Chương 79: Tức đến hộc máu

Yêu Nguyệt Các

Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe cùng tiếng bước chân ngạo mạn, ‘kẽo kẹt’ một tiếng giòn vang, cửa chậm rãi đẩy vào từ bên ngoài, một luồng ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong phòng tối, trên mặt đất hiện lên một bóng dáng thon dài.

Trong bình phong, là giường hẹp khắc hoa, bốn phía rủ xuống màn che màu đỏ thắm, màn che theo gió phấp phới lên, trên giường như ẩn như hiện một nam tử tuấn mỹ, một đầu tóc đen nhánh như mực cuộn trên giường, tóc đen uốn lượn, yêu mị giống như rắn dần chiếm lấy tim.

Nha hoàn canh giữ ở một bên thấy người tới là Vương phi, vội vàng cung kính khẽ nhún người với nàng: "Vương phi!"

Nam Cung Tự gật đầu một cái, khoát tay ý bảo họ lui ra.

Sau khi xua nha hoàn đi, nàng đến gần bên giường ngồi xuống, tiểu hồ ly nằm trên đầu vai nghiêng đầu, mắt to ngập nước liếc nhìn nam tử trên giường nhỏ, ngay lập tức tung người, chạy như bay trên người của Hiên Viên Dật, dùng móng vuốt cào hai cái, không phản ứng? Nó đưa đầu lưỡi béo mập ra liếʍ liếʍ gương mặt tuấn mỹ, nam tử cau mày, Nam Cung Tự nhanh chóng ôm lấy tiểu hồ ly.

"Tiểu Hồ, đừng làm rộn!"

Hình như tiểu hồ ly nghe hiểu lời của nàng..., "Ô ——" một tiếng, làm bộ đáng thương nằm trên đầu gối Nam Cung Tự.

Nam Cung Tự than một tiếng, rủ thấp hàng mi dài thon mảnh xuống, ngón trỏ êm ái lướt qua gò má đầy mê hoặc của nam nhân, tiếp xúc nhiệt độ tản ra từ trên mặt hắn, cho thấy rõ ràng là có chuyển biến tốt, nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Cốc cốc ——" ngoài phòng truyền đến ba tiếng gõ cửa thanh thúy, theo đó truyền đến âm thanh của quản gia: "Vương phi, Nhị hoàng tử tới."

Nghe vậy, Nam Cung Tự nằm lên l*иg ngực rắn chắc ấm áp này của nam nhân, tay ngọc thon thon đưa vào phía trong y phục, sờ thấy vật cứng rắn lạnh như băng, khóe môi nàng khẽ mấp máy, nhấc bàn tay ra ngoài, là Hổ Phù! Liếc nhìn Hiên Viên Dật còn chưa khôi phục ý thức, nàng nâng mái tóc rủ xuống bên tai lên, cúi đầu xuống, hôn lên môi mỏng khêu gợi của nam nhân, chậm rãi dời đi: "Chờ ta!"

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Cửa chậm rãi đóng, tia sáng cũng dần dần biến mất, trong nháy mắt bên trong phòng mờ mịt tối xuống.

Trên cung điện máu nhuộm truyền đến tiếng bước chân cuống quít cùng tiếng thét chói tai thảm thương, khắp nơi trên mặt đất nằm đầy cung nữ chết thảm, thái giám, thị vệ, trên hành lang gấp khúc một nữ tử toàn thân hoa lệ dắt một bé trai, liều mạng chạy, ở phía sau trường thương binh lính cố chấp đuổi theo không buông .

Âm thanh xung quanh trong một khắc kia ngừng lại: "Hắc —— hắc —— HAAA" chỉ truyền đến tiếng tiểu nam hài thở hổn hển cùng âm thanh chạy trốn trên hành lang.

"Phanh" một tiếng thanh thúy vang lên, nữ nhân nhanh chóng đóng cửa lại, dắt tay bé trai chạy vào bên trong tẩm cung: "Rầm rầm rầm" ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa làm cho người kinh hãi run sợ, nữ nhân đem nam hài an trí ở dưới gầm giường.

Nam hài thấy nữ nhân muốn rời đi, hoảng sợ lo lắng kéo váy nữ nhân: "Mẫu hậu, đừng đi, Dật nhi không muốn xa người."

Mắt nhìn thấy cửa rất nhanh sẽ bị binh lính xô vào, nữ nhân nhíu mày một cái, ngồi xổm người xuống, hai tay nâng mặt con trai: "Chờ ta ——"

Bóng lưng nữ nhân từng chút từng chút biến mất trong tầm mắt nam hài: "A ——" thét lên một tiếng, một tia máu đỏ tươi bắn lên giấy dán trên song cửa sổ, đáy mắt nam hài trống rỗng vô hồn, không khóc, chỉ là ngơ ngác sững sờ ở đó.

