Hôm nay ta tới đây để nói rõ ràng với nàng, ân oán giữa Kê phủ và Thích phủ đã được giải quyết, ta sẽ không giúp đỡ Thích gia, càng sẽ không gây khó dễ cho Thích gia."
Dừng một chút, chàng trầm giọng nói thêm: “Nhưng nếu Thích gia chủ động khıêυ khí©h, thì lại là chuyện khác.”
Thích Oánh Tuyết ngơ ngác nhìn Kê Yển, nhất thời quên mất bản thân sợ hãi chàng.
Vẻ mặt chàng có vẻ không giống là cố tình lừa gạt nàng.
Như lại trùng với những gì mà Kê Yển trong cuốn truyện kia nói, chắc chắn có một phần là giả.
Cái nào là giả, nàng nghiêng về hướng Kê Yển hơn, rốt cuộc thì biết người, biết mặt nhưng không biết trong lòng.
Nhưng đáy lòng nàng lại vang lên một hồi chuông báo hiệu, vẫn nên kiểm chứng những lời của cuốn truyện trong mộng kia là thật hay không.
Kê Yển đứng dậy, liếc nhìn nàng: “Đến đây thôi. Ta không muốn nghe lại những lời nàng đã nói ở ngõ Vĩnh An hôm nay nữa."
Sau đó, chàng sải bước rời khỏi phòng.
Từ khi Kê Yển rời đi, Oánh Tuyết vẫn luôn ngẩn người, ngay cả La Nhân nói chuyện với nàng, nàng cũng không để ý.
Không biết qua bao lâu, nàng mới hoàn hồn, kêu La Nhân tìm bút, mực giấy đến cho mình.
Nàng viết tên năm người vào một tờ giấy và đưa cho vυ" nuôi.
"Vυ" nuôi, tìm người giúp con tra xem ở Lạc Dương có những người này không. Nếu có những người này, thân phận của bọn họ là gì."
Vυ" nuôi mở tờ giấy ra, liếc nhìn tên những người này, tuy có hoài nghi nhưng vẫn gật đầu.
"Điều tra những người này không khó, nhưng rời khỏi phủ, chuyện này chắc chắn không thể thoát khỏi tầm mắt của Kê Yển. Cô nương có muốn tiếp tục tra không?"
"Tra!" Nàng thở ra: "Con không sợ Kê Yển biết. Về việc rời khỏi phủ, chàng ấy cũng chưa từng nói chúng ta không được phép rời khỏi đây. Lát nữa đi tìm Lạc quản sự, nói chuẩn bị sẵn xe ngựa, buổi chiều sẽ xuất phát."
Nàng tự nhốt mình ở Thanh Chỉ viện gần nửa năm, hiện tại cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.
Vυ" nuôi gật đầu, sau đó đích thân đến gặp Lạc quản sự, nói muốn ra khỏi phủ.
Lạc Quản sự không dám tự ý quyết định nên bảo vυ" nuôi chờ một lát để mình đi tìm Lang chủ.
Nghe nói Thích thị sắp đi ra ngoài, Kê yển khẽ cau mày.
Tâm tư của nàng, rốt cuộc nói buông nhưng vẫn là không buông?
"Thích thị gả vào Kê gia, không bị Kê gia giam cầm. Sao không thể ra ngoài? Phái hai thị vệ đi theo."
Nàng vẫn là thê tử của chàng trên danh nghĩa, sự an nguy của nàng vẫn phải được bảo đảm.
Vừa nói xong với quản sự, Hồ Ấp liền vội vàng chạy tới: “Nhị ca, cấm vệ quân đã phát hiện ra thích khách!”
Sắc mặt Kê Yển tối sầm, đột nhiên đứng dậy, cầm bội đao bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi thư phòng, chàng bước nhanh hướng ra khỏi phủ: “Tình huống như thế nào?”
Hồ Ấp đi theo chàng phía sau, trả lời: "Tổng cộng có năm thích khách vào cung cải trang thành nội thị và cung phi, được phát hiện trước hai cửa lớn trong cung. Bọn chúng đều là cao thủ, thủ thuật càng độc ác hơn, hiện tại đã có mười lăm người cấm vệ quân bị thiệt mạng, bốn người trong số chúng đã chết, một tên trốn thoát khỏi cung, cấm vệ quân đang đuổi bắt chúng.”
“Phái người tiếp tục truy tìm tung tích của thích khách, ta sẽ vào cung tra soát xem trong cung có thích khách hay không.”
*
Sau khi dùng xong bữa trưa, Oánh Tuyết cùng vυ" nuôi, La Nhân rời khỏi nhà.
