Thấy hắn chậm chạp không đáp lại, Hiên Viên Dật nhíu mày, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía vẻ mặt khó xử của Mộ Thiên Vấn: "Còn đứng lỳ ở đây làm cái gì?"
"Dạ, thuộc hạ đi tìm ngay."
Nhìn bóng lưng Mộ Thiên Vấn rời đi, Hiên Viên Dật nâng cằm lên, đảo mắt nhìn trời nắng phía ngoài cửa sổ, hít một hơi thật dài, gọi: "Hổ phách!"
"Hổ Phách ở đây." Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng trả lời.
Thấy Hổ Phách đi vào, cầm lên một xấp tấu chương hắn mới vừa phê chuẩn: "Đưa đến các quân doanh." Nói xong, hắn lười biếng đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Đến đình nghỉ mát lại không có một bóng người, nghe nha hoàn nói Nam Cung Tự cùng một nam tử ở trong sương phòng trò chuyện gì đó, hỏa khí của Hiên Viên Dật ngay lập tức vọt lên, hắn bị chọc tức! Đều là người mang thai, vậy mà còn không an phận như vậy? Thật là một nữ nhân không khiến người ta bớt lo.
Hiên Viên Dật bước nhanh đi về hướng Yêu Nguyệt Các, bước chân thật dài dừng lại ở ngoài phòng, chỉ nghe bên trong phòng truyền đến tiếng cười vui, hoàn toàn chọc giận hắn, coi người đứng đầu một nhà như hắn không tồn tại phải không?
Hiên Viên Dật dùng sức đẩy cửa trước mặt ra, giọng nói không tốt chút nào: "Nam Cung Tự, nàng. . . . . . ." Đột nhiên lời nói dừng lại, mặt thối nhìn về phía nam tử nghiêm nghị ngồi ở một bên nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra là nam nhân một năm trước len lén hẹn hò với Nam Cung Tự ở bên hồ, Mộc Tuyệt Trần! Vốn dĩ đang tức giận, hiện tại càng thêm lửa giận ngập trời: "Tại sao hắn lại ở đây?"
Tiếng cười bên trong phòng nhất thời ngưng lại, thấy mặt Hiên Viên Dật đầy dấm chua, Nam Cung Tự nhíu mày, giọng nói bình thản nói: "Hắn là sư huynh của ta, tại sao không thể tới nhìn ta?"
Hiên Viên Dật hừ lạnh một tiếng: "Ta biết rõ hắn là sư huynh nàng." Cũng bởi vì là Mộc Tuyệt Trần hắn mới càng để ý, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện một năm trước.
Mộc Tuyệt Trần nhận thấy ánh mắt không thân thiện của Hiên Viên Dật, không chút để ý buông bình trà trong tay xuống, đứng dậy chắp tay đang muốn chào hỏi, chỉ thấy con mắt hắn đều không nhìn hắn, trầm giọng nói, "Như Nguyệt, tiễn khách! Vương phủ Bổn vương không hoan nghênh hắn."
"Đại thúc, tại sao ngươi lại giống nữ nhân bụng dạ hẹp hòi vậy?" Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến một giọng nói non nớt, Mạc Sầu cười híp mắt đi từ ngoài phòng vào.
"Ngươi. . . . . ." Hiên Viên Dật nổi cáu, bụng dạ hắn hẹp hòi như thế nào? Còn không phải là bị sư tỷ hắn bức ép, lại không nói nàng trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, ở vương phủ cũng không an phận như vậy, hắn chính là Đại Đường Tà U vương được người người kính ngưỡng, khi nào thì phải ghen đến uất ức, mùi vị này thật đúng là không phải người bình thường có thể chịu được, có thể bức hắn đến trình độ này, Nam Cung Tự nàng vẫn là đầu tiên."Bổn vương chính là không ưa hắn, nếu hắn không đi, liền thông báo Võ Đang tới lấy thi thể chưởng môn nhân."
"Sư huynh, ta không có nói bậy nha! Phu quân sư tỷ chính là một bình dấm chua, không thể gặp sư tỷ." Mạc Sầu ở một bên đổ dầu vô lửa.