"Đi vào lục soát!" Một nam tử mặc chiến bào màu vàng óng đi vào, từng bước từng bước tới gần phía hắn.

"Thái Phó, bệ hạ có lệnh, hạn ngươi trong vòng một nén nhang tìm được đồ hắn muốn bên trong, sau đó sẽ thiêu nơi này."

Nam tử nhíu mày một cái, liếc nhìn vết máu dưới sàn, xoay người giơ bảo kiếm trong tay lên: "Đi!"

"Mẫu hậu ——"Yêu Nguyệt Các vắng vẻ truyền đến một tiếng gọi thảm thương, nam tử trên giường nhỏ chợt mở đôi mắt ứ máu ra, đôi môi đỏ thẫm khẽ nhếch, thở gấp một trận giống như nước sôi phát ra hơi nước.

Hiên Viên Dật yếu đuối ngồi dậy, tóc dài đen mượt trùm lên lưng, sau lưng y phục ngủ màu trắng đã sớm ướt một mảnh, hắn nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, cằm khẽ ngẩng lên, giơ tay lên sờ tóc trên trán, che cặp con ngươi khát máu kia, môi mỏng mím chặt thành một đường.

Thì ra là đang nằm mơ!

Không, đó không phải là mơ, mà là trí nhớ năm mười tuổi ấy, giống như một loại ác ma quấn lấy toàn bộ 14 năm của hắn.

"Vương gia!" Mộ Thiên Vấn một cước đạp cửa đi vào, nhanh chóng vòng vào trong bình phong, thấy Hiên Viên Dật tỉnh lại, nhưng hắn nhận thấy sắc mặt Vương gia có chút gì đó không đúng, thậm chí có chút sợ hãi, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, lo lắng nói: "Vương gia, người không sao chứ?"

Hiên Viên Dật im lặng không lên tiếng, thật lâu sau, hắn mở miệng hỏi: "Vương phi đâu?"

Chuyện này vừa hỏi, sắc mặt Mộ Thiên Vấn cứng đờ, nhớ lại Tiểu vương gia ngàn căn vạn dặn không thể nói cho Vương gia, chuyện Vương phi xuất chinh, hắn bắt đầu lắp bắp nói: "Vương phi. . . . Vương phi nàng. . . . . ." Lắp bắp thật lâu, mới nhắm mắt nói: "Vương phi đi một chuyến tới Võ Đang, nói là hôm nay là ngày giỗ Thái Ất chân nhân, sợ rằng phải đi mấy tháng."

Nghe vậy, Hiên Viên Dật rủ tay xuống, mắt phượng nhỏ dài khẽ nheo lại, sầm mặt, hỏa khí vừa hạ xuống liền vọt lên, hắn mới đi hết một vòng trở lại từ Quỷ Môn quan, thân là thê tử nàng không ở bên giường coi chừng hắn thì cũng thôi đi, thế nhưng không được hắn cho phép liền một mình đi Võ Đang, nữ nhân này thật đúng là không an phận, xem ra phải nhìn chằm chằm nàng hai mươi bốn canh giờ mới được.

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

"Vương gia, người đi đâu?" Mộ Thiên Vấn thấy Hiên Viên Dật đi giày vào muốn đứng lên, tâm hoảng hốt, chẳng lẽ Vương gia muốn đi Võ Đang sao? Hắn kiên trì tiến lên giữ Hiên Viên Dật lại: "Thân thể người còn chưa phục hồi như cũ, không thể đi ra ngoài, phải hảo hảo điều dưỡng thân thể mới được!"

"Cút ngay!" Hiên Viên Dật rống lên một tiếng, Vương phi cũng đi rồi, hắn làm gì còn có ý định dưỡng thương?

Mắt nhìn thấy Hiên Viên Dật rất nhanh đi ra ngoài, khiến cho Mộ Thiên Vấn lo lắng, ngộ nhỡ Vương gia đến Võ Đang, không tìm được Vương phi, hậu quả khó mà lường được! Trong nháy mắt cửa bị đẩy ra đó, Mộ Thiên Vấn thấy người tới là Hiên Viên Tuyệt cùng Quỷ Y, vội vàng nói: "Tiểu vương gia, Vương gia muốn lên Võ Đang tìm Vương phi, mau, mau ngăn hắn lại!"

Hiên Viên Tuyệt nhíu mày, Võ Đang? Liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, nhất thời trong tim sáng tỏ, bàn tay đặt trên ngực Hiên Viên Dật, hí mắt nói: "Vương huynh, chờ sau khi bệnh người khỏi hẳn, người đi Võ Đang, Vương đệ tuyệt không cản người!"

