Chương 7: Đao Đồ
Khảo hạch của Kiếm Đỉnh môn rất đơn giản, chỉ cần theo sơn đạo lên tới đỉnh núi trong một khoảng thời gian là đạt. Mặc dù nghe thì đơn giản như vậy nhưng ngọn núi cao mấy ngàn thước, con đường lên núi lại gập ghềnh nên mấy ngàn người bình thường có thể lên tới đỉnh núi trong thời gian đó được bao nhiêu người? Cho dù là người trưởng thành cũng là chuyện rất khó chứ đừng nói là mấy đứa trẻ chưa tới mười hai tuổi.
Trong lòng Lôi Cương tràn ngập sự quyết tâm, từ từ đi theo con đường núi gập ghềnh. Có nhiều thiếu niên hăng hái chạy thật nhanh. Còn Lôi Cương thì chỉ đi từng bước một. Hắn hiểu rằng bây giờ mới chỉ là thời điểm đầu, nếu ngay bây giờ đã hao phí thể lực thì không thể tới được đỉnh núi. Lôi Cương nhìn xung quanh thì thấy cũng có một số thiếu niên không chạy như điên mà bước từng bước một.
Có một điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc đó là bên cạnh gã có một thiếu niên mặt bộ áo bố màu trắng, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh. Ở y có một điều khiến cho Lôi Cương phải chú ý đó là từ người thiếu niên khiến cho hắn có cảm giác mát mẻ. Càng đi gần gã, hắn càng cảm thấy rõ điều đó.
Gã thiếu niên đó như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương liền bình thản nhìn hắn. Khi thấy những vết thương trên da thịt của hắn, ánh mắt của thiếu niên có chút kinh ngạc rồi lập tức mỉm cười, gật đầu.
Lôi Cương nhếch miệng cười nói:
- Ta tên là Lôi Cương, năm nay mười một tuổi rưỡi. Còn ngươi thì sao?
Làn da ngăm đen cùng với hàm răng trắng như tuyết của Lôi Cương khiến cho người ta có cảm giác mộc mạc chất phác.
- Ta tên là Đao Đồ, mười một tuổi.
Thiếu niên cười ấm áp. Nụ cười của y giống như vầng thái dương khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.
Lôi Cương sửng sốt, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, ngơ ngẩn nhìn nụ cười ôn hòa của thiếu niên. Dường như hắn cảm thấy kinh ngạc khi cái tên và con người hoàn toàn khác với nhau.
Thiến niên Đao Đồ thấy sắc mặt Lôi Cương liền mỉm cười chế giễu rồi tiếp tục bước đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyenHD chấm cơm.
Lôi Cương nhìn theo bóng lưng của Đao Đồ. Lúc này, không ngờ cái bóng lưng đó lại khiến cho hắn có cảm giác cô độc. Lôi Cương nghĩ tới một năm dưới thác nước của mình mà trong lòng hơi đau xót, thậm chí có phần áy náy mà bước nhanh hơn, đuổi theo Đao Đồ. Nét mặt hắn có vẻ xin lỗi, nói với Đao Đồ:
- Xin lỗi! Nghe tên của ngươi ta cảm thấy có chút kinh ngạc chứ không có ý gì khác.
Thiếu niên Đao Đồ quay sang nhìn Lôi Cương, khuôn mặt hơi mỉm cười mà gật đầu với hắn. Nhưng gã vẫn không nói gì mà tiếp tục bước đi. Lôi Cương ngẩn người. Hắn có cảm giác rõ ràng, nụ cười của Đao Đồ không còn sự hồn nhiên như trước nữa. Hắn đành thở dài trong lòng mà bám theo Đao Đồ.
Mãi cho tới hoàng hôn, Đao Đồ cũng không nói một câu. Cho dù Lôi Cương có nói thế nào thì Đao Đồ cũng chỉ gật đầu. Lôi Cương nhận thấy Đao Đồ có chút lạnh lùng thì cũng không nói nữa. Bầu không khí giữa hai người có chút đọng lại.
Mặc dù hai người Đao Đồ và Lôi Cương đi trên đường núi gập ghềnh cả một buổi chiều nhưng hơi thở của cả hai cũng chỉ tăng lên thêm một chút. Trán Đao Đồ hơi lấm tấm mồ hôi, còn hơi thở của Lôi Cương cũng nhanh hơn một chút. Ngồi xếp bằng dưới thác nước một năm khiến cho thể chất của Lôi Cương đã vượt qua những người cùng trang lứa nhiều lắm.
