Edit: Chickenliverpate
Thời tiết vào thu, trong viện yên tĩnh đến mức không một tiếng động, những chiếc lá vàng khô rơi đầy trên mặt đất cũng không có người nào quét dọn.
Một người đầy tớ già phúc hậu bưng chén thuốc đen sì đi bên dưới mái hiên, đi qua đình viện, gió cuốn những chiếc lá vàng rụng xào xạc bên dưới chân bà.
Bên dưới hành lang chính viện có một người đầy tớ mặt nhọn đang ngồi trước cửa đóng đế giày.
Người đầy tớ già bưng thuốc đi về phía trước, liếc nhìn vào bên trong phòng, hỏi: “Thích thị đã tỉnh chưa?”
Người đầy tớ đang đóng giày tức giận: "Tỉnh rồi, nhưng cứ ngẩn người nhìn lên nóc màn, gọi cũng không trả lời."
Người đầy tớ già phúc hậu lo lắng nói: "Không phải sốt đến phát ngốc luôn rồi chứ?"
Người đầy tớ già đặt đế giày xuống, nhìn vào cửa phòng đang mở toang, hơi nhíu mày nói: "Ta kiểm tra rồi, đã hạ sốt. Bởi vì bị bệnh, lang chủ cũng không tới thăm nàng ta, cho nên mới giống như người mất hồn vậy đấy."
Lang chủ và Thích thị đã thành hôn được nửa năm, nhưng lang chủ chưa từng tới viện tử này.
Không chỉ không tới, mà vào ngày thành hôn, ngay cả cửa tân phòng cũng không bước vào.
“Lang chủ không đến, sao Thích thị không chủ động một chút?” Người đầy tớ già bưng thuốc thở dài.
Người còn lại nở nụ cười giễu cợt: “Lúc Lang chủ còn làm bộ đầu, đã từng bị phụ thân của Thích thị bắt nhốt, còn dụng tư hình, suýt chút nữa là mất mạng, có lẽ Thích thị cũng sợ bị trả thù, sao dám đi tìm lang chủ?"
Lời nói của người này không chút kiêng kị, cũng truyền vào trong phòng.
Dĩ nhiên Thích Oánh Tuyết đang nằm trong phòng cũng nghe được.
Nàng ngẩn người nhìn nóc mành trướng, trong lòng chua xót.
Đúng như hai người đầy tớ già này nói, nàng và phụ thân thật sự đã hoàn toàn đắc tội với tân quý nhân trong triều.
Nàng lại gả vào Kê gia, khẳng định là không còn đường sống.
Nhớ lại giấc mơ vừa rồi trong lúc ngủ mê man, nước mắt bất giác chậm rãi rơi xuống.
Vừa rồi nàng nằm mơ thấy mình sống trong một quyển thoại bản, chỉ là một nhân vật nhỏ xuất hiện không nhiều lắm.
Trong thoại bản, nàng là thê tử đoản mệnh của kẻ phản diện Kê Yến, vừa ngốc nghếch lại kiêu căng.
Bởi vì không khôn ngoan, cho nên ngu ngốc bị người ta hãm hại hủy hoại trong sạch, bị Kê Yến bắt gian tại trận.
Nàng là đích nữ của Trưởng Sử An Châu, vốn phải gả vào phủ Quận Vương An Châu, hai nhà đã có ý bàn bạc chuyện hôn sự trong thọ yến của lão Quận Vương phi.
Nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Trong thọ yến, huyện chủ Thanh Nguyên của phủ Quận Vương đã sai người đến mời nàng đi uống trà đánh cờ.
Nàng một lòng muốn làm thế tử phi của phủ Quận Vương, tất nhiên là nguyện ý giao hảo với huyện chủ, liền đáp ứng lời mời.
Nhưng gần tới bên ngoài phòng, liền có người gọi tỳ nữ của nàng đi hỗ trợ, còn nói trong phòng không có ai, bảo nàng vào phòng ngồi đợi một lúc.
Nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, nào ngờ vừa đẩy cửa bước vào gian phòng tối đen như mực, không đợi nàng kịp phản ứng, liền bị một đôi tay nóng bỏng thô bạo kéo lên giường.
Quá hoảng sợ, nàng trơ mắt nhìn cửa phòng bị ai đó đóng lại từ bên ngoài.
Khi thân thể nóng bỏng cường tráng đè xuống, nàng bị dọa đến mất đi chuẩn mực, khóc lóc cầu xin người nọ thả mình ra.
Không ngờ, sau khi hít phải mùi hương nồng nặc trong phòng, tâm trí nàng cũng mê mẩn, chậm rãi bò lên thân thể nóng hừng hực của nam nhân.