Mộc Tuyệt Trần ngước mắt ngắm nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, giống như không nghe được lời nói của Hiên Viên Dật, hướng về phía Nam Cung Tự nói: "Sư muội, thấy ngươi tất cả mạnh khỏe, ta cũng yên tâm, thời gian cũng không còn sớm, ta cũng nên trở về Võ Đang rồi."
"Ta tiễn ngươi!" Nam Cung Tự thấy hắn muốn rời đi, vội vàng nói.
Đôi tay Mộc Tuyệt Trần rơi xuống trên vai nàng, đảo mắt, liếc nhìn Hiên Viên Dật, trên mặt đều là nụ cười khổ sở: "Sư muội, hôm nay ngươi là người mang thai, không nên ra ngoài đi lại, ngộ nhỡ có cái gì nguy hiểm, chỉ sợ sư huynh ta sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống." Nói xong, hắn liền liếc qua Hiên Viên Dật, nhìn về phía Mạc Sầu nói: " Mạc Sầu, ngươi cũng mấy ngày không trở về Võ Đang rồi, các Trưởng lão trong miệng đều nhớ mong ngươi."
"Thật sao?" Mạc Sầu khóe miệng gợi lên một chút ý cười trào phúng, các Trưởng lão sẽ nhớ một đệ tử không được sủng ái? Trừ khi ngày mai mặt trời mọc lên từ phía tây, thấy sư huynh muốn rời đi, hắn vội vã đi theo ra ngoài: "Sư huynh, ta tiễn ngươi."
Nam Cung Tự oán hận trừng mắt Hiên Viên Dật, hắn ăn dấm chua cái gì? Sư huynh thật vất vả xuống núi xem nàng, ngồi còn chưa nóng chỗ liền bị hắn hạ lệnh đuổi khách, giận đến mức nàng nghiêng đầu không định quan tâm sự hiện hữu của hắn.
Ngự y ngàn căn vạn dặn không thể để cho Vương phi tức giận, nếu không sẽ động thai khí, kết quả hắn đầu óc nóng lên, đem tất cả lời của Ngự y đều ném ra sau đầu, nghĩ tới đây, Hiên Viên Dật xoa xoa đầu thái dương, thở dài một cái, kể từ khi Nam Cung Tự khôi phục trí nhớ, ít khi giận hắn, hôm nay hắn quá thất thường, chỉ là đó cũng là bị nàng bức ép.
"Thật xin lỗi. . . . . . . Ta chỉ là không ưa cái ngụy quân tử kia, cho nên mới phải. . . . . ." Hiên Viên Dật rủ thấp tầm mắt xuống, không nhìn nàng, âm thanh dừng một chút, khàn giọng nói: "Nàng đi đi! Hiện tại đuổi theo hắn còn kịp, ta sẽ không làm khó nàng."
Nghe ý tứ của lời này hình như tính toán bỏ qua, vốn là Nam Cung Tự đè nén lửa giận ở trong lòng liền bộc phát, thế nào đuổi theo? Chẳng lẽ muốn nàng nâng cao bụng bự đuổi theo xe ngựa ở trên đường cái sao? Hơn nữa, sư huynh vĩnh viễn chỉ có thể là sư huynh của nàng, quan hệ bọn họ so nước còn trong sạch hơn.
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Hiên Viên Dật, chàng cố ý."
Thấy nàng tức giận, Hiên Viên Dật liền vội vàng tiến lên dìu nàng ngồi xuống: "Nương tử, đừng nóng giận, ta sai lầm rồi được không?"
Nam Cung Tự lần nữa cắn răng nhịn xuống, thấy hắn một bộ dạng nhận sai, bưng nước trà nha hoàn cẩn thận đưa tới lên, khẽ nhấp một miếng: "Nếu muốn ta hết giận, thì phải nhìn biểu hiện của Vương gia."