Nàng nhìn thấy hai thị vệ bên cạnh xe ngựa, cũng không biết họ đến để bảo vệ sự an toàn của nàng hay là theo dõi nàng.
Sau khi ra khỏi phủ, thì đi đến tiệm son phấn, tiệm trang sức thoải mái mua một ít, sau đó đến trà lâu nghe kịch, uống trà.
Người đến người đi trong trà lâu, nói chuyện phiếm rất nhiều chuyện ở Lạc Dương từ hoàng đế cho đến gã ăn mày. Có thể nói, tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Lạc Dương đều có thể nghe được ở trà lâu.
Không ai trong số những người Thích Oánh Tuyết nhờ vυ" nuôi điều tra, trong cuốn truyện bọn họ đều La Nhân sĩ Lạc Dương, có chút thanh danh. Nếu những gì trong cuốn truyện của giấc mơ kia là sự thật thì tin tức về những người này có thể được tìm thấy trong trà lâu.
Nếu tất cả điều này là sự thật, nàng sẽ không tin những gì Kê Yển nói.
Vυ" nuôi đưa cho tiểu nhị một hạt đậu vàng, thì bọn họ gần như được nghe tất cả những gì muốn nghe.
"Cô nương, những người này hiện tại đều ở Lạc Dương. Tạ Chiêu là con thϊếp thất của Phủ Ninh Hầu, hắn năm nay thi khoa khảo đậu Thám Hoa."
Mới nghe được tin tức của người đầu tiên, huyết sắc trên mặt Thích Oánh Tuyết đã bất động.
"Quý Uyên La - Nhân sĩ An Châu, cũng là Trạng Nguyên của khoa khảo năm nay.”
Sau khi nói xong tin tức của ba người còn lại, sắc mặt Oánh Tuyết thẫn thờ.
Ban đầu nàng còn ôm một chút tâm tư may mắn, nhưng hiện tại lại tan biến không còn gì.
Kê Yển có thể đang lừa dối nàng, cũng có khả năng hiện tại hắn không có ý định hãm hại nàng, nhưng sau này khi có chuyện gì xảy ra hắn sẽ nảy sinh tâm tư trả thù nàng.
Đã có câu trả lời mình mong muốn, nàng cũng không còn ý định thưởng trà nghe kịch nữa nên đứng dậy rời đi.
Nhưng khi họ đến sảnh trà lâu, chuẩn bị bước ra khỏi cửa, một nhóm người mặc trang phục với hoa văn tối màu, tay cầm quan kiếm nối đuôi nhau tiến vào chặn cửa lớn trà lâu.
Có người giơ lệnh bài lên nói: “Cấm vệ quân truy bắt thích khách, tạm thời không ai được phép rời đi!”
Oánh Tuyết nhận ra người đến, ngoại trừ Hồ Ấp còn có thể là ai.
Thích Oánh Tuyết luôn cho rằng cấm vệ quân chỉ phụ trách an nguy trong cung, không quan tâm trị an của thành Lạc Dương.
Hồ Ấp liếc nhìn đám đông, nhanh chóng kinh ngạc nhận ra Thích thị.
Chủ yếu là vì Thích thị quá nổi bật, y không thể giả vờ như không nhìn thấy.
Trong phủ không thường chạm mặt với Thích thị thì thôi, nhưng khi ra khỏi phủ, cũng không thể để nhị ca bị người khác chê cười.
Biết đâu ở đây có ai nhận ra thân phận của Thích thị, hoặc là về sau sẽ nhận ra.
Hồ Ấp cho người cẩn thận lục soát mọi ngóc ngách, sau đó đi về phía thê tử trên danh nghĩa của nhị ca.
Nhìn thấy Hồ Ấp đến, Oánh Tuyết có chút kinh ngạc. Nàng vốn nghĩ Hồ Ấp sẽ trực tiếp bỏ qua mình.
Rốt cuộc thì bây giờ cũng không phải như lúc ở Kê phủ.
Hồ Ấp và một người khác đi tới trước mặt nàng, thấp giọng gọi: "Tẩu tử."
Tẩu tử?
Gọi ai là tẩu tử?
Không ngờ, Hồ Ấp lại còn có hai mặt, Thích Oánh Tuyết nhìn y, nét mặt khó nói.
(2/2)
Nhìn thấy nàng như vậy, Hồ Ấp biết đó là do y đối với nàng không giống như bình thường, nhưng khi ra bên ngoài cũng không thể làm như vậy, tránh khiến người khác chế giễu, ho nhẹ một tiếng, thuận miệng nói: “Trà lâu quá hỗn loạn. Tẩu tử tạm đến phòng riêng tránh đi một lát, đợi lục soát xong hãy rời đi.
