Chương 4

– Công ty bỗng nhiên có việc đột xuất. Bây giờ anh phải đến đó, em ở nhà nghỉ ngơi trước đi.

Tiểu Mỹ bất ngờ trước câu nói của Đình Triết. Từ xưa đến nay, cô chưa thấy anh để công việc ảnh hưởng đến những chuyện trong nhà, càng không thấy anh hấp tấp như vậy. Trong lòng Tiểu Mỹ đương nhiên không muốn anh rời đi. Bàn tay nhỏ vươn ra nắm lấy tay anh gắng giữ lại.

– Đêm muộn rồi, chú không ở nhà với em được sao?

– Tiểu Mỹ, công việc này rất…

– Vâng, chú đi đi. Tại em hơi ích kỷ nên mới làm vậy.

Không để Đình Triết nói dứt câu, Tiểu Mỹ lập tức buông tay. Dù có hơi vội vàng nhưng dẫu sao đây cũng là đêm đầu tiên của hai người, cô muốn có anh bên cạnh. Bản thân Tiểu Mỹ bỗng chốc trở nên ích kỷ đáng tiếc lại khiến Đình Triết rơi vào tình thế khó xử.

Tuy trong lòng không vui nhưng không thể làm gì khác. Tiểu Mỹ nở một nụ cười gượng gạo, ngữ điệu như đang thể hiện mình ổn.

– Chú có việc thì đi đi nếu chậm trễ sẽ muộn giờ.

– Tôi xin lỗi!

Đình Triết chỉ có thể nói ra chữ đó rồi với tay lấy chiếc áo vest bên cạnh nhanh chóng rời đi.

Tiểu Mỹ nhìn theo bóng anh khuất dần cho đến khi cánh cửa gỗ kia hoàn toàn đóng lại mới dám bộc lộ cảm xúc. Tiếng thở dài khẽ vang lên, Tiểu Mỹ khó khăn thu mình ngồi ôm gối ở một góc giường. Sau cuộc hoan ái, cơ thể cô chỗ nào cũng đau nhức khó mà di chuyển nhưng sự đau đớn ấy không thể lấp đầu cảm giác trống trải đang hình thành.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một cô gái nhỏ ngồi chờ đợi và tự trấn an bản thân bằng những lời an ủi vô nghĩa.

Rời khỏi Phong gia, Đình Triết lập tức lái xe đến bệnh viện ngay trong đêm. Đáng lẽ anh không nên quên một cuộc hẹn quan trọng như vậy, đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên về nhà.

Mất khoảng 20 phút đi đường, chiếc xe mang hiệu BMW dừng trong căn hầm của bệnh viện. Giống như một thói quen đã có từ trước, Đình Triết cứ như vậy mà đi lên căn phòng sáng nay tới.

Đứng trước cửa phòng, Đình Triết chậm rãi vặn tay nắm cửa. Bên lề rỉ sắt vang lên âm thanh phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Trên giường bệnh, Hân Nghiên ngồi tựa lưng vào tường, nước biển vẫn đang truyền xuống tay. Ánh mắt mong đợi đang ngắm nhìn khung cảnh phía xa, bên tai truyền đến tiếng bước chân liền ngừng lại mà quay sang bên cạnh.

– Đình Triết!

Hân Nghiên vừa dứt câu đã nhoài người về phía trước định ôm lấy anh nhưng lập tức bị từ chối. Cảm giác hụt hẫng khi vòng tay bỗng trở nên lạnh lẽo vì thiếu vắng hơi ấm của người đối diện khiến Hân Nghiên không hài lòng. Dù vậy nhưng ngoài mặt, Hân Nghiên vẫn mỉm cười, nói.

– Cuối cùng anh cũng đến rồi. Em còn tưởng anh lỡ hẹn chứ?

Đình Triết kéo chiếc ghế ra xa giường bệnh một đoạn như muốn giữ khoảng cách với Hân Nghiên. Ngồi xuống đối diện, anh đáp.

– Xin lỗi, tại có nhiều việc nên anh nhất thời quên lời hứa với em. Em thấy trong người thế nào? Có tiến triển gì tốt hơn không?

– Anh nghĩ người bị bệnh tim sẽ có tiến triển gì tốt chứ? Họ chỉ còn cách đợi phẫu thuật hoặc… chết thôi.

Sắc mặt Hân Nghiên dần thay đổi, sâu trong đôi mắt hiện lên nét buồn bã cùng sự tuyệt vọng.

Ngày Đình Triết nhận nuôi Tiểu Mỹ cũng là ngày Hân Nghiên đột ngột biến mất không một lời báo trước. Trong khoảng thời gian ba năm, anh đã cho người đi tìm tung tích nhưng mọi thông tin liên quan đến Hân Nghiên như không tồn tại. Cứ vậy mà suốt bao năm qua, người con gái tên Đường Hân Nghiên dần biến mất trong cuộc sống của anh.

Ngỡ rằng sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng số phận trớ trêu một lần nữa khiến hai người tìm thấy nhau. Mới đây thôi, Đình Triết hay tin Hân Nghiên đã về nước, có điều cô ta về nước để điều trị bệnh tim.

