Nàng từ nhỏ giỏi cầm kỳ thi họa, lại thạo việc nữ công gia chánh, lớn lên có diện mạo hơn người nên dù không phải là thành trấn lớn nhưng đến tuôi cặp kê có rất nhiều kẻ thiếu điều đạp đổ cửa nhà muốn nhờ mối mai đến hỏi cưới. Thế nhưng vì nàng là có chỉ phúc vi hôn nên đều từ chối, tướng công tương lai của nàng nói sao mà kỳ lạ, gặp cũng chưa gặp nàng lại có ý muốn hưu thê. Nàng là tự nhận thấy bản thân mình là không có thiếu sót. Có chăng cũng chẳng qua là nàng quá mê nghe các sự tích anh hùng của các nhân sĩ giang hồ. Dù rằng nàng là một khuê nữ trong nhà thế nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ gì xảy ra trên giang hồ nàng đều biết. Nhưng hâm mộ nhân sỹ giang hồ đâu phải là chuyện gì đó quá xấu đến mước tướng công muốn hưu thê chứ. Không thể cứ thế mà bị tướng công bỏ một cách vô lý như thế được. Nàng phải cho hắn thấy lấy được nàng là hắn may mắn nha.
Hắn là kẻ sinh mạng luôn chập chờn trước sống và chết, thân lại mang một bí mật không thê cho kẻ khác biết. Đến bản thân hắn còn lo không xong cưới thê tử thì phải làm thế nào. Hắn cũng là không muốn hại người ta trẻ như vậy làm quá phụ nên luôn tìm mọi cách thông tri đến nàng về bệnh tình cùng tâm ý của hắn muốn nàng từ bỏ hôn sự này. Nàng ta có phải quá ngốc đến mức không hiểu được ý của hắn hay không vì sao vẫn cứ nhất quyết gả cho hắn vậy. Hắn cũng thật là đau đầu với thê tử này mà. Mọi dự định của hắn cũng vì nàng mà dần thay đổi, khiến cho mọi thứ cứ thế rối tung lên hết cả….