Chương 3 - 1: Quyết địnhVạn Cẩn Phàm lạnh giọng quát: "Đừng nhúc nhích." Sau đó khom người nhặt sách lên.
Nam tử tràn đầy hổ thẹn đứng nguyên tại chỗ, rồi lại nhìn chung quanh, tâm thần tựa hồ có chút không yên.
Thành An Liễu nhìn bộ dáng lôi thôi kia của hắn, nhíu nhíu mi, cũng đi theo Vạn Cẩn Phàm thu dọn sách vở. Có quyển sách bị nam tử nằm lên, một ít trang sách quá mức yếu ớt trực tiếp rách thành hai nửa. Thành An Liễu nhướng mày mắt sắc nhìn mặt chủ tử càng ngày càng trầm, lại nhìn nam tử đứng co quắp vô thố tại chỗ, cảm thấy có chút hơi hứng thú.
Vạn Cẩn Phàm đem sách vở ở trước mặt nam tử lần lượt nhặt lên, sau đó lạnh giọng nói: "Ngươi có thể đi." Sau đó lại đến nơi khác thu nhặt.
"Vị tiểu thư này, thật sự rất xin lỗi, ta không phải cố ý, thật sự rất xin lỗi.." Trúc Hạ cắn răng nhịn xuống đau nhức trên đùi, xin lỗi không được, hắn thật sự không phải cố ý. Vị tiểu thư này nhìn qua như là xuất thân gia đình phú quý, loại người này tính tình giống nhau đều không phải thật tốt, vừa rồi bản thân mình đè hỏng nhiều sách của nàng như vậy, không biết nàng có thể hay không muốn bắt đền hắn. Nhưng một phân tiền hắn đều không có, nếu nàng biết mình đền không được có thể hay không đánh mình.
Vạn Cẩn Phàm nhíu nhíu mi không kiên nhẫn, mặc kệ hắn, bản thân vội vàng lo sự tình của mình. Thành An Liễu đi theo nàng nửa tháng qua cũng coi như thăm dò chút tính tình của nàng, biết nàng là sẽ không khó xử nam tử này, liền nói: "Ngươi đi đi, đi đến phía trước căn nhà kia rồi rẽ phải, có cái cửa đá, ra cửa đá lại theo hướng rẽ phải thì có thể đi ra ngoài."
Trúc Hạ vui sướиɠ cười, liên tục cảm kích nói: "Cảm ơn tiểu thư, ta lập tức đi ngay đây." Ai ngờ mới vừa bước ra vài bước chân, phía sau lại truyền đến tiếng hai chân rơi xuống đất trầm trọng, chàng vừa quay đầu lại thì kinh hoảng phát hiện là mấy người kia tới bắt mình, quay đầu vội chạy đi.
"Tiểu tiện nhân, chạy trốn đi đâu." Cầm đầu là một nữ tử có tướng mạo đáng khinh hướng trên mặt đất phun khẩu đàm, chạy nhanh đuổi theo lại đây.
Chân Trúc Hạ ngã xuống bị què nên chạy không nhanh, hai ba bước thì bị nữ nhân kia ấn ngã xuống đất, chỉ không ngừng giãy giụa hét lớn: "Nữ nhân hôi hám buông ta ra, các ngươi là loại người vô sỉ, xấu xa."
Không ngờ nữ nhân kia không giận còn cười hi hi ha ha nói: "Ôi trời, ngươi tiểu con thỏ này cư nhiên biết cô nãi nãi là hôi, hóa ra tối hôm qua người nằm bò lên trên giường cô nãi nãi là ngươi à, bằng không ngươi như thế nào biết cô nãi nãi ta hôi, ha ha.." Nàng nói đắc ý, những người đi phía sau cũng cười ha ha theo.
Trúc Hạ ra sức xoay người vặn vẹo ở trên cánh tay nữ nhân kia hung hăng cầm chặt, trong miệng mắng: "Không biết xấu hổ, ngươi cái này đoạn tử tuyệt tôn vô sỉ, xấu xa, không biết xấu hổ."
Nàng kia mở miệng hét to hai tiếng, đạ chân ở trên người Trúc Hạ p vài cái, hung tợn nói: "Ta xem ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ, các ngươi vì nịnh bợ nhà giàu Hồ gia, Trúc gia ngươi bán con bán cái, nương ngươi chính là một con chó, Hồ gia kêu nàng làm cái gì nàng phải làm cái đó, đồ đê tiện."