Hai bên con đường hẹp lên núi đã có nhiều thiếu niên ngồi xuống thở hổn hển, người đầy mồ hôi. Trong số đó có cả những người lúc vừa mới bắt đầu đã chạy lên núi.
Lôi Cương và Đao Đồ không hề dừng lại nghỉ ngơi mà vẫn từ từ đi lên núi. Điều này khiến cho đám thiếu niên kiệt sức cảm thấy ghen tỵ và hận bản thân vì sự manh động lúc đầu.
Tới gần chạng vạng, Đao Đồ cảm thấy hơi mệt liền ngồi xuống gốc một cây đại thụ ven đường. Lôi Cương cũng hơi chần chừ rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Đao Đồ. Hắn cảm thấy hơi thất vọng khi thấy sau khi ngồi xuống, Đao Đồ liền nhắm mắt lại, hồi phục thể lực.
Trong lúc nhất thời không có chuyện gì, Lôi Cương nhìn lên cao. Không thấy đỉnh núi trong mắt, hắn biết đường vẫn còn rất xa. Mà phía trước lác đác có tiếng nói chuyện. Lôi Cương than thầm trong lòng. Xem ra những người có thể lực tốt vẫn còn rất nhiều.
Vầng thái dương từ từ hạ xuống chân trời khiến cho màn đêm bắt đầu xâm chiếm không trung. Trên trời cao dần xuất hiện những vì sao cùng với ánh trăng sáng. Nhìn bầu trời đầy sao, Lôi Cương cảm thấy buồn bã. Cho dù thế nào, hắn cũng quyết tâm phải ở lại Kiếm Đỉnh môn chờ đại ca tới tìm. Lôi Cương thầm quyết định như vậy.
Từ từ, Lôi Cương chìm vào trong giấc mộng. Trong mơ, hắn thấy mình thành công vào được Kiếm Đỉnh môn, trở thành đệ tử chính thức. Không lâu sau đó, ca ca liền cưỡi trên đám mây nhiều màu tới tìm hắn...
Lôi Cương không biết rằng sau khi hắn chìm vào trong giấc ngủ, Đao Đồ chợt mở mắt nhìn hắn. Đôi môi gã hơi nhếch lên mỉm cười. Trong mắt gã lóe lên một tia sáng rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao sau đó lại nhắm mắt.
Trong đêm tối, phần lớn thiếu niên đều ngủ say. Đi từ trưa đến giờ khiến cho toàn thân họ cảm thấy rã rời.
Trong đêm tối yên tĩnh, chỉ nghe thấy những tiếng thở đều đều. Có mấy bóng đen từ trên đỉnh núi ngự kiếm bay xuống theo sơn đạo, đánh giá những thiếu niên đang ngủ say. Khi thì lắc đầu, khi thì ánh mắt trở nên sáng ngời.
Có một bóng đen bay tới bên Lôi Cương và Đao Đồ. Bóng đen đó nhìn chằm chằm Đao Đồ đang ngồi xếp bằng mà hai mắt sáng lên. Còn đối với Lôi Cương thì y chỉ hơi liếc mắt một cái rồi thôi. Lúc này, dường như bóng đen đã đạt được mục đích liền ngự kiếm bay về phía chân trời rồi biến mất.
Khi màn đêm yên tĩnh dần có chút ánh sáng, nhiều thiếu niên sau khi hồi phục sức khỏe, ăn chút lương khô rồi tiếp tục bước đi.
Sau khi Lôi Cương tỉnh lại, không trung đã vào lúc sáng sớm. Đao Đồ cũng đã tỉnh lại, ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì. Thấy Lôi Cương tỉnh lại, Đao Đồ nhìn Lôi Cương mỉm cười một cách ôn hòa.
Lôi Cương hơi gật đầu xin lỗi rồi lấy trong bọc trên lưng mình ra hai cái bánh nướng sau đó đưa cho Đao Đồ một cái. Đao Đồ cầm lấy, hơi cảm kích, gật gật đầu rồi gặm từ từ.
Sau khi no bụng, cả hai lại tiếp tục lên núi. Phía sau, có nhiều thiếu niên bám theo. Lần này, đám thiếu niên cũng không chạy như điên giống như chiều hôm qua mà đi từng bước một. Rõ ràng là họ đã nhận được một bài học.
Sáng sớm mùa hè thời tiết mát mẻ khiến cho con người ta cảm thấy sảng khoái nên bước chân của hai người cũng nhanh hơn một chút.
- Sao trên người ngươi lại có những vết thương đó?
Đi được một lúc lâu, Đao Đồ lên tiếng hỏi. Hiển nhiên hành động vừa rồi của Lôi Cương khiến cho Đao Đồ có chút hảo cảm.
