Chương 72: Vương gia! Vương phi muốn ngài anh hùng cứu mỹ nhân

Nam Cung Tự bị tiếng thét sửng sốt làm cho hồi thần, chỉ thấy sát khí trên người Hiên Viên Dật hướng đại sảnh đi vào.

Lúc đó mặt của hắn dữ tợn giống như bão táp đánh tới, trong mắt lửa cháy rừng rực bừng bừng thiêu đốt, hắn. . . . . . tức giận?

Nam Cung Tự nhíu mày, nàng không không hiểu tại sao mang thai, người tức giận kia phải là nàng mới đúng chứ?

"Vương gia, thần thϊếp không muốn động thai khí, mời người ra ngoài." Âm thanh lạnh tanh cùng tiếng gào thét tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.

Thấy nàng chui vào chăn đệm, hỏa khí của Hiên Viên Dật vọt tới, ít nhất nàng nên khẩn trương giải thích, chứ không phải bình tĩnh giống như bây giờ, giận đến ánh mắt kia cũng nhuốm máu giống như thị huyết, không nói hai lời tiến lên vung chăn gấm lên, khuôn mặt tà mị hiện lên lạnh lẽo.

"Nam Cung Tự! Nói, rốt cuộc nàng ăn chơi trác táng với ai?"

Mộ Thiên Vấn cẩn thận lui về phía sau môt bước, rất sợ bị lửa giận của Vương gia liên lụy.

Nam Cung Tự không muốn để ý tới hắn, bởi vì nàng biết hiện tại nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, rủ thấp tầm mắt xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua bụng, chẳng lẽ nàng thật sự mang thai? Cái này không thể nào, trừ phi trong lúc nàng hôn mê, hắn cũng đã đem nàng. . . . . .

Nghĩ tới đây, đôi tay nàng chống đỡ thân thể, nghiêng đầu trừng mắt về phía hung thần ác sát Hiên Viên Dật, hắn sững sờ: "Nàng. . . . nàng nhìn ta chằm chằm làm gì?"

Sắc mặt Nam Cung Tự trầm xuống, chất vấn: "Vương gia! Người hãy thành thật nói rõ, trong lúc ta hôn mê có phải người đã xảy ra quan hệ với ta hay không?"

Nhìn tình huống, dường như Ngự y biết vì sao Vương gia tức giận lớn như vậy, liền vội vàng tiến lên nói: "Vương gia, vi thần có chuyện bẩm báo!"

Hiên Viên Dật sững sờ hoàn hồn, hung hăng trừng mắt Ngự y: "Nói!"

"Thứ cho vi thần lớn mật nói thẳng, đêm qua là đêm tân hôn của Vương gia và Vương phi, nhưng nếu Vương phi chính xác còn xử nữ, khan trắng trên gấm nhất định sẽ lưu lại máu xử nữ."

Lời của Ngự y thật giống như hoàn toàn đem Hiên Viên Dật kéo từ lửa giận trở về, hắn bỗng tỉnh táo lại, âm thầm nghĩ ngợi, cố gắng nghĩ lại trận giường chiến kịch liệt đêm qua.

Đứng ở một bên Mộ Thiên Vấn đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, có muốn thuộc hạ đi điều tra kết quả hay không?"

Mắt Hiên Viên Dật bỗng sáng ba phần, trên mặt nhiều thêm mấy phần chợt hiểu cùng vui sướиɠ, hắn khoát tay nói: "Không cần, bào thai trong bụng Vương phi là máu mủ của Bổn vương." Âm thanh rất là kiên định, nhưng rất nhanh ánh mắt của hắn ảm đạm xuống, đảo mắt trừng mắt về phía Ngự y: "Trịnh ngự y, căn bản đêm qua Vương phi mới viên phòng, hôm nay tại sao lại có thai? Chẳng lẽ là ngươi đem xem mạch sai?"

Lời này vừa nói ra, Ngự y sầm mặt, không vui, tuy nói Tà U vương quyền lực to lớn như đương kim Thánh Thượng, người người kính sợ hắn, Ngự y chết dưới đao của hắn đếm không hết, nhưng dù sao lão cũng là nguyên lão ba đời, y thuật tinh xảo, ngay cả Hoàng Đế đều phải nhường lão ba phần, bị Vương gia trừng mắt một cái như vậy, hoài nghi, hắn hạ quyết tâm, trên mặt nhiều hơn mấy phần bất mãn nghiêm nghị: "Lời này của Tà Vương gia là có ý gì? Nhớ vi thần ở trong cung hỗn tạp hơn nửa đời người, còn chưa bao giờ có người nghi ngờ chẩn đoán bệnh của vi thần, nếu Tà Vương gia không tin lão phu, có thể mời Thái y tới chẩn đoán bệnh, nếu Vương phi không mang thai, vi thần nguyện nghe Vương gia xử lý."