Thích Oánh Tuyết chìm đắm trong thoại bản hai năm, thủ đoạn hạ lưu cỡ này đầy rẫy trong thoại bản. Nghĩ lại, có lẽ nam nhân này cũng bị trúng chiêu rồi.
Đầu óc biết rõ bị trúng chiêu, nhưng lại không thể khống chế thân thể của mình.
Khi đó nàng không quan tâm nam nhân này có giống mình hay không, chỉ biết nàng vô cùng hận hắn.
Trong lòng nảy sinh độc ác, nàng cắn bả vai nam nhân, đến khi trong miệng toàn mùi máu tươi nàng cũng không nhả ra.
Nàng càng cắn tàn nhẫn, nam nhân nọ càng va chạm hung hãn hơn.
Hoang đường một hồi lâu, đến khi nam nhân khôi phục chút thần trí, cửa phòng bị đá mở tung ra, một chiếc chăn mỏng lập tức bao quanh người Thích Oánh Tuyết một cách chặt chẽ.
Hai tỳ nữ từ bên ngoài bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh hãi không thôi.
Một cuộc truy hoan kịch liệt khiến giường chiếu trở nên lộn xộn.
Sắc mặt nam tử âm trầm, nhưng lại bình tĩnh đến không ngờ.
Hắn nhặt y phục trên mặt đất lên, quấn quanh hông rồi đến sau tấm bình phong mặc vào.
Hai tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không dám nghĩ nhiều, lập tức đi đến kiểm tra cô nương Thích gia bên dưới tấm chăn mỏng.
Nhìn thấy cả người cô nương Thích gia bầm tím, liền giật nảy mình.
Thiếu nữ xinh đẹp của Thích gia thật tội nghiệp.
Thích Oánh Tuyết không còn chút sức lực, bọn họ vốn muốn mặc y phục lại cho nàng nhưng toàn bộ đều bị xé rách, không thể che thân, chỉ có thể chuẩn bị một bộ mới.
Bên ngoài viện đã sớm bị một đám người bao vây, gần như một giọt nước cũng không lọt, không sợ người trong phòng chạy trốn.
Đợi Thích Oánh Tuyết mặc xong y phục hoàn chỉnh, phụ thân Thích Minh Hồng mới dẫn tâm phúc đi vào bên trong.
Nhìn thấy phụ thân, như có núi dựa, khôi phục chút thần trí, Thích Oánh Tuyết khóc đến thê lương, lên án nam nhân này đã hủy hoại trong sạch của nàng.
Thích Minh Hồng chỉ có một mình Thích Oánh Tuyết là nữ nhi, tất nhiên sẽ đối xử như châu báu. Nghe tố cáo như vậy thì đâu còn lý trí, liền rút đao bất ngờ chém về phía nam tử.
Nam tử cũng không tránh né, lưỡi đao cứ như vậy chém xuống bả vai, máu tươi phun ra, dọa Thích Oánh Tuyết sợ đến ngất đi.
Thấy nữ nhi bảo bối hôn mê, Thích Minh Hồng mới khôi phục lý trí, bảo tỳ nữ đưa nữ nhi ra khỏi phòng, chuyện còn lại để ông giải quyết.
Phủ Quận Vương biết mình đuối lý, đuổi hết người trong viện ra ngoài, đồng thời khiến cho bọn họ câm miệng. Nam nhân kia cũng giao cho Thích Minh Hồng tự mình xử lý.
Thích Minh Hồng sai người trói hắn lại, đưa thẳng về phủ nha, tống vào ngục dùng roi hình.
Vốn muốn hành hạ hắn một thời gian, khiến hắn hoàn toàn tàn phế. Nhưng không ngờ lại phát sinh biến số, người này thế mà lại lắc mình một cái, trở thành Tả Hữu Dực Vệ Trung Lang Tướng của vũ lâm quân được đích thân Thánh Nhân phong tước!
Cấm quân đều là thân vệ của Thánh Nhân, tiền đồ vô lượng, có thể nói là từng bước bước lên chín tầng mây.
Trên thánh chỉ nói Kê Yến đã có công cứu thánh giá trong hung hiểm, lại một đường liều mình hộ tống tới Lạc Dương. Trong lúc không biết thân phận Thánh Nhân, hai người đã kết bái huynh đệ.
Thánh Nhân cảm đức, thăng chức làm Tả Hữu Dực Vệ Trung Lang Tướng của vũ lâm quân.
Từ một bộ khoái chưa từng có phẩm cấp, nhảy một cái thành quan tứ phẩm ở kinh thành, còn là huynh đệ với Thánh Nhân, thân phận tôn quý không kể xiết.