Lôi Cương nhìn Đao Đồ, ánh mắt hơi trùng xuống. Nhưng ngay lập tức một tia sáng lóe lên trong mắt, hắn có chút ngượng ngùng, nói:
- Không muốn nhắc đến.
Đao Đồ quay đầu một cách bình thản. Nhưng một chút trầm tư sau đó làm mất đi sự bình thản của hắn.
Vầng thái dương từ từ lên cao khiến cho nhiệt độ cũng tăng lên. Tới gần buổi trưa, Đao Đồ mỏi mệt. Gương mặt gã hơi ửng hồng. Còn trán Lôi Cương cũng đầy mồ hôi, hơi thở có chút hổn hển. Tuy nhiên gương mặt lại không hề có biểu hiện mỏi mệt. Lôi Cương nhìn về phía trước rồi nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp.
Đao Đồ nhìn Lôi Cương trong mắt có sự cảm kích. Y gật đầu rồi đi tới dưới một gốc đại thụ.
Mà dưới gốc đại thụ, có một gã thiếu niên đầm đìa mồ hôi ngồi sẵn. Thấy Lôi Cương và Đao Đồ đi tới, ánh mắt y có chút địch ý.
Đao Đồ đi tới dưới tán cây, kinh ngạc nhìn gã thiếu niên rồi ngồi xuống. Lôi Cương cũng ngồi xuống theo. Ngay lập tức, hắn lấy hai cái lương khô đưa cho Đao Đồ một cái rồi gặm từ từ.
Gã thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng kia nhìn về phía trước. Cảm nhận Lôi Cương và Đao Đồ đang ăn, y nuốt một ngụm nước bọt, bụng sôi lên ùng ục. Khuôn mặt lạnh lùng của y có chút xấu hổ.
Lôi Cương nhìn thiếu niên lạnh lùng rồi lấy trong bọc ra một cái lương khô đưa cho y, nói:
- Đói bụng à?
Nào ngờ, thiếu niên lạnh lùng không nhận lòng tốt của Lôi Cương mà hừ lạnh rồi đứng dậy, đi về phía trước. Lôi Cương hơi sững sờ cất lương khô vào trong bọc. Sau khi ăn xong, đôi môi của Đao Đồ trắng bệch, hiển nhiên là khát nước, nhưng gã cũng không nói. Lôi Cương mỉm cười, lấy trong bọc ra một cái hồ lô đưa cho gã.
Đao Đồ cảm kích gật đầu cầm lấy hồ lô uống một ngụm nước nhỏ. Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục đứng lên...
Sau khi ăn xong, Đao Đồ hồi phục lại rất nhiều sức nhưng cũng không tăng tốc. Cả hai chưa đi được bao lâu thì thấy ở phái trước, gã thiếu niên lạnh lùng đang nướng một con thỏ hoang. Mùi thơm của nó tỏa ra khắp nơi. Thấy Lôi Cương và Đao Đồ, thiếu niên lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào con thỏ.
Khi Lôi Cương và Đao Đồ đi qua gã thiếu niên, cả hai cùng quay sang nhìn con thỏ nướng. Ngửi mùi thịt thỏ, cả hai cùng nuốt nướng miếng. Hai ngày nay, cả hai người chỉ ăn bánh nướng và lương khô. Bây giờ nhìn thấy thịt nướng trước mắt làm sao mà không thèm? Nhưng cả hai vẫn không dừng lại, tiếp tục đi tiếp.
Gã thiếu niên lạnh lùng, liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Hai ngày trôi qua, hôm nay là ngày thứ ba trong thời hạn năm ngày. Lôi Cương và Đao Đồ đã lên được hai phần ba ngọn núi. Con đường lên núi lúc này cũng hoàn toàn mù mịt, mây mù bao phủ toàn bộ.
Đao Đồ thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là không quen với việc hô hấp trên cao. Còn Lôi Cương thì tốt hơn một chút. Có thể cố gắng đến đây cũng không còn mấy người. Có người do kiệt sức, có người hết lương khô đành phải xuống núi. Còn muốn lên tới đỉnh núi nếu không có sức lực thì không thể được.
- Phù phù...
Hơi thở của Đao Đồ càng lúc càng hổn hển, bước chần càng ngày càng chậm. Gương mặt y tái xanh nhưng vẫn cắn răng cố gắng.
- Đao Đồ! Ngươi không sao chứ? Chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi.
Lôi Cương thấy thân mình Đao Đồ run rẩy liền lo lắng hỏi. Mấy ngày nay, cả hai người rất ăn ý với nhau.