Hiên Viên Dật sầm mặt, bốn mắt nhìn nhau, ma sát sinh ra một tia mùi thuốc súng, vừa nghĩ tới Nam Cung Tự đang mang thai đi Võ Đang, ngộ nhỡ trên đường đi gặp phải cường đạo thì làm thế nào? Ngộ nhỡ trên đường có gì ngoài ý thì làm thế nào? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lo lắng bồn chồn, cắn răng nói: "Cút ngay! Đừng ép ta ra tay."

"Vương huynh, bệnh của người lúc nào cũng có thể tái phát, sợ rằng không đến được Võ Đang người sẽ phát bệnh mà chết, vậy người dứt khoát gϊếŧ chết ta được rồi, tránh cho Vương tẩu trở lại tìm ta khởi binh vấn tội." Hiên Viên Tuyệt nhắm mắt, hoàn toàn chuẩn bị nhận lấy cái chết, hắn đương nhiên biết Hiên Viên Dật sẽ không xuống tay với hắn, nhưng mà hắn không dám đảm bảo sau khi Vương huynh đi Võ Đang không tìm được Vương tẩu, có thể trong cơn tức giận ngay cả hắn cũng không bỏ qua cho hay không.

"Ngươi. . . . . ." Hiên Viên Dật cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hiên Viên Tuyệt, quả đấm giấu trong tay áo phát ra tiếng kẽo kẹt giòn vang, rất muốn một quyền gϊếŧ hắn, nhưng hắn không làm như vậy, dù sao Hiên Viên Tuyệt là người thân duy nhất của hắn: "Mau tránh ra!" Tự tay hắn cứng rắn đẩy Hiên Viên Tuyệt ra, đang muốn đi ra ngoài phòng, đột nhiên dừng bước chân, nhìn về phía mặt Quỷ y đang híp mắt cười, hí mắt nói: "Ngươi cũng muốn ngăn cản ta?"

"Không phải! Chỉ là đến giờ Vương gia uống thuốc rồi." Nụ cười Quỷ y nồng hậu, ống tay áo hướng về phía mặt Hiên Viên Dật vung lên, bột màu trắng rắc lên trên mặt của hắn.

Cả người Hiên Viên Dật giống như rời ra yếu đuối ngã vào người của Quỷ y, toàn thân cao thấp gần như không thể động đậy, giống như là quả cầu da bị xì hơi, một cỗ nồng nặc tùy ý xâm nhập vào ý thức của hắn: "Ngươi. . . . . . Ngươi đã làm cái gì đối với ta. . . . . ." Vừa nói xong, trước mắt một vùng tăm tối, ngất đi.

Hiên Viên Tuyệt cau mày liếc nhìn Hiên Viên Dật cả người mềm nhũn hôn mê bất tỉnh trên người Quỷ y, đảo mắt nhìn về phía Quỷ y mặt cười híp mắt, lòng sinh ra vài phần địch ý: "Ngươi đã làm gì với Vương huynh?"

Ngón tay ngọc thon dài của Quỷ y nâng Hiên Viên Dật lên sau lưng một luồng mực phát, ngửi mùi thơm thoang thoảng, môi mỏng khẽ mở: "Ở thời điểm đặc biệt, chọn lựa thủ đoạn đặc biệt." Nói xong, chỉ thấy hắn bế ngang Hiên Viên Dật, mở chân thon dài ra đi vào trong phòng.

Nhìn thấy Quỷ y đem Vương gia an trí ở trên giường, vẻ mặt mê mẩn nhìn chằm chằm Vương gia, khóe miệng Mộ Thiên Vấn lúc này hung ác rút ba cái, trầm mặt nói: "Vương gia không thích nam nhân, khuyên ngươi vẫn nên bỏ cái ý nghĩ đó đi!"

Nghe vậy, ngón tay Quỷ y đang cuốn mái tóc trước ngực Hiên Viên Dật dừng một chút, liếc nhìn hai người Mộ Thiên Vấn cùng Hiên Viên Tuyệt một bộ dạng khinh bỉ, nhìn lại Hiên Viên Dật một chút: "Xích" một tiếng cười thanh thúy dễ nghe phát ra thật thấp từ trong miệng hắn.

Hiên Viên Tuyệt đi vào, nhíu mày không hiểu nhìn Quỷ y: "Ngươi cười cái gì?"

"Khụ khụ!" Quỷ y hắng giọng một cái, đứng dậy vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt cùng Mộ Thiên Vấn: "Ta chỉ thích nữ nhân, đối với nam nhân không có hứng thú, nếu như các ngươi dám nói lung tung ra ngoài hủy danh dự của ta. . . . . . ." Nói xong, tròng mắt hẹp dài từ từ híp lại: "Ta sẽ đem các ngươi ném vào trong lò luyện đan dược."