Nếu muốn phong tỏa tra soát, cũng không thể vì gia quyến mà y có thể cho bọn họ trời đi trước, như vậy sẽ khiến người dân oán giận.
Thích Oánh Tuyết gật đầu rồi quay lại phòng riêng cùng bảo mẫu và La Nhân trước.
Sau khi đóng cửa lại, nàng không rõ việc lục soát bên dưới diễn ra như thế nào.
Hồ Ấp nhìn về phía gian phòng riêng, trong lòng nghi hoặc. Từ khi Thích thị gả vào Kê gia cũng chưa từng bước ra khỏi cửa viện, nhưng hai ngày nay không những rời khỏi viện mà bây giờ còn ra khỏi phủ?
Kỳ lạ, kỳ lạ…
Chỉ là có chút suy tư, y liền nhanh chóng thu lại hoài nghi của bản thân, tiếp tục nghiêm túc tra soát.
Ước chừng một lúc sau, có người hét lên: “Đã bảo ngươi không được cử động, ngươi đi đâu?!”
Người nọ không những không dừng lại mà còn xoay người gọn gàng, dựa vào lan can cầu thang chạy lên hướng lầu hai.
"Là thích khách!"
Lời vừa nói ra, cấm vệ quân lập tức tràn tới, nhưng khi Hồ Ấp nhìn thấy phương hướng người nọ đang đi, trong lòng thầm la lên một tiếng thôi xong!
Vừa rồi y nói chuyện với Thích thị, lọt vào mắt thích khách, tất nhiên thích khách sẽ chú ý phỏng đoán thân phận của nữ nhân này, không chừng gã ta còn cho rằng nàng là nương tử của quan lớn nào đó!
Con tin có thân phận tôn quý, có khi còn có thể cứu mạng!
Nói không chừng đây chính là ý nghĩ của tên thích khách đó!
Hồ Ấp hận không thể tự vả vào miệng, là do bản thân y lắm miệng, là y không cẩn trọng lường trước mọi việc.
Y không ưa Thích thị, nhưng cũng không muốn muốn nàng chết đi!
Hồ Ấp nhanh chóng cầm đao phi lên lầu, chỉ là thích khách kia còn nhanh hơn bọn họ.
Một chân gã ta đá văng cửa phòng, trước sự kinh ngạc của ba nữ tử, gã hất văng sự che chở chủ nhân của tỳ nữ và vυ" nuôi, đưa tay tóm lấy nữ nhân ăn mặc hoa lệ, có vẻ ngoài trẻ trung xuất chúng.
Khi Hồ Ấp lên đến tầng hai, một con dao vẫn còn dính máu của người khác đã đặt trên chiếc cổ trắng nõn của Thích Oánh Tuyết.
Máu đỏ tươi và làn da trắng trở nên đối lập hoàn toàn.
"Cô nương!" Vυ" nuôi và La Nhân đều kinh khϊếp, hoảng sợ hét lên.
Thích Oánh Tuyết ngước mắt khỏi thành đao kia, l*иg ngực nàng run lên vì sợ hãi, cơ thể căng thẳng đến mức nàng không dám cử động, cũng không dám thở dốc, vì sợ con dao nhỏ sắc bén này sẽ cắt vào cổ mình.
Nàng không biết tại sao bản thân lại xui xẻo bị nhắm tới, bắt làm con tin.
Thích khách bắt con tin uy hϊếp bằng giọng đặc trưng của Đột Quyết: "Chuẩn bị ngựa cho ta trong vòng mười lăm phút, nếu không ta sẽ gϊếŧ nữ nhân này!"
Hồ Ấp nắm đao, đột nhiên cười lạnh: "Ngươi cho rằng người ngươi đang bắt làm con tin là ai? Nàng ta chỉ là một nữ nhân bình thường, ngươi dám đưa ra yêu sách!"
Thích Oánh Tuyết trợn tròn mắt. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Hồ Ấp sẽ nói như vậy.
Hồ Ấp không nhìn vào mắt nàng, nói: “Sau khi ngươi gϊếŧ nàng ta, bọn ta cũng có thể gϊếŧ ngươi!”
Vυ" nuôi nghe vậy lập tức trừng mắt giận dữ chửi bới: "Hồ Ấp! Cô nương nhà ta không có thù oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại không cứu mà còn hại người?!"