Trong cuộc nói chuyện sáng nay, Đình Triết mới biết năm đó Hân Nghiên đột ngột rời xa anh vì sang nước ngoài chữa bệnh. Nhưng sau một khoảng thời gian dài trên đất khách quê người vẫn không tìm được trái tim thích hợp để cấy ghép nên cô ta mới về nước. Và cũng bởi lý do này nên hai người mới gặp lại nhau.

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy họ khiến bầu không khí bỗng chỗ trở nên căng thẳng. Hân Nghiên lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Đình Triết, quan sát người đàn ông đã từng là một phần trong thanh xuân. Sáng nay vì mải giãi bày những năm tháng trống vắng nên Hân Nghiên không có thời gian để nhìn nhận lại mọi việc. Bây giờ đối diện với anh trong khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út ở bàn tay trái của anh.

Chỉ bằng một cái thoáng qua, Hân Nghiên đã đoán được chiếc nhẫn đó có ý nghĩa gì. Tuy sự thật phũ phàng nhưng trái tim vẫn nhất quyết tự lừa dối bản thân. Giả vờ như không biết, Hân Nghiên lên tiếng hỏi.



– Chiếc nhẫn trên tay… anh đã kết hôn rồi sao?

Đình Triết nhìn xuống tay mình, chiếc nhẫn kết hôn bỗng loé lên một tia sáng nhỏ. Anh không vội vàng tháo ra hay tìm cách phủ nhận mà gật đầu.

– Phải! Anh kết hôn rồi.

Một câu khẳng định đơn thuần nhẹ nhàng đến nhói lòng. Cảm giác hụt hẫng chi phối toàn bộ tâm trí Hân Nghiên bởi đây không phải câu trả lời cô ta mong muốn được nghe. Trên gương mặt biến sắc ấy xuất hiện một nụ cười giả tạo cùng giọng nói dịu dàng đến lạ.

– Hai người kết hôn lâu chưa?

– Khoảng vài tuần trước.

– Nếu em về nước sớm hơn thì mọi chuyện đã khác đúng không anh?

Đình Triết im lặng không đáp, anh không đồng tình cũng không phản đối.

Cuộc hôn nhân của Đình Triết vừa mới diễn ra được vài tuần. Hân Nghiên nghĩ nếu về nước sớm hơn dự tính thì lẽ có đã ngăn cản không để đám cưới diễn ra. Nhưng cuối cùng, vẫn là cô ta muộn một bước.

Để bầu không khí trong phòng không quá ảm đạm, Hân Nghiên vẫn tiếp tục mở lời khơi chuyện.

– Em có biết cô ấy không?

Đình Triết đưa mắt nhìn Hân Nghiên rồi lặng lẽ lắc đầu. Tiểu Mỹ chuyển đến Phong gia sống ngay sau khi Hân Nghiên chuyển đi nên chuyện hai người quen biết nhau là không thể. Hơn nữa, Đình Triết cũng không muốn hai người họ gặp nhau bởi anh sợ sẽ xảy ra chuyện.

Thay vì cứ mãi xoáy sâu vào cuộc hôn nhân của mình, Đình Triết vội chuyển chủ đề.

– Bác sĩ nói tình trạng của em thế nào?

– Cũng không khả quan lắm. Hiện tại em vẫn đang tìm người hiến tim nhưng chưa tìm được trái tim tương thích.

Đình Triết gật đầu hiểu ý. Việc tìm ra người hiến tim đã khó chứ đừng nói đến là trái tim thích hợp. Bao nhiêu năm qua, Hân Nghiên ở nước ngoài để chữa trị nhưng rồi kết quả vẫn là con số không. Bây giờ về nước, chắc gì đã khả quan hơn.

Đột nhiên, bàn tay Đình Triết cảm nhận được sự ấm áp truyền đến. Anh vội nhìn lại thì thấy Hân Nghiên đang nắm tay mình. Còn chưa kịp dứt tay ra, Hân Nghiên đã lên tiếng.

– Em xin lỗi!

– Về chuyện bỏ đi sao?

– Vâng! Đáng lẽ em phải nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng em sợ anh không chấp nhận sự thật nên mới…

Hân Nghiên còn chưa nói dứt câu, Đình Triết liền gỡ tay cô ta ra khỏi tay mình. Anh không hề thể hiện sự tức giận hay oán trách Hân Nghiên về chuyện năm xưa. Tuy rằng thời điểm Hân Nghiên rời đi, đã có một khoảng thời gian Đình Triết rơi vào hoảng loạn. Nhưng mọi thứ đã kết thúc trong quá khứ, bây giờ nhắc lại cũng không thay đổi được. Hơn nữa, hiện tại anh là người đã có gia đình. Hân Nghiên nói những lời này chỉ khiến anh thêm khó xử.

– Đình Triết!

Giọng nói của Hân Nghiên vang lên bên tai khiến Đình Triết giật mình. Thu lại ánh mắt lơ đễnh, Đình Triết quay sang nhìn Hân Nghiên. Bằng một ngữ điệu vô cùng tự tin, khẳng định.