Sắc mặt Mộ Thiên Vấn tối sầm lại, người nào không biết viên Hoàn Hồn đan kia là Quỷ y dùng người luyện thành, hắn cũng không muốn thành đan dược, gật đầu như gà mổ thóc, bày tỏ hắn sẽ không nói ra.

Trái lại Hiên Viên Tuyệt rất tỉnh táo, trước mắt hắn lo lắng nhất chính là Nam Cung Tự, ngộ nhỡ nàng xảy ra sự cố gì, hậu quả rất nghiêm trọng, than một tiếng, ngồi một bên trên ghế, nhìn về phía Quỷ y nói: "Trước khi Vương tẩu trở lại, ngươi phải ở lại vương phủ." Chuyện tới nước này, cũng chỉ có Quỷ y mới có thể trị được Hiên Viên Dật.

"Cũng tốt!" Ngược lại Quỷ y đồng ý rất sảng khoái, sở dĩ hắn đồng ý lưu lại, là bởi vì nàng, Nam Cung Tự!

Mẫu đơn Hàm Dương, vốn nên dồn dập thành mùa, lại đột nhiên rơi rụng xuống đất trong tiếng vó ngựa.

Một đội quân khổng lồ chậm rãi chạy tới thành Hàm Dương gần biên cương, một chiếc xe ngựa to lớn dưới sự hộ tống của đội quân chậm rãi đi ra ngoài thành, bốn phía ngọc châu rủ xuống, cả người Nam Cung Tự mặc một bộ khôi giáp màu vàng kim, ngồi ngay ngắn trên nệm êm bên trong buồng xe, tính toán nàng ra ngoài đã sắp ba ngày rồi, chắc hẳn Vương gia đã sớm tỉnh lại.

Nàng một tay nâng cằm lên, một tay dùng rơm rạ đặt vào trong l*иg chim bồ câu, trong lúc lơ đãng ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe quét mắt nhìn đường phố, khắp nơi đều là khói đặc cùng hỗn loạn, thê lương. Trên đường phố còn lưu lại xe lương thực bị hủy bởi chiến tranh, pháo xa, còn có một ít phòng ốc bị hủy thay đổi hoàn toàn, nghĩ đến cuộc chiến tranh này gây họa tới không ít dân chúng.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Nam Cung Tự tự giễu nâng lên một chút độ cong, khi nào mình lại trở nên cảm tính như vậy?

Mở l*иg chim ra, ôm lấy ‘thầm thì’ gọi bồ câu, móc ra tờ giấy đã sớm viết xong từ trong lòng ngực, cố định dưới chân chim bồ câu, vén rèm cửa sổ lên, đôi tay giương lên, chim bồ câu vỗ cánh bay về hướng thành Lạc Dương.

Tà Vương phủ

Lúc Hiên Viên Dật tỉnh lại, sắc trời ngoài phòng đã sớm âm u xuống, sầm mặt: "Khốn kiếp!" Cúi đầu mắng, làm sao hắn có thể trúng thuốc của Quỷ y, thấy trong phòng không có ai, hắn nhanh chóng vung áo choàng trên đầu giường lên, đứng dậy đi ra ngoài phòng.

"Phịch phịch" truyền đến âm thanh, một con chim bồ câu từ trên bầu trời đáp xuống bả vai Hiên Viên Dật, hắn nhíu mày: "Dùng bồ câu đưa tin?" Liếc mắt nhận ra là bồ câu Nam Cung Tự nuôi.

Hiên Viên Dật nhanh chóng mở tờ giấy ra, thái độ từng chút từng chút dừng lại, khóe miệng hung hăng mãnh liệt rút vài cái, trên tờ giấy viết: ‘Vương gia, lúc chàng thấy được tờ giấy này thần thϊếp đã rời khỏi thành Lạc Dương rồi, cũng không phải là trộm Hổ Phù của chàng, ta cùng Nhị hoàng tử suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân tiến về phía biên cương trợ giúp, đừng lo lắng cho ta, thay thần thϊếp hảo hảo chăm sóc Tuyệt Sắc phường cùng Dục Xuân Lâu. Viết: Nam Cung Tự!’ hắn mấp máy môi, khóe miệng hé ra một chút âm trầm, đem tờ giấy trong tay vê thành một cục.

Khốn kiếp! Hiện tại nàng đang mang thai, lại nâng cái thai ra trận gϊếŧ địch, hơn nữa còn đi cùng ngụy quân tử Nhị hoàng tử, càng quá đáng hơn là, cuối cùng còn nhắn lại muốn hắn giúp một tay chăm sóc sòng bạc cùng thanh lâu: "Khụ khụ ——" ngực một trận buồn bực, máu theo khóe miệng chảy ra, đây tuyệt đối là bị nàng chọc giận đến hộc máu!