Chương 6.2

Vốn tưởng rằng Kê lão phu nhân lại không chịu gặp, nhưng sau khi nàng nói bản thân muốn đến thỉnh an lão phu nhân, sắc mặt Cố Ảo khó chịu nói:

“Thỉnh an xong thì nhanh chóng mời đi cho.”

Thích Oánh Tuyết rất ngạc nhiên, nàng đoán là khổ nhục kế hôm qua của mình đã có kết quả.

Bởi vì bên cạnh đang có vυ" nuôi theo mình từ nhỏ đến lớn, nàng không đến mức tứ cố vô thân giống như hôm qua, nên tự nhiên Thích Oánh Tuyết cũng tự tin đến sống lưng cũng đứng thẳng lên không ít.

Đi hướng về phòng của Kê Lão phu nhân trong viện, vυ" nuôi phía sau nhỏ giọng nhắc nhở nàng: “Cô nương, con đừng như ngày hôm qua nữa.”

Tuy trước đây tính tình Thích Oánh Tuyết có chút kiêu ngạo nhưng nàng rất chịu nghe lời khuyên bảo.

“Vυ" nuôi yên tâm, con tự biết chừng mực.”

Lão phu nhân ngồi ở chính vị, mím môi, vẻ mặt lạnh lùng.

Sau khi con dâu bước vào đại sảnh, trong mắt bà nhìn nàng không có một tia tức giận nào.

Trước mặt mẫu thân Kê Yển, Oánh Tuyết có chút lo lắng, nhưng nàng lại nàng không hề sợ hãi.

Hơn nữa, Thích Oánh Tuyết tới đây với thái độ vô cùng đoan chính, nàng cũng sẽ không vội lấy lòng người khác, như vậy sẽ không có tác dụng, mà ngược lại còn khiến người khác vừa nhìn mình liền cảm thấy phiền.

Oánh Tuyết không nói nhiều, hành lễ nói: “Mẫu thân vạn phúc.”

Vẻ mặt Kê lão phu nhân lạnh nhạt không nói gì.

Cố Ảo đứng bên cạnh nói: “Đại nương tử đã thỉnh an xong, mời trở về cho.”

Mục đích đã đạt được, Thích Oánh Tuyết cũng không lì lợm cố nán lại làm gì, nàng hành lễ nói: “Con dâu cáo lui.”

Sau đó, nàng, vυ" nuôi và La Nhân quay người rời khỏi phòng.

Nhìn người rời đi, Cố Ảo nói: "Thích thị này tựa hồ cũng không có thành tâm tới thỉnh an. Lão phu nhân cần gì phải mềm lòng? Cứ để nàng ta đứng chờ ở bên ngoài."

Kê lão phu nhân nghĩ đến Thích thị vừa mới gặp. Dù khuôn mặt đã trang điểm nhưng nàng ấy vẫn không giấu được vẻ tiều tuỵ

Bà vốn không định cho nàng vào trong thỉnh an nhưng lại nghe nói hôm qua nàng đã ngất xỉu dưới mưa. Nếu hôm nay nàng lại bị bắt đứng ngất xỉu ở bên ngoài, không biết ở thành Lạc Dương có bao nhiêu người sẽ ở sau lưng nói bà đã hà khắc với con dâu mình.

Bà không muốn nói tiếp về Thích thị, liền đổi chủ đề: “Mấy hôm nay A Yển đều có công vụ vào ban đêm. Hôm qua ta có sai đầu bếp nấu cháo lươn. Ngươi đi xem đã xong chưa.”

Cố Ảo biết Kê lão phu nhân không thích nghe người ta nói nhảm, liền ngậm miệng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Kê lão phu nhân thở dài một tiếng.

Trong lòng bà đối với Thích thị có rất nhiều điều khó nói phức tạp, nhưng cũng không muốn cùng nàng nói thêm vài câu lại phát sinh nhiều chuyện.

Ba năm trôi qua, sau khi Thích thị rời khỏi phủ, bà sẽ sắp xếp một mối hôn sự khác cho nhi tử của mình.

Tiểu thư khuê các gì đó bà đều không nghĩ tới. Các thế gia ở Lạc Dương đều giao hảo qua lại với Kê gia, nhưng ở phía sau thì bọn họ lại âm thầm coi thường Kê gia. Những lời đồn thổi sau lưng nói gia tộc bọn họ đều là xuất thân từ dân đen, nữ nhi Kê gia đều có xuất thân thấp kém, thô tục không hiểu lễ nghi.

Nữ nhi của bà vốn là đứa trẻ không nói nhiều, sau khi đến Lạc Dương, nó lại càng ít nói hơn. Bà nghĩ chính là những lời đồn đại đó đã khiến nữ nhi thành ra như vậy!

Bởi thế Kê giá cũng không thể chứa nổi một tiểu thư khuê môn danh giá.

Thích Oánh Tuyết rời khỏi viện của Kê lão phu nhân, nàng quay đầu liền có thể nhìn thấy viện của Kê Yển.

Hôm qua nàng suy nghĩ đến nửa đêm, không biết làm sao mới có thể khiến bản thân không sợ Kê Yển nữa.