Trúc Hạ nghe nàng mắng nhưng cũng không phản bác, nương hắn vốn dĩ chính là loại người này, trong lòng buồn bã, lại nghĩ đến sinh hoạt hai ngày mình chạy trốn sống không bằng chết này, cảm thấy nước mắt lại muốn bừng lên, nhưng hắn đem nước mắt nuốt trong bụng là bản lĩnh hàng năm hắn luyện ra, hắn đã học xong không khóc.
"Phi, đồ đê tiện sao không nói? Ngươi không phải rất cao ngạo sao, ngươi ngạo mạn, kiêu ngạo làm cô nãi nãi nhìn xem, ta xem ngươi có thể lăn lộn ra cái gì tên tuổi, tiểu tiện nhân." Vừa nói hắn lại cố ý ở trên người dẫm một chân.
"Ngươi cũng chính là loại không biết xấu hổ ở trước mặt nam tử như ta chơi uy phong, sính bá đạo, hừ, ngươi ở trước mặt người Hồ gia còn không phải cái kẻ chân mềm ôm đùi, nhưng ngươi cũng là một tiểu lâu la thấp hèn, bản lĩnh đánh rắm cũng không có, suốt ngày chỉ biết diễu võ dương oai, bắt nạt kẻ yếu." Trúc Hạ châm chọc một phen, không cấm tự giễu mình kỳ thật cũng là đồ đê tiện, không sợ đánh, không sợ mắng, tính tình quật cường ở toàn thân, đến nơi nào đều không tìm được người đối xử tốt. Nhưng hắn chính là thích như vậy, hắn không muốn sống kém một bậc, hắn không nghĩ sinh hoạt phải xem sắc mặt của người khác.
Nữ nhân bị mắng đến trên mặt lúc xanh lúc đỏ, trước mặt chúng nữ đi theo phía sau nàng ta không muốn bị mất mặt mũi, thẹn quá thành giận dùng sức bẻ cánh tay Trúc Hạ ra sau, lại dùng chân hung hăng đạp hắn ngã dưới đất: "Đồ đê tiện, cô nãi nãi cũng là người để ngươi dám nói, ngươi là người vô sỉ không biết xấu hổ, cùng đệ đệ ngươi giống nhau, cẩu nương nuôi."
Trên lưng truyền đến đau giống như xé rách, Trúc Hạ đau đến khuôn mặt tái nhợt, cắn răng không cho chính mình phát ra một chút thanh âm nào, hắn, không cần yếu thế trước bọn người này, cho dù là chết, hắn cũng là một người có tôn nghiêm.
Vạn Cẩn Phàm nhìn sách bị dẫm đạp đầy đất, đôi tay nắm thành quyền, đôi môi gắt gao mím chặt lại. Sau khi nam tử lôi thôi kia trèo tường vào đã làm hỏng mấy quyển bản đơn lẻ, tiện đà lại chạy vào một đám nữ nhân điên, mà đám nữ nhân này chẳng những ngôn ngữ thô lỗ, giống dã nhân không giáo dưỡng, còn không kiêng nể gì hủy hoại mình khổ tâm giữ gìn, thu gom được thư tịch nhiều năm qua, thật là tội không thể tha thứ.
Thành An Liễu sờ sờ cằm, nhìn sắc mặt Vạn Cẩn Phàm đen mặt không biết suy nghĩ gì, khóe miệng nhếch lên một tia cười, không biết dưới loại tình huống này nha đầu này sẽ làm ra phản ứng gì?
Vạn Cẩn Phàm như là đã biết tâm tư của nàng, trên mặt mang theo âm hàn chi khí, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, có một cổ tự thành khí phách.
Thành An Liễu chợt hiểu được nàng ý tứ, bĩu môi, thầm nghĩ làm nô tài thật là mệnh khổ, thôi được, chủ tử nói cái gì chính là cái đó đi. Thành An Liễu đi đến trước mặt nữ nhân đang ở dương dương tự đắc kia, khách khí nói: "Các ngươi có cái gì tư nhân ân oán mời đi ra ngoài giải quyết, nơi này là nhà dân, không phải là địa phương gây chuyện." Nàng vừa tới địa phương này, cũng không nghĩ bởi vì việc nhỏ này đó thành nổi danh một phương. Lại nói vị chủ tử mới này là người đạm mạc, thích yên tĩnh, vẫn là không làm ra hành động kinh người gì đi.