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Sắc mặt Hiên Viên Dật bỗng trầm xuống, Trịnh ngự y y thuật tinh xảo tuyệt đối không phải là hư danh nói chơi, chẳng lẽ. . . . . . . Hắn nhướng mày, nhìn về phía Nam Cung Tự, nghẹn nửa ngày, lại bật thốt lên một câu nói như vậy: "Ái phi, nàng. . . . Chẳng lẽ trong bụng nàng mang thai quái thai sao?"

Mí mắt Nam Cung Tự vừa kéo, vẻ mặt cứng đờ, phủ tay trên bụng không ngừng run rẩy: "Không chừng thật là quái thai. . . . . ."

. . . Cạc cạc. . . . . .

Đỉnh đầu một đám quạ bay qua, khóe miệng Trịnh ngự y cùng Mộ Thiên Vấn co rút, hóa đá ngốc lăng ở đó.

Mặc kệ thai nhi trong bụng nàng có phải quái thai hay không, sự thực hắn muốn thành cha là không thể phai mờ.

Ngay sau đó trên mặt Hiên Viên Dật lập tức bày ra nụ cười, mọi người đều nhìn thấy được vui sướиɠ trong tròng mắt, đem cổ sát khí ép xuống, tất cả mọi người bên trong nhà nương theo giọng điệu của hắn, hắn vui sướиɠ nhìn Mộ Thiên Vấn nói: "Thiên Vấn, thưởng Trịnh ngự y hoàng kim một vạn lượng, chuẩn bị kiệu đưa hắn hồi cung."

Trên mặt Trịnh ngự y đều là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), phải biết được Tà U vương ban thưởng so với bổng lộc là chuyện đáng để cao hứng hơn, dù sao trong số Ngự y hắn là người đầu tiên sống trở về, hơn nữa còn được ban thưởng. Hắn vội vã chắp tay tạ ơn nói: "Tạ Vương gia ban thưởng."

Đợi sau khi Mộ Thiên Vấn đưa Trịnh ngự y đi, bên trong nhà chỉ còn lại hai người Hiên Viên Dật cùng Nam Cung Tự.

Bốn mắt nhìn nhau, cứ như vậy ngươi nhìn ta...ta nhìn ngươi.

Thật lâu sau, Nam Cung Tự liếc mắt nhìn hắn, chui vào trong chăn, xoay lưng với hắn nói: "Đêm đã khuya, thần thϊếp muốn nghỉ ngơi."

Nghe vậy, Hiên Viên Dật ngồi ở bên giường, cởi giày, ôm lấy chăn gấm, chui vào trong đệm chăn ấm áp, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, môi mỏng phủ bên tai nàng dịu dàng nói: "Ta giúp nàng sưởi ấm." Nói xong, đôi tay không an phận kia chạy loạn trên người nàng.

Nam Cung Tự biết hắn đang làm cái gì, cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, ngón tay lạnh lẽo xẹt qua bụng thì nàng chợt ngồi dậy từ trên giường, hí mắt nói: "Hôm nay thần thϊếp đang mang thai, chịu không được giày vò của Vương gia, cho nên, từ hôm nay trở đi ta quyết định chia phòng ngủ với người!"

Chia phòng ngủ ba chữ này trầm bổng xuyên qua màng nhĩ hắn, trong lòng một chuỗi hỏa trong nháy mắt giống như bị nước tạt tắt, trong mắt hắn, xẹt qua một tia tiu nghỉu vẻ mặt như mất mát, thở dài một cái, nâng mái tóc trên trán nàng, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống, dịu dàng nói: "Được, đừng nóng giận, sẽ động thai khí, Bổn vương nghe lời nàng, nghỉ ngơi thật tốt!" Tranh thủ sinh cho hắn đứa bé mập mạp, sau đó liền đứng dậy rời đi.

Như Nguyệt canh giữ ở ngoài phòng thấy Vương gia đi ra thì vội vã đem khăn lụa nhét vào eo áo trong bước đi, mặc dù chỉ trong nháy mắt, thế nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng khăn lụa dính đầy máu, trái tim căng thẳng, không phải là Vương gia mắc phải bệnh nan y gì chứ? Liền vội vàng xoay người đi vào trong nhà, nhìn Nam Cung Tự một cái, nhỏ giọng nói: "Vương phi, vừa rồi ta nhìn thấy Vương gia vội vã nhét vào trong túi một cái khăn lụa đầy máu, hình như là Vương gia phát bệnh."

Nam Cung Tự hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt khạc ra ba chữ: "Không chết được!" Dáng vẻ hắn có chỗ nào giống như là bị bệnh, mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt chất vấn nàng, huống chi có nội đan nàng hộ thể, nào có yếu ớt như vậy?

