Ma Vương không nói dối, Cô Đình thực sự không cảm thấy đau đớn chút nào cả.
Mọi thứ xung quanh đều bị phủ bóng tối, chỉ còn chút hơi ấm vẫn còn tồn tại trên da.
Tìm mình? Tại sao tìm mình nhỉ? Ở thế giới tiếp theo liệu mình có gặp lại hắn không?
Cô Đình mơ màng chụp lấy bóng tối, cái ôm mạnh mẽ vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại mình y lơ lửng trong không gian yên tĩnh.
Chưa kịp bình tĩnh bao lâu, bóng tối đã tản ra, lộ ra một thế giới khác.
Mở mắt mơ màng, Cô Đình chỉ nhìn thấy một mảng xám xịt.
Dường như là y đang nằm trên một chiếc giường.
Ngôi nhà trần trụi, cũ kỹ, màu xám xịt, có vài chỗ đã bị mốc meo, thậm chí còn có nhiều vết nứt, như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào vậy.
Cô Đình chậm rãi nhắm mắt, trong lòng vẫn còn nghĩ về câu nói vừa rồi, sau đó bị hệ thống đánh thức.
Hệ thống: [Ký chủ, ký chủ, tin tốt đây! Hệ thống chính đã tăng cường hiệu ứng ngụy trang rồi ạ!]
Cô Đình: … Hửm?
[Trong thế giới trước, hiệu ứng ngụy trang không thể hoàn toàn che giấu được dung mạo của ngài, nhưng hệ thống chính đã được nâng cấp để giải quyết vấn đề đó. Bây giờ không cần phải lo lắng nữa rồi, ngài có thể yên tâm theo cốt truyện mà không gặp trở ngại gì rồi ạ.]
Cô Đình ngồi dậy từ giường, nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi nhìn xuống, y phát hiện mình có một chiếc đuôi cá dài.
Cô Đình nhìn chăm chú vào chiếc đuôi cá vài giây, sau đó thử nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Vây đuôi xám xịt, gần như trong suốt, khẽ động.
Ngay sau đó, trong đầu vang lên giọng nói điện tử tự động phát thông tin của phó bản.
[Thế giới thứ hai đã mở ra]
[Đối tượng đóng vai: Người cá]
[Người cá thấp kém có khả năng trấn an và làm dịu tâm trạng của người khác, khi bị chọn làm vật hiến tế cho Hải Vương đang ngủ say thì bị phát hiện ra khả năng này, bị đưa đến làm công cụ trấn an cho Đại tướng Hải quốc mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Ham mê quyền lực, ích kỷ hẹp hòi, cố gắng hạ độc tình nhân thực sự của tướng quân để leo lên vị trí cao hơn nhưng bị phản tác dụng...]
Cô Đình nhìn quanh.
Đây là một căn phòng vô cùng chật hẹp, cửa phòng cũ kỹ chỉ có một ô cửa sổ nhỏ để thông với bên ngoài.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ xám xịt chỉ đủ chỗ cho một người, một cái bàn cũ kỹ đầy vết hư hỏng. Bên cạnh là một giá treo quần áo được dựng bằng vài ống dài, treo vài chiếc áo rách màu xám đen.
Giống hệt màu đuôi cá của y.
Sau khi rời giường, chỉ thấy phòng tắm nhỏ hẹp nằm ngay phía trước, chỉ đủ chỗ cho hai người và được bố trí đơn giản đến mức đáng sợ.
Cô Đình cảm thấy nơi này còn tồi tệ hơn so với tầng hầm của thế giới trước nữa.
Trên bồn rửa nhỏ có một chiếc gương nhỏ, chỉ đủ phản chiếu khuôn mặt và cổ của Cô Đình.
Như hệ thống đã nói, hiệu ứng ngụy trang quả thực có tác dụng.
Đây là một người cá có diện mạo bình thường, khuôn mặt không lớn lắm, ngũ quan cũng không quá tinh tế, chỉ có thể nói là thanh tú, không thể xếp hạng nhan sắc trong tộc người cá nổi tiếng về dung mạo xuất chúng được.
Da trắng bệch, không có chút huyết sắc, cũng không có chút sức sống nào.
Hoàn toàn không thấy được dung mạo tuyệt mỹ vốn có của Cô Đình.
Cô Đình nhìn xuống phía dưới, phần da dưới bụng mờ mờ hiện ra hình dạng vảy, tiếp nối là chiếc đuôi cá dài, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy cơ thể này không được khỏe mạnh cho lắm.
Cô Đình còn mới mẻ vẫy vẫy đuôi ở đó, đột nhiên một mùi tanh xộc lên cổ họng.
"Ưm khụ... khụ khụ!"
Cơ thể gầy gò của Cô Đình run rẩy ho khan vài tiếng, vị rỉ sắt tanh tưởi lập tức tràn ngập trong miệng.
Mấy giọt máu đỏ sẫm từ kẽ môi rơi xuống, tí tách rơi vào bồn rửa nhỏ hẹp.
L*иg ngực như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.
Cô Đình chóng mặt một lúc lâu, nhìn thấy gương mặt tái nhợt vô cùng trong gương, chỉ có đôi môi dính máu là đỏ rực.