Vừa nghe được tin này, trên dưới Thích gia đều bủn rủn tay chân, Thích Oánh Tuyết bị dọa sợ đến mức không dám bước ra khỏi cửa.
Phải biết rằng, phụ thân nàng chẳng qua cũng chỉ là Trưởng Sử Trung Châu chính lục phẩm, tại địa phương tuy có thể lấy tay che trời, nhưng so với quan lại ở kinh thành, thì ngay cả quan thất phẩm ở kinh thành cũng không bằng.
Bị người ta bắt gian là sự thật, dùng tư hình cũng là sự thật. Nếu suy xét kỹ thì cả hai người đều vô tội.
Nhưng Kê Yến bị dùng tư hình, chỉ còn lại chút hơi tàn, Thánh Nhân rất khó không giận chó đánh mèo lên Thích gia.
Nội thị truyền chỉ đã chỉ điểm cho Thích gia, bảo bọn họ sửa miệng, nói hai người lưỡng tình tương duyệt, ít ngày nữa sẽ thành hôn, dùng cái này chặn lại miệng lưỡi thế gian.
Thích Oánh Tuyết sợ Kê Yến trả thù, nào dám đồng ý.
Nàng vốn sống chết không chịu gả cho Kê Yến, nhưng thẩm nương trong nhà đã tới phân tích cho nàng biết thiệt hơn.
Đề nghị của nội thị nghiễm nhiên cũng chính là ý của Thánh Nhân, nếu dám cãi thánh mệnh, chỉ sợ sẽ liên lụy đến toàn tộc.
Câu nói này đã khiến cho Thích Oánh Tuyết đang liều chết không từ hoàn toàn buông bỏ.
Cho dù có hồ nháo, không hiểu chuyện đến đâu, nàng cũng biết sủng ái của phụ thân đối với mình là độc nhất vô nhị.
Mẫu thân mất sớm, phụ thân chưa bao giờ tái hôn, chỉ có một nữ nhi là nàng. Mặc dù cho ấu tử nhà nhị thúc làm con thừa tự, cũng chưa từng giảm bớt sủng ái đối với nàng, mọi thứ cho nàng đều là tốt nhất.
Nàng biết phụ thân hùng tâm tráng chí.
Phụ thân một lòng hướng về Lạc Dương, muốn làm quan ở kinh thành, dùng sự cẩn trọng nhiều năm, chỉ mong tạo chiến công xuất sắc sẽ được thăng quan đến Lạc Dương.
Chuyện đó nàng cũng có hai phần lỗi.
Nếu nàng không đi, hoặc nếu nàng có thể nói ra tiền căn hậu quả, phụ thân cũng sẽ không vì trút giận cho nàng mà chém Kê Yến, càng sẽ không dùng tư hình.
Vì người phụ thân xem cô như bảo bối, Thích Oánh Tuyết rưng rưng đáp ứng hôn sự.
Gả vào Kê gia năm tháng, nàng chui rúc trong tiểu viện Thanh Chỉ, ngay cả cửa viện cũng không dám bước ra. Nàng luôn sợ Kê Yến nhìn thấy nàng sẽ nghĩ cách trả thù.
Mỗi ngày đều run rẩy sợ hãi, mãi cho đến buổi tối hai ngày trước, trời đổ mưa to, không kịp đóng cửa sổ, gió lạnh tràn vào phòng, cộng thêm ngày ngày nơm nớp lo sợ, nàng liền ngã bệnh.
Đêm qua phát sốt, nên nằm mộng thấy một giấc mơ hoang đường.
Trong thoại bản, Kê Yến là một nhân vật phản diện có thù tất báo, những kẻ bắt nạt và làm nhục hắn, hắn sẽ đòi lại từng người một.
Lúc đó rõ ràng nàng biết bên trong có bẫy, nhưng vẫn đổ hết trách nhiệm lên người hắn.
Hơn nữa phụ thân còn suýt lấy mạng hắn, khiến hắn phải dưỡng thương trên giường thật lâu mới có thể khỏi hẳn, thù này sâu như thế, sao hắn có thể buông xuống được?
Trong thoại bản, sau khi nàng gả cho Kê Yến một năm, phụ thân bị tính kế mà phạm sai lầm, sau khi chịu năm mươi gậy liền bị tống vào ngục.
Nàng một lòng muốn cứu phụ thân, biết Kê Yến chỉ mong sao phụ thân gặp tai họa, liền âm thầm tìm thế tử phủ Quận Vương.
Uy hϊếp hắn ta cứu phụ thân mình, nếu không đồng ý, nàng sẽ tố cáo với Kê Yến chuyện xảy ra ở phủ Quận Vương đêm đó là do hắn ta bày bẫy rập.