Ngụ ý nói là Hiên Viên Dật giả bộ, nhưng mà Như Nguyệt thì thấy, nếu như Vương gia giả bộ, cần gì phải che che giấu giấu đem khăn lụa đầy máu kia thu hồi? Thấy Vương phi lạnh lùng với Vương gia như vậy, nàng không khỏi cau mày nói: "Vương phi, người quan tâm Vương Gia nhiều hơn đi! Dù sao khoảng thời gian Vương phi ngốc cùng mất trí nhớ, Vương Gia đối với người tốt đến không thể tốt hơn."

Lần ngốc?

Nam Cung Tự nhếch đuôi mày thật cao, hí mắt nói: "Ngươi nói trước đây ta không chỉ mất trí nhớ, còn ngu ngốc?"

Như Nguyệt ngẩn người, thấy vẻ mặt Vương phi vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng quên hết chuyện lúc trước? Vương gia truy thê làm sao lại nhấp nhô như vậy, than một tiếng, đành phải đem chuyện lúc trước nói hết từng cái: ". . . . . . . Chuyện chính là như vậy."

Đột nhiên trái tim Nam Cung Tự như là bị cái gì ghìm chặt, rất khó chịu, có chút không thở nổi , nàng cho là nàng chỉ hôn mê một ngày, lại không biết mình và Vương gia đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không trách được, không trách được nàng vừa tỉnh lại đã viên phòng cùng Vương gia, không trách được nàng phát hiện bản thân không giải thích được tại sao mình yêu hắn.

Thấy sắc mặt Nam Cung Tự có cái gì đó không đúng, Như Nguyệt cau mày nói: "Vương phi, người làm sao vậy?"

Nam Cung Tự khổ sở lắc đầu một cái, nhìn về phía Như Nguyệt nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi!"

"Vâng" Như Nguyệt đáp một tiếng, tiến lên khép lại đệm chăn cho Nam Cung Tự, xoay người dập tắt cây nến, trong nháy mắt bên trong phòng ảm đạm xuống, xoay người khép cửa lại liền đi.

Lúc Như Nguyệt một đường trở về phòng, một đạo bóng đen nhanh chóng thoáng qua trên hành lang, nàng nhanh chóng dừng lại bước chân, đảo mắt nhìn về phía bóng dáng thon dài đứng thẳng trên mái hiên, nàng nhảy lên trên mái hiên.

Người áo đen chắp tay đưa lưng về phía Như Nguyệt, từ trong hông áo lấy ra một bọc thuốc ném vào không trung, Như Nguyệt nhanh chóng tiếp được, mi tâm nàng nhăn thật sâu, nhíu mày nói: "Đây là ý gì?"

"Chủ tử có lệnh, lệnh ngươi trong vòng ba ngày mang Nam Cung Tự tới trước mặt hắn, nếu không thể đưa đến, liền gϊếŧ nàng." Giọng nói của hắc y nhân rất lạnh, rét lạnh đánh thẳng vào đáy lòng Như Nguyệt.

Ánh mắt Như Nguyệt khẽ run, gói thuốc trên tay sớm bị vo thành một cục, chủ tử hắn. . . . . . . Hắn muốn gϊếŧ Vương phi? Điều này sao có thể? Không phải hắn vẫn rất muốn lấy được Vương phi ư, tại sao lại đột nhiên. . . . . .

"Điều này không thể nào, chủ tử hắn làm sao có thể hạ lệnh gϊếŧ Vương phi?"

"Vương phi?" Nửa đuôi lông mày của hắc y nhân dựng lên, híp mắt nhìn về phía Như Nguyệt, lạnh lùng nói: "Đừng quên nhiệm vụ của ngươi là gì, ngươi chỉ cần nghe theo lệnh chủ tử, không cần hỏi nhiều, đối với ngươi không có chỗ tốt." Trong lời nói mang theo ý ở ngoài lời.

Như Nguyệt rủ thấp tầm mắt xuống: "Dạ!" Ôm quyền đáp một tiếng, khi nàng ngước mắt thì hắc y nhân liền biến mất trên mái hiên, nhìn gói thuốc trên tay bị nắm thành một cục, nàng hung hăng cắn môi dưới, lông mi thon dài dày đặt che đi vẻ mặt trong tròng mắt.

Trên một chỗ đình nghỉ mát trong hậu viện Vương phủ, Nam Cung Tự lười biếng nằm nghiêng trên giường ngọc nhỏ, khoác trên người một cái áo lông tuyết, tiểu hồ ly nằm thẳng trong ngực, trên bàn đá bày đầy cái mâm trống rỗng, một canh giờ trước những cái mâm kia còn hiện lên đầy thức ăn.

