Chương 16: Giam cầm

*****

Trong phòng có thêm một chiếc l*иg, được sơn vàng và phủ đầy cánh hoa bên trong. Nguyễn Thu bị bắt nhốt trong đó và bị trang trí giống như một con búp bê sứ vô hồn. Nguyễn Vân Sinh nói rằng đây là hình phạt mà y đáng phải nhận.

Y bị Nguyễn Vân Sinh giam cầm lại mà không có sự đồng ý của bất kỳ ai, như thể y đã bị xóa khỏi thế giới một cách kỳ lạ.

Nguyễn Vân Sinh coi y như thú cưng mà nuôi dưỡng, mỗi đêm chui vào trong l*иg cùng y làʍ t̠ìиɦ, vui vẻ một chút, sau đó lại không chút lưu tình rời đi.

Nguyễn Thu cảm thấy mình như sắp điên rồi, Nguyễn Vân Sinh là một tên điên, y sớm muộn gì cũng sẽ bị đồng hóa mất.

Nguyễn Vân Sinh vẫn luôn thâm tình gọi y là vợ, hắn nói rằng y là vợ của hắn, thật là một thân phận nực cười, vừa là ba vừa là vợ.

Nguyễn Vân Sinh luôn ép Nguyễn Thu làm một số việc đáng xấu hổ để thỏa mãn du͙© vọиɠ đồϊ ҍạϊ của mình. Họ làʍ t̠ìиɦ ngoài ban công, bôi kem bôi dầu xuống thân dưới để thưởng thức như một bữa ăn tục tĩu.

Nguyễn Thu cũng dần quen với cuộc sống như vậy, y học cách ngoan ngoãn nằm dưới thân người đàn ông mà hưởng thụ, la hét, để giành được sự đồng tình và thương hại.

Nửa năm sau sinh nhật của y, Nguyễn Vân Sinh rốt cục từ bi mở l*иg giam ra, để y một lần nữa tự do đặt chân lên trên mặt đất.

Nguyễn Vân Sinh nhẹ nhàng cọ vào một bên mặt y, y giống như một con chó đáng thương.

"Ba sẽ ngoan chứ, nếu ngoan, con sẽ tha thứ cho ba."

Nguyễn Thu trong lòng cười nhạo, nhưng lại không nghe chính mình nói: "Ba sẽ ngoan, ba cũng là vợ của con."

Y nở một nụ cười ngọt ngào, y đã khám phá ra độ cong hoàn mỹ này trong thời gian ở trong l*иg, khóe miệng cong lên tràn đầy phong tình lẳиɠ ɭơ.

Nguyễn Vân Sinh phải cân bằng thời gian giữa học tập và công việc, hắn ngày càng bận rộn hơn, Nguyễn Thu biểu hiện rất tốt và đương nhiên có được nhiều quyền hành hơn.

Y dành thời gian tìm hiểu tình hình giao thông xung quanh và sử dụng các chương trình điện thoại di động, rồi bắt đầu lên kế hoạch trốn thoát.

Y sẽ không bao giờ khuất phục trước tình cảnh như vậy, trốn thoát có thể là một mệnh đề khó khăn mà y bắt buộc phải giải mã.

Nửa tháng sau cơ hội đến, Nguyễn Vân Sinh phải đi công tác.

Trước khi rời khỏi nhà vào buổi sáng, hắn còn đè Nguyễn Thu lên giường làʍ t̠ìиɦ một trận, lại chặn tất cả chất lỏng màu trắng đặc mà hắn bắn ra bằng nút hậu huyệt, Nguyễn Thu bị làm đến không thể đứng thẳng được, nhưng y vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, như một người hầu gái giúp Nguyễn Vân Sinh mặc đồ.

"Ba ba ngoan, trở về con mua quà cho ba."

Nguyễn Thu mỉm cười, loại quà tặng này chẳng qua là một trò lừa bịp mới để hắn chơi với y theo nhiều kiểu khác nhau.

"Cảm ơn."

Nguyễn Vân Sinh hôn lên má của Nguyễn Thu, y lại trao cho hắn một nụ hôn tạm biệt ngọt ngào.

"Tạm biệt ba."

“Tạm biệt.” Nguyễn Thu đứng tại chỗ vẫy tay, nhìn Nguyễn Vân Sinh xách hành lý rời đi phòng.

Y ngồi trên sô pha đợi một lúc lâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong lỗ nhỏ cũng cạn dần, đến khi cảm thấy đã đến lúc rồi, y lấy thẻ ngân hàng trong ngăn kéo chạy một mạch ra ngoài.

Tim y ấy đập nhanh, trong lòng vô cùng lo lắng, y đã chặn lại một chiếc taxi.

"Bác tài, đi sân bay, phiền nhanh lên một chút."

Vừa đúng giờ, không bị kẹt xe, đến đèn hiệu trên đường đều xanh hết, y nhìn cổng lớn của sân bay với vẻ vui sướиɠ khó diễn tả.

Quá tốt rồi, y sắp được tự do rồi, sắp thoát khỏi cuộc sống bi thảm này.

Y mạnh dạn chạy về phía trước, lao về phía dòng người tấp nập.

"Ba đi đâu vậy!"

Một thanh âm quen thuộc truyền vào tai, Nguyễn Thu khó tin quay đầu lại, Nguyễn Vân Sinh đứng dựa vào cột đá cách đó không xa nhìn y cười xấu xa.

Nguyễn Thu sợ đến mức toàn thân bất động, Nguyễn Vân Sinh sải bước dài về phía y

Hắn hôn Nguyễn Thu một cái nhẹ, rồi thì thầm vào tai y: "Tìm được ba rồi."

---------