- Không sao... Thời gian không còn nhiều lắm.
Đao Đồ cắn răng nói, tiếp tục bước đi. Lôi Cương nhanh nhẹn ôm lấy Đao Đồ, ánh mắt lo lắng tới dưới một cây đại thụ. Sau khi đặt Đao Đồ xuống, Lôi Cương luống cuống lấy trên người xuống một tấm vải rồi dùng chút nước còn sót lại trong hồ lô mà đặt lên trán Đao Đồ.
Lúc này, trên sơn đạo liên tục có mấy thiếu niên cũng mỏi mệt đi lên. Bọn họ chỉ liếc mắt nhìn Lôi Cương và Đao Đồ nhưng không dừng lại mà vẫn đi về phía trước.
Lôi Cương nhìn mấy thiếu niên đó mà khe khẽ thở dài.
Lúc này, gã thiếu niên lạnh lùng cũng chậm rãi đi tới. Thấy Lôi Cương và Đao Đồ, ánh mắt y trần tư rồi chậm rãi nói:
- Gã bị ảnh hưởng bởi núi cao.
Nói xong lại tiếp tục đi. Nhưng cảm nhận ánh mắt khác thường của Lôi Cương, thiếu niên liền dừng lại, nói:
- Gã cần được điều trị. Hoặc là xuống núi. bằng không thì không thể sống quá hai ngày. Mà cho dù xuống núi trong vòng hai ngày thì cũng không thể được. Bây giờ chỉ có một cách đó là nhanh chóng lên tới đỉnh núi, tìm các vị đạo trưởng giúp đỡ. Nhưng sơn đạo còn dài, ngươi cõng gã thì không thể tới đúng thời hạn. Không bằng vất bỏ gã.
Lôi Cương cảm kích nhìn gã thiếu niên. Tuy rằng y cũng không giúp đỡ nhưng so với mấy người kia còn tốt hơn nhiều. Lôi Cương cúi đầu nhìn Đao Đồ ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hết sức kiên quyết. Hắn cõng Đao Đồ lên lưng mà chạy đi.
Lôi Cương nhanh chóng vượt qua gã thiếu niên lạnh lùng. Khi ngang qua, hắn gật đầu với y một cái rồi tiếp tục chạy.
Gã thiếu niên lạnh lùng ngơ ngác nhìn Lôi Cương đang cõng Đao Đồ chạy như điên, ánh mắt có chú gì đó khó hiểu. Rồi ngay lập tức, y lắc đầu, tiếp tục đi tiếp.
Tốc độ của Lôi Cương rất nhanh. Tuy rằng cõng Đao Đồ trên lưng nhưng vẫn nhanh chóng vượt qua mấy người kia. Thấy Lôi Cương cõng Đao Đồ chạy như điên, mấy gã thiếu niên cười nhạo rồi chẳng thèm để ý, tiếp tục bước.
Tới gần hoàng hôn, Lôi Cương mới có cảm giác không thể chịu nổi nữa. Hắn liền nhẹ nhàng đặt Đao Đồ xuống rồi ngồi xuống bên cạnh, tĩnh tâm ngưng thần, hồi phục lại thể lực. Sau nửa canh giờ, Lôi Cương lại mở mắt, nét mỏi mệt trên mặt đã mất rất nhiều. Hắn tiếp tục cõng Đao Đồ trên lưng mà chạy như điên.
Sâu trong Kiếm Đỉnh môn, một lão nhân áo trắng chợt mở hai mắt nhìn về phía Kiếm Đỉnh phong. Ánh mắt lão có chút gì đó khó hiểu.
Mà trên đỉnh của Kiếm Đỉnh phong, một gã trung niên mặc áo đen nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt gã cũng hơi trầm tư.
Lôi Cương cứ lặp đi lặp lại quá trình hết chạy rồi nghỉ ngơi rồi lại chạy. Khi đêm xuống, Lôi Cương mới nhận ra thân thể mình hoàn toàn mỏi mệt. Nhìn lêи đỉиɦ núi, ánh mắt gã có chút lo âu. Sau khi an bài cho Đao Đồ xong, Lôi Cương liền chìm vào ngủ say.
Không lâu sau khi Lôi Cương ngủ say, một bóng đen từ trên đỉnh núi bay xuống tới trước mặt Đao Đồ. Trong mắt y lóe lên một tia sáng rồi lấy từ trong người ra một viên đan dược to bằng ngón út rồi cho vào miệng gã. Sau đó, y nhìn Lôi Cương thở dài rồi biến mất.