Lần thứ hai gặp thế tử Quận Vương ở phật tự, bên trong thiện phòng, còn chưa nói được mấy câu đã bị Kê Yến bất ngờ xông vào bắt tại trận.
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cho dù y phục có chỉnh tề cũng không giải thích được.
Kê Yến lấy lý do nàng hồng hạnh xuất tường mà hưu nàng trước mặt mọi người, nàng cũng rơi vào kết cục bị người người nhục mạ.
Nhà thân nương nghèo túng, bị phu quân hưu ra khỏi nhà, mất đi chỗ dựa, suýt chút nữa bị đăng đồ tử đoạt đi trong sạch, nàng liền đập đầu tự sát.
Đây cũng là kết cục của nàng trong thoại bản.
Còn Thích gia bị lưu đày đến vùng đất khắc khổ, không còn tin tức.
Giấc mộng này chân thật đến mức nàng tỉnh lại đã lâu nhưng ký ức vẫn còn như mới.
Ngay cả tên của những người từng nghe qua cũng rất rõ ràng.
Vậy thì còn có gì không hiểu?
Sợ là nàng đã mơ thấy chuyện xảy ra trong tương lai!
Tương lai đen tối và đầy sóng gió khiến đôi mắt nàng đau đớn khó chịu, nước mắt như ngọc liên tục rơi xuống không ngừng.
Chăn đệm và y phục cũng thấm đẫm nước mắt.
Nàng sợ tất cả sẽ thật sự kết thúc.
"Sao ta nghe thấy tiếng khóc?"
Hai người đầy tớ già đang tán gẫu bên ngoài phòng, người phúc hậu mở miệng.
Câu nói vừa dứt, âm thanh cũng im bặt, bọn họ nín thở nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng.
Thật sự đúng là tiếng khóc.
Một lúc sau, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Trong phòng lại truyền đến tiếng khóc nức nở cố nén, người đầy tớ già phúc hậu không đành lòng, liền bưng chén thuốc đi vào phòng đặt lên bàn, chậm rãi đi tới bên giường, vén màn lên.
Đập vào mắt bà là một tiểu phụ nhân lấy cánh tay che mắt, để lộ nửa dưới khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Tiểu phụ nhân cố nén thanh âm nức nở, không để ý bên mép giường bất ngờ xuất hiện một người đầy tớ già.
Người đầy tớ mặt nhọn cũng tiến vào, liếc nhìn về phía giường.
Cánh tay đang che hai mắt trắng đến phát sáng, vừa trắng vừa mịn.
Không thể không thừa nhận, Thích thị này quả thật có một bộ da rất tốt.
Thích thị eo nhỏ ngực lớn mông vểnh, rõ ràng là tướng sinh đẻ tốt.
Ngay cả gương mặt cũng rất đẹp, dáng dấp quá mức yêu mị mê hoặc, chỉ một cái liếc mắt cũng giống như đang câu dẫn.
Thỉnh thoảng nhìn vẻ ngoài hấp dẫn của Thích thị, bà ta cũng cảm thấy nếu nàng đến trước mặt lang chủ giở chút thủ đoạn, cũng có thể được sủng ái.
Nhưng gả đến đây được mấy tháng, ngay cả cửa viện cũng chưa từng đi ra, thì nói gì đến thủ đoạn mời sủng.
Nếu có tâm tư muốn vươn lên, bà ta cũng nhận mệnh ở bên cạnh hầu hạ, nhưng vậy mà lại là loại bùn nhão không thể trét tường.
Nghĩ tới đây, người đầy tớ già mặt nhọn không còn hoà nhã nữa: "Nương tử đừng khóc, đại phu nói bệnh của nương tử uống thuốc hai ba ngày là khỏe thôi." Mặc dù gọi là nương tử, nhưng trong giọng nói không hề có chút tôn kính nào.
*
Trên dưới trong phủ ai chẳng biết vị trí chủ mẫu Kê gia này chỉ là hư danh? Bà ta cũng không muốn lấy lòng vị chủ tử sớm muộn gì cũng bị hưu này.
Thích Oánh Tuyết cắn môi, nuốt tiếng nức nở ngược vào trong.
Chưa được bao lâu, ngay cả đầy tớ cũng có thể khi dễ nàng!
Thành thật mà nói, nàng biết rõ Kê Yến bị oan, nhưng vẫn lên án hắn, khiến hắn suýt mất mạng, nàng đúng là có lỗi, nhưng nàng cũng bị người ta tính kế.
Trong sạch của nàng quả thật đã bị Kê Yến đoạt mất, hôn sự cũng vì vậy mà bị hủy hoại.
Việc làm của phụ thân mặc dù có quá đáng, nhưng cũng không thể đẩy hết toàn bộ tội lỗi lên người bọn họ chứ.