Nha hoàn tới thu thập mâm sửng sờ, nhìn Nam Cung Tự thoải mái nấc cục, khóe miệng hung hăng rút ba cái, kể từ sau khi Vương phi mang thai, lượng cơm ăn được quả thực kinh người, ước chừng bằng lượng cơm ăn của năm người, có chỗ nào giống như người đang mang thai, rõ ràng chính là quỷ đói quấn thân.

Bất quá nói cũng lạ, theo lý thuyết lượng cơm ăn nhiều, thân hình cũng phải thay đổi thế mà tại sao cả người không béo lên, nha hoàn thu thập xong mâm, đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, trừ bụng thoáng to lên, thật đúng là không nhìn ra chỗ nào mập, lại nhìn lại chính mình thịt dư đầy người, không khỏi than một tiếng, kêu lên một tiếng ước ao ghen tị!

Trong mơ hồ Nam Cung Tự cảm giác có một ánh mắt dò xét rơi xuống trên người mình, mặc dù không có sát khí, nhưng cũng không tính là hữu hảo, đây là trực giác nhạy bén của cửu vĩ hồ.

Nàng từ từ mở mắt ra, híp mắt nhìn về phía bóng đen chiếu trên mặt đất đằng sau núi giả, không cần nghĩ cũng biết là người Hiên Viên Dật phái tới theo dõi nàng.

Như Nguyệt nhận thấy được dao động rất nhỏ trên mặt Nam Cung Tự, không khỏi hỏi: "Vương phi, người khó chịu chỗ nào sao?"

Vương gia quan tâm nàng như vậy, làm sao nàng có thể nhẫn tâm làm phật ý tốt của hắn đây?

Nam Cung Tự nhìn về phía Như Nguyệt nói: " Như Nguyệt, ta khát nước, muốn ăn dưa hấu."

Dưa hấu? Trên mặt Như Nguyệt lộ ra vẻ khó xử: "Nhưng hiện tại vẫn chưa tới mùa hè, sợ là không mua được dưa hấu."

"A, vậy sao. . . . . . ." Ngay sau đó trên mặt Nam Cung Tự lộ ra vẻ thất vọng, khóe miệng lại hiện lên ý cười không dễ phát giác.

Bên trong thư phòng

Hiên Viên Dật ngồi xếp bằng trên giường êm, cánh tay thon dài đang cầm bút viết nhanh, vẻ mặt chăm chú, dường như căn bản cũng không ý thức được bên cạnh còn có một người.

Thật lâu sau, ánh mắt hắn lạnh nhạt quét mắt qua Mộ Thiên Vấn đang đứng một bên, lúc này mới hỏi: "Gần đây Vương phi có tốt không?"

"Vương phi tất cả mạnh khỏe, chỉ là. . . . . ." Âm thanh của Mộ Thiên Vấn tạm ngừng, đang do dự có nên nói cho Vương gia biết hay không, chuyện Vương phi muốn ăn dưa hấu.

Hiên Viên Dật tạm dừng hạ đầu bút lông, ngước mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, hí mắt nói: "Nói!"

Mộ Thiên Vấn nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của Vương gia, vội vàng nói: "Vương gia không cần lo lắng, Vương phi tất cả mạnh khỏe, chỉ là kể từ khi Vương phi mang thai, chẳng những không nôn, hơn nữa sức ăn kinh người, thỉnh thoảng thèm ăn dưa hấu."

Nghe vậy, đầu bút lông trong tay Hiên Viên Dật run lên, rơi xuống một giọt mực, trên giấy Tuyên Thành.

"Xích" một tiếng, tiếng cười thanh thúy dễ nghe từ trong miệng hắn phát ra, Mộ Thiên Vấn không hiểu nhìn nụ cười trên mặt Vương gia, cau mày nói: "Vì sao Vương gia cười?"

"Vương phi làm sao lại thèm ăn, nàng là đang cố ý gây khó khăn cho Bổn vương." Hiên Viên Dật gác lại bút, ý vị sâu xa cười nói.

Nghe vậy, Mộ Thiên Vấn nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, không hổ là Vương gia, vừa nghe đã biết Vương phi có dụng ý khác.

"Thiên Vấn!" Hiên Viên Dật lười biếng khép lại con ngươi, nhàn nhạt lên tiếng.

"Dạ, Vương gia." Mộ Thiên Vấn ôm quyền nghiêm nghị lên tiếng.

Nếu như ái phi hắn muốn ăn dưa hấu, hắn liền thuận theo tâm ý của nàng: "Đi xem một chút nơi nào có dưa hấu thì mua."

Ngay sau đó trên mặt Mộ Thiên Vấn lộ ra vẻ khó xử, dưa hấu chỉ có thời điểm mùa hè mới có, hắn đi đâu mua dưa hấu, cái này không phải làm khó hắn sao?