– Chuyện của em, anh sẽ giúp.

– Giúp? Ý anh nói là chuyện gì?

– Bệnh tim của em, em sẽ có người hiến tim thích hợp trong thời gian ngắn. Anh hứa đấy!

Hân Nghiên có hơi bất ngờ vì những lời Đình Triết nói. Mục đích ban đầu để cô ta về nước, ngoài việc chữa trị còn muốn ở bên cạnh anh. Tuy rằng Hân Nghiên chưa một lần mở miệng mong cầu sự giúp đỡ từ Đình Triết, nhưng việc anh chủ động giúp đỡ phải chăng mối quan hệ này đang có dấu hiệu tốt?



Trong lòng Hân Nghiên vui như mở hội, bản thân cô ta đang tự cho rằng tình cảm trước đây của hai người có thể thay đổi. Dù vậy những suy nghĩ ấy, Hân Nghiên không thể nói ra thành lời. Hân Nghiên nhìn Đình Triết khẽ nghiêng đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.

– Cảm ơn anh!

Đình Triết không nói chỉ gật đầu một cái rồi đứng dậy. Ngay khi nhìn thấy bóng lưng to lớn của anh, Hân Nghiên vội lên tiếng.

– Đình Triết! Anh có cảm thấy việc em quay về trở thành khánh nặng của anh khôn?

– Em đừng suy nghĩ lung tung. Nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ giúp anh tìm người hiến tim.

Dứt lời, Đình Triết nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh mà không để Hân Nghiên nói thêm lời nào.

Cánh cửa đóng lại vang lên một âm thanh khá lớn. Hân Nghiên không hề cảm thấy hụt hẫng khi Đình Triết rời đi, ngược lại cô ta còn vô cùng mừng rỡ. Khoé mỗi khẽ cong lên nở một nụ cười đầy thoả mãn.

Sáng hôm sau.

Như thường lệ, trước khi đến thư viện Tiểu Mỹ ghé qua công ty thăm Đình Triết một lúc. Đêm qua, Đình Triết đột ngột rời khỏi nhà vì công chuyện. Tiểu Mỹ cứ nghĩ anh sẽ về sớm nhưng đến khi thức dậy chỉ thấy bản thân nằm một mình trong căn phòng vắng. Cô hiểu dạo này công ty có thêm nhiều dự án mới, hơn nữa một số công việc phải tạm hoãn do đám cưới của hai người mấy tuần trước nên Đình Triết phải làm việc bù.

Chiếc xe dừng lại trước cổng công ty, Tiểu Mỹ nhanh chân chạy vào bên trong. Thang máy hiển thị số tầng muốn đến, không mất đến mấy phút từ bảng điều khiển vang lên một tiếng “ting”.

Tiểu Mỹ bước ra ngoài, đi dọc dãy hành lang ở tầng cao nhất đến văn phòng. Đứng trước cửa, không một dấu hiệu báo trước, cô cứ vậy mà đi vào trong.

Nhìn Đình Triết đang chăm chú với sấp tài liệu trên bàn, Tiểu Mỹ chậm rãi tiến tới bên cạnh.

– Chú!

Nghe tiếng gọi, Đình Triết dừng lại hành động đang làm. Quay sang thấy Tiểu Mỹ đang đứng kế bên, Đình Triết mỉm cười kéo cô lại gần rồi để cô ngồi vào lòng mình. Bàn tay xoa nhẹ lên gò má ửng hồng, hỏi.

– Sao lại đến đây?

– Em đến thăm chú. Chú không thích em đến hả?

– Không phải, ngày thường phải năn nỉ mãi em mới đến công ty với tôi. Hôm nay tự động đến khiến tôi bất ngờ.

– Em… cũng chỉ vì nghĩ đến chú thôi mà. Cả đêm hôm qua chú không về, em lo cho chú nên mới tới đây.

Đình Triết cười cho qua chuyện, anh không muốn nhắc đến đêm qua mất công phải giải thích nhiều thứ dù biết bản thân có lỗi. Gục đầu vào hõm cổ cô, tận hưởng mùi hương ngọt ngào toả ra từ cơ thể. Bàn tay Đình Triết xoa nhẹ lên đùi Tiểu Mỹ, ân cần hỏi han.

– Chỗ đó… còn đau không?

– Dạ?

Tiểu Mỹ có phần hoảng loạn bởi câu hỏi của Đình Triết. Có lẽ vì cô sợ anh sẽ lặp lại chuyện đêm qua nên ngập ngừng mãi mới trả lời.

– Một… một chút ạ!

– Để tôi bôi thuốc cho em.

– Không cần đâu, cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Qua một đêm nó cũng đỡ nhiều rồi.

Đình Triết ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mỹ nhưng tuyệt nhiên không điều gì. Khoảng không tĩnh lặng dần bao trùm lấy hai người, ngay cả Tiểu Mỹ cũng cảm thấy hành động của Đình Triết rất lạ, khác hẳn với mọi ngày. Giống như thể anh đang nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc với những suy tính không thể đoán ra được.

– Sao chú..

– Tiểu Mỹ, chúng ta đến bệnh viện khám sức khỏe!