Cuối cùng, cũng không có biện pháp nào tốt, ngoại trừ việc biến Kê Yển thành một người quen thuộc, tự nhiên chính mình sẽ trở nên tâm lặng như nước khi ở cạnh chàng.

Hít một hơi thật sâu, nàng đi về phía viện của Kê Yển.

Nhìn hướng cô nương đi, vυ" nuôi liền biết cô nương nhà mình không chỉ nói miệng rồi thôi.

Mỗi khi Thích Oánh Tuyết bước thêm một bước về phía viện, cơ thể nàng lại càng căng cứng hơn.

Hai chân bước một hồi nhưng vẫn không nhịn được run lên.

Khi đến trước cửa lớn Hạc Viện, nàng bắt gặp Kê Yển và Hồ Ấp đang chuẩn bị rời đi.

Bọn họ cách nhau một cánh cửa, cùng lắm chỉ là vài bước chân.

Không có chút đề phòng nào, vừa nhìn thấy người đến, đồng tử của Kê Yển đột nhiên co rút lại, gần như theo bản năng của cơ thể chàng liền lùi lại một bước nhỏ.

Kê Yển cách bước chân của nữ tử kia vừa đúng một bước.

Chàng khẽ nâng mắt lên, nhìn vào Thích thị, hơi nheo mắt: "Đến Hạc viện có chuyện gì?"

Ánh mắt của chàng sắc bén như đang thẩm vấn phạm nhân, áp lực khiến người ta không dám thở mạnh.

Đừng sợ, đừng sợ.

Thích Oánh Tuyết âm thầm tự khuyên nhủ mình trong lòng.

Nàng cố chịu đựng sự khó chịu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kê Yển.

“Nghe nói hôm qua thϊếp thân ngất xỉu, là nhờ có phu quân đưa trở về. Hôm nay đặc biệt muốn đến gặp chàng nói lời cảm tạ."

Khi Kê Yển nghe thấy Thích thị gọi mình là phu quân, lại nhìn vẻ sợ hãi không thể che giấu trong đáy mắt nàng, rõ ràng nàng không muốn đến tìm chàng, vậy tại sao nàng lại cứ xuất hiện trước mặt Kê Yển nhiều lần như vậy?

"Thích thị."

Nghe một tiếng Thích thị này, đôi vai của Thích Oánh Tuyết chợt căng lên, nàng nén nỗi sợ hãi, cụp mắt xuống nói: "Phu quân có chuyện gì sao."

"Ở trong phủ gọi ta là Lang chủ, hoặc gọi là đại nhân."

Hai người chỉ là bái đường với nhau, thư hoà li cũng sẽ sớm ở trong tay mỗi người, như vậy thì còn tính là phu thê thật sự gì nữa?

Nàng miễn cưỡng gọi mình là "phu quân", chàng nghe được cũng cảm thấy khó chịu.

Dường như Thích Oánh Tuyết cảm nhận được sự chán ghét, mím môi không nói gì.

Nhìn thấy nữ nhân trước mặt cúi đầu, không có phản ứng gì, sắc mặt Kê Yển mới trầm ổn lại: "Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng đến tìm ta, có việc gì thì để quản sự sắp xếp."

Không biết mục đích là gì, nhưng dù sợ hãi như vậy nàng vẫn dám tiến đến gần chàng, còn không bằng để nàng ăn sung mặc sướиɠ ở trong Thanh Chỉ viện ba năm này.

Kê Yển cũng mặc kệ tâm trạng của nàng như thế nào, chàng đi ra khỏi sân, đi ngang qua người nàng.

Kê Yển đi ngang qua, khiến ánh nàng vô ý liếc nhìn đến lòng bàn tay to lớn áp vào trên eo chàng, nàng chợt nhớ tới chính lòng bàn tay chai sạn này không phân biệt nặng nhẹ đã để lại vô số dấu vết trên cơ thể mình, sắc mặt nàng bỗng chốc tái nhợt.

Thích Oánh Tuyết siết chặt lòng bàn tay, lần nữa tự trấn an mình trong lòng không được để chuyện trong quá khứ ảnh hưởng đến nữa.

Đi được mấy bước, Hồ Ấp quay đầu nhìn Thích thị, sau đó hạ giọng nói: “Nhị ca, sắc mặt Thích thị trắng bệch.”

Kê Yển không nói gì, tiếp tục đi về phía viện của mẫu thân.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Thích thị: “Việc ta và chàng thành hôn là ý của thánh nhân, nhưng lại phân viện sống riêng, vậy là làm trái với ý chỉ!”

Âm thanh cuối cùng có vẻ run rẩy, nhưng nàng lại nói rất nhanh, dáng vẻ tựa như bất chấp tất cả.

Kê Yển dừng lại, quay đầu nhìn nữ nhân đầy vẻ miễn cưỡng ở phía sau, nhướng mày.

Ngoại trừ Thích Oánh Tuyết vừa nói xong và Kê Yển rất ít khi lộ ra biểu cảm gì trên mặt, thì những người khác nghe được lời nói này của nàng đều trợn tròn mắt.