Chương 12: Trốn không thoát

*****

Nguyễn Thu xuống máy bay vào lúc sáng sớm, Giang Niệm Thời đến sân bay đón y, hai người đã nhiều năm không gặp, Nguyễn Thu chạy tới ôm hắn một cái ôm thật ấm áp.

Trải qua hơn mười năm vất vả nơi công sở, Giang Niệm Thời vẫn không thay đổi nhiều, nhìn hắn vẫn như một đàn anh tao nhã khi hồi còn đi học.

Giang Niệm Thời vỗ vai Nguyễn Thu, "Cậu nhóc nhỏ bao nhiêu năm không gặp trông càng ngày càng đẹp trai."

Nguyễn Thu mỉm cười, "Anh Thời cũng không khác gì."

Hai người ngồi trên xe taxi nói về chuyện ngày xưa, năm đó Giang Niệm Thời đột nhiên có công việc đột xuất phải rời đi.

Đã lâu rồi y không được tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi như thế này.

Nguyễn Thu nhìn nơi ở mới của mình, vô cùng hài lòng tự pha cho mình một tách cà phê.

Y đã làm việc rất chăm chỉ và tiết kiệm không ít tài sản cho bản thân, những năm đầu mới đi kiếm tiền y không dám nghỉ ngơi, bây giờ y quyết định nghỉ ngơi một thời gian, đợi sau khi nghỉ ngơi đủ rồi sẽ tìm việc làm.

Khu chung cư mà Giang Niệm Thời tìm cho y cũng không tồi, tiện nghi sinh hoạt đầy đủ, quan trọng nhất là công tác an ninh cũng tốt, cho nên không cần lo lắng Nguyễn Vân Sinh tùy tiện tìm đến nơi này.

Giang Niệm Thời bận rộn với công việc, từ khi Nguyễn Thu đến đây, hai người họ vẫn chưa ăn được bữa cơm cùng nhau, Giang Niệm Thời bảo Nguyễn Thu đợi ở đây khi nào hắn xong việc sẽ đến tìm y.

Nguyễn Thu ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày.

Ăn sáng xong, y ngồi trên ghế sô pha xem một chương trình gameshow, hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng chiếu ấm áp, y còn nảy ra ý tưởng ra ngoài đi dạo.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Nguyễn Thu còn tưởng rằng Giang Niệm Thời đã xong việc, vui vẻ chạy ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa khiến y chết lặng.

Khương Chiêu Vũ trong bộ vest và đôi giày da mỉm cười với y.

Nguyễn Thu lắp bắp nói: "Ông chủ. . . Làm sao tìm được nơi này?"

Từ ngày quyết định đến thành phố H, y đã vạch ranh giới với những người đã nảy sinh quan hệ trước đó, nhưng y không ngờ rằng mình trốn không nổi, y chỉ muốn mọi thứ trở lại quỹ đạo.

"Tiểu Lý ở bộ phận thu mua ngày đó nhìn thấy cậu ở sân bay, Tôi điều tra một chút là tìm được cậu rồi, xem ra cậu không giỏi chơi trò trốn tìm."

Nguyễn Thu nhất thời không biết nên nói gì, vừa lúc nãy tâm trạng đang tốt đột nhiên biến mất trong nháy mắt.

"Cậu không mời tôi vào nhà mới ngồi à?"

Nguyễn Thu vẫn nhớ ngày đó anh ta lấy cớ này để đạt được mục đích của mình, nên không dễ dàng để anh ta lừa nữa, kiên quyết lắc đầu.

Khương Chiêu Vũ lại mỉm cười, "Đúng rồi, con trai của cậu gọi điện thoại cho tôi, bộ dạng của cậu ta thật khiến người khác khó đoán. Gầm lên, cậu ta thực sự trông giống như một người điên mất đi lý trí."

Khương Chiêu Vũ xoa cằm tiếp tục nói: "Với lại một người ba làm sao có thể chuyển nhà mà không thông báo cho con trai của mình? Cậu nghĩ rằng rất khó để người khác phát hiện ra mối quan hệ giữa ba con cậu sao?"

Nguyễn Thu sắc mặt lập tức tái nhợt, "Đừng. . . Đừng nói cho người khác."

Khương Chiêu Vũ liếc nhìn Nguyễn Thu từ trên xuống dưới, "Có thể không nói với người khác, nhưng tôi đã vất vả tìm cậu, cậu có nên báo đáp lại cho tôi thứ gì không?"

"Anh muốn làm gì?"

"Tiểu Thu, chúng ta đều là người lớn, tôi nghĩ có một số lời không cần nói trắng ra như vậy." Khương Chiêu Vũ từng bước một đi tới, tay phải đặt ở chiếc eo mảnh khảnh của Nguyễn Thu, xoa nắn.

Nguyễn Thu lùi phắt ra sau như thể gặp phải thứ gì bẩn thỉu, kiên quyết nói: "Anh đừng hòng."

Khương Chiêu Vũ cười lạnh một tiếng, "Vậy tôi cũng không giám chắc, lần sau khi Nguyễn Vân Sinh gọi điện thoại tới, tôi sẽ không nói gì bậy bạ."

Phải nói rằng điều này thực sự đã đánh trúng điểm yếu của Nguyễn Thu, y không thể để mình và con trai rơi vào vòng xoáy của những điều trái luân thường đạo lý như vậy một lần nữa.

Y dè dặt níu góc áo của Khương Chiêu Vũ, "Anh... Anh đồng ý với tôi, không nói cho cậu ấy biết."

-----------