"Biểu hiện?" Hiên Viên Dật nhíu mày nghi hoặc nhìn Nam Cung Tự, thấy nàng chỉ chỉ bả vai, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn nha hoàn đang canh giữ một bên, ý bảo họ lui ra, đứng sau lưng nàng, khẽ xoa bóp bả vai giúp nàng, "Nương tử, về sau ở trước mặt hạ nhân có thể cho ta chút mặt mũi hay không? Dù sao ta cũng là Vương gia."
Nam Cung Tự chậm rãi để ly trà trong tay xuống, đảo mắt nhìn về phía hắn, nhíu mày nói: "Tướng công lúc ở trước mặt người ngoài làm sao nể mặt của ta?"
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Dật không vui: "Bổn vương không cho Vương phi mặt mũi khi nào?"
Đích thực, ở bên ngoài hắn quá nể mặt nàng.
"Vừa rồi!"
Sắc mặt Hiên Viên Dật lại chìm vài phần, hắn còn không phải là bị nàng bức ép?
Hai bên đường phố cửa hàng san sát, sắp tối ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu vào mái ngói đỏ xanh hoặc là mái cong phía trên lầu các, khiến cho cái khoảng không gian phồn thịnh của cảnh đêm thành Lạc Dương trước mắt tăng thêm mấy phần mông lung.
Tiếng người ồn ào, chợ phồn hoa huyên náo, Nam Cung Tự nâng cao bụng nhô lên qua lại không dứt trên đường phố, Như Nguyệt cùng người áo đen bí mật ở trong bóng tối một tấc cũng không rời hết sức theo sau lưng nàng.
"Vương phi, thời gian cũng không còn sớm, nên trở về vương phủ rồi."
Như Nguyệt vừa mới nói xong, Nam Cung Tự liền chen vào trong đám người.
Chỉ thấy một nam đồng người mặc y phục rách rưới, quỳ trên mặt đất, sau lưng còn nổi lên một thi thể dùng chiếu cuộn, thi thể đã rửa nát, phát ra từng trận mùi hôi thối, mọi người mắt thấy cũng liền rời đi, thế nhưng hắn lại dập đầu trên đất: "Đại gia, tiểu thư xin thương xót, chỉ cần cho ta tiền chôn gia gia, Tiểu Cẩu Nhi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp."
Cả người Như Nguyệt liền sững sờ, nhìn tên nam đồng quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn kia, giống như nhìn thấy bóng dáng bản thân khi còn bé, trong lòng xẹt qua một chút thương hại, từ trong tay áo lấy ra một lượng bạc, đang định tiến lên cho hắn, chỉ thấy Nam Cung Tự nhanh hơn một bước đi đến trước mặt Tiểu Cẩu Nhi: "Ngươi gọi là gì vây?"
"Tiểu Cẩu Nhi!" Tiểu Cẩu Nhi chớp chớp đôi mắt ngập nước, nhìn về phía đại tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt.
. . . . . . .
. . . . . . Bên trong thư phòng
Hiên Viên Dật nhàn nhã tự tại đang cùng Hiên Viên Tuyệt chơi cờ vây, ngón tay ngọc thon dài đang kẹp nốt ruồi đen dừng trên bàn cờ, khóe miệng gợi lên một chút ý cười: "Ngươi thua."
Hiên Viên Tuyệt nâng cằm lên, có chút ảo não, oán hận nói: "Tại sao người thua mỗi lần đều là đệ? Chẳng lẽ Vương huynh cũng không biết nhường đệ một chút sao?"
Vừa mới nói xong không bao lâu, người áo đen đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng nói: "Vương Gia!"
"Nói!" Hiên Viên Dật không chút để ý nâng chung nước trà lên, khẽ nhấp một miếng, lạnh nhạt nói.
"Vương phi mới vừa ra khỏi vương phủ một chuyến, trên đường lượm được sủng vật."
Hiên Viên Dật nhíu mày, nữ nhân kia thật đúng là một khắc cũng không rãnh rỗi! Gác lại cái ly trong tay, hỏi: "Là giống đực?"
Khóe miệng người áo đen khẽ rút, nhỏ giọng nói: "Là đực." Hơn nữa còn là một người sống sờ sờ.