Hồ Ấp nhàn nhạt liếc nhìn vυ" nuôi: "Cô nương nhà ngươi là thân phận gì, vì sao ta phải hại nàng ta?!"
"Đừng kéo dài thời gian của ta, nếu ngươi không chuẩn bị ngựa, không cho ta rời khỏi thành, ta sẽ gϊếŧ mỹ nữ này rồi chôn cùng nàng. Chết xuống dưới có nàng làm quỷ tân nương cũng không tồi!”
Thích Oánh Tuyết, mới mười bảy tuổi, nghe được lời nói của thích khách, cảm thấy vô cùng kinh hãi, trong mắt ngấn lệ: "Vυ" nuôi, con sợ..."
Trong lòng Hồ Ấp nhịn không được, lạnh mặt quay sang nhìn thích khách: "Người Đột Quyết các ngươi vô sỉ như vậy sao? Dùng nữ nhân làm lá chắn!"
Thích khách cũng không phải kẻ ngu, khinh thường nhổ nước bọt: “Nói nhiều như vậy làm gì, các ngươi đều xông tới chỗ ta. Rõ ràng thân phận của nữ nhân này rất tôn quý, ta sẽ không để ngươi kéo dài thời gian! Ta đếm đến mười. Nếu không chuẩn bị ngựa, ta sẽ gϊếŧ chết nữ nhân này!
Trong lúc sợ hãi, Oánh Tuyết cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn khi nghe những lời của thích khách.
Nàng cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ.
Nàng nhanh chóng vắt óc.
Suy nghĩ kỹ những gì Hồ Ấp vừa nói, có vẻ như y đang cố gắng thu hút sự chú ý của thích khách hơn là câu giờ.
Tại sao?
Đột nhiên nàng nhớ ra phía sau sát thủ có một cửa sổ, Thích Oánh Tuyết mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Có đúng như nàng đoán không?
Tia hy vọng le lói thắp lên trong lòng nàng.
Thích Oánh Tuyết đành phải đánh cược.
Cho dù bị bắt ra khỏi thành làm con tin, cũng chưa chắc nàng có thể sống sót, nàng không muốn chết
Mọi lo lắng đều bị nàng lập tức gạt bỏ, tuy run rẩy đến mức hai hàm va vào nhau nhưng nàng vẫn la lối khóc mắng hướng về Hồ Ấp: “Hồ Ấp, nếu ta chết thật, dù có làm ma ta cũng sẽ không tha cho ngươi!” Nàng còn đạp hai chân mình về phía Hồ Ấp.
"Đứng yên cho lão tử, nếu không ta liền một đao gϊếŧ chết ngươi!"
Thích thị đột nhiên làm loạn, Hồ Ấp ở đầu bên kia thầm khen ngợi, vẻ mặt tỏ ra tức giận nói: "Cho ngươi thở thêm một chút!" Y trừng mắt nhìn thích khách: "Ngươi gϊếŧ đi, dù sao ngươi cũng trốn không được."
Thích khách cười lạnh: "Vậy xem ai có thể cười sau cùng!" Sau đó, gã ta bắt đầu đếm: "Một, hai, ba..."
Đếm đến năm, lưỡi dao sắc bén tiến gần đến cổ nàng, Thích Oánh Tuyết mơ hồ cảm thấy có chất lỏng nào đó chảy ra từ cổ mình, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Sáu bảy..."
“Được rồi!” Hồ Ấp đột nhiên hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Khóe miệng thích khách vừa nhếch lên, trong giây lát, một lưỡi dao dài đột nhiên xuyên qua cổ họng hắn, vài giọt máu nóng bắn lên trên má Thích Oánh Tuyết.
Một mạng người vừa mới mất ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Thích Oánh Tuyết cảm thấy mọi thứ xung quanh mình dường như chậm lại.
Nàng còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, con dao trên cổ nàng rơi xuống đất kêu vang lên "loảng xoảng", tên thích khách bắt cóc nàng lảo đảo ngã về phía sau.
Nàng gần như vô thức nhìn xuống, nhưng một lòng bàn tay đã che lấy mắt nàng, chặn tầm nhìn của, nàng chỉ có thể nghe thấy một giọng nói trầm thấp.
"Đừng nhìn."
Giọng nói này quen thuộc, sáng nay còn được nghe qua.
Là Kê Yển?
Chàng liếc nhìn xác chết trên mặt đất, biết những cô nương được nuông chiều từ bé đều nhát gan, mà Thích thị này lại là đặc biệt nhát gan.
Tránh nàng nhìn phải cảnh này lại bị dọa cho phát bệnh, chàng mới che mắt Thích Oánh Tuyết lại.