Nghe vậy, Hiên Viên Dật sửng sốt một chút, sống lưng chậm rãi tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nói: "A, vậy trước tiên đem nó thiến đi."
Hiên Viên Tuyệt ngồi ở một bên không nhịn được bật cười, Vương huynh thật đúng là một bình dấm chua! Ngay cả động vật nhỏ đều không bỏ qua cho.
Người áo đen nhíu nhíu mày, do dự nói: "Thiến không được, kia còn là một đứa nhỏ." Đứa bé kia còn nhỏ, nếu như thiến, nhẹ thì tàn phế, nặng thì rất có thể sẽ bỏ mạng.
Hiên Viên Dật chợt ngồi dậy, tiếng nghiến răng: "Nam Cung Tự, nàng lại vẫn dám nuôi nam nhân." Trước kia đồng ý chứa chấp Mạc Sầu hắn đã cực kỳ khó chịu rồi, cảm tình mới tốt một chút, hắn không đồng ý liền không để ý đến người khác mà quyết định, xem ra hắn phải khiến cho nàng biết, rốt cuộc trong vương phủ ai nói mới tính.
Khóe miệng người áo đen vừa kéo, không ngờ Vương gia phản ứng lớn như vậy, đây chẳng qua chỉ là đứa bé! Giương mắt thấy Hiên Viên Dật đứng dậy muốn rời đi, hỏi: "Vương Gia, người đi đâu?"
"Đi tìm vương phi lý luận!"
Người áo đen đột nhiên nghĩ tới chuyện quan trọng gì, nhắm mắt nhấp nhô lo lắng nói: "Vương gia, vương phi sáng sớm liền đi ra ngoài, nói là đi lấy đầu Trần Tử Hiên."
Nghe vậy, bước chân Hiên Viên Dật dừng lại, đảo mắt trừng mắt về phía người áo đen: "Chuyện gì xảy ra?"
"Vương phi để thuộc hạ đem tờ giấy nợ này giao cho Vương Gia ngài, để Vương gia ấn dấu phía trên. Vương phi còn nói, nếu như đến buổi tối còn chưa trở lại, thì Vương gia đến Thương Li điện anh hùng cứu mỹ nhân." Từ trong lòng ngực người áo đen móc ra một trang giấy, một khắc ngước mắt kia, nhìn thấy vạn trượng tia sáng lệ khí trong mắt Hiên Viên Dật, thật giống như muốn nuốt sống hắn.
Mặt Hiên Viên Dật bởi vì nghe báo cáo của thủ hạ, thoáng qua vẻ nổi giận lôi đình, mái tóc đen nhánh hỗn độn phấp phới theo gió, ánh mắt rõ rang hời hợt nhìn sắc trời đã sớm đen kịt ngoài cửa sổ, trong mắt ngầm toát ra mũi nhọn âm u, môi mỏng mím thành một đường, một ít hàm răng màu bạc trắng ở miệng dưới ánh sáng càng có vẻ trắng hếu, mang theo sự phẫn nộ khát máu.
"Khốn kiếp! Từ lúc nào, hiện tại mới nói."
Ánh mắt nhìn gần y hệt khi hắn ở trong nhà lao, mắt người áo đen giống như mắt nai con lo sợ, toát ra hoảng sợ cùng sợ hãi: "Chủ tử. . . . . . Tha mạng. . ."
Hiên Viên Tuyệt đứng dậy vỗ bả vai Hiên Viên Dật nói: "Vương huynh, bây giờ không phải là lúc tức giận, vẫn là tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp anh hùng cứu mỹ nhân thế nào đi!"
Hiên Viên Dật rên lên một tiếng, phất tay áo nghênh ngang rời đi, Hiên Viên Tuyệt đi theo.
Người áo đen thở một hơi thật dài nhẹ nhõm, chính lúc trên mặt hắn đang lộ ra vẻ mặt may mắn thì vừa nhấc mắt, con ngươi từ từ phóng đại, chỉ thấy trước mắt một con mãng xà đang đánh tới phía hắn.
"A ——"