Thiên Sứ Trưởng biết Thiên Thần đang không hài lòng, nhưng hắn không để ý.
Những người ở vị trí cao nhất đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì theo nghi thức trước đây, lúc này Thiên Sứ Trưởng phải tiến hành lễ rắc hoa cho quốc vương của quốc gia đứng đầu.
Nhưng Vân Du Anh và Hi Úc thậm chí không thấy vạt áo của đối phương, sức ép vẫn tồn tại, họ không thể ngẩng đầu lên.
Cô Đình không rõ tình huống, chỉ biết cằm mình bị Thiên Sứ Trưởng nhẹ nhàng nhưng cứng rắn nắm lấy, y khẽ gật đầu coi như đáp lại câu hỏi của hắn.
Đối phương rất đẹp, khí chất lại ôn hòa cao quý, Cô Đình không thấy khó chịu.
Thiên Sứ Trưởng khẽ mỉm cười, trên tay hiện ra một chiếc bình hoa màu xanh lam trong suốt và mờ ảo. Hắn vừa vuốt tóc Cô Đình vừa nghiêng bình hoa.
Cánh hoa hồng trắng rơi xuống từ trên đầu Cô Đình, một số lơ lửng dưới chân, một số chạm vào vai và mặt nạ của y rồi biến mất, phát ra ánh sáng lung linh.
Toàn thân Cô Đình như ngập trong sự ấm áp, đôi cánh cũng khẽ rung lên vì thoải mái, khuôn mặt tuyệt đẹp dưới lớp mặt nạ ửng hồng.
Thiên Sứ Trưởng lặng lẽ nhìn Cô Đình tắm trong lễ rắc hoa, cơ thể càng cúi xuống gần hơn.
Hắn chợt làm một điều khiến Thiên Thần phẫn nộ.
Hắn đã cúi đầu hôn lên mặt nạ của Cô Đình.
Cô Đình vẫn đắm chìm trong cảm giác thoải mái và ấm áp, không phản ứng gì với hành động này.
"Wing! Ngươi đang làm gì vậy hả!"
Cả cung điện rung chuyển mạnh, trái tim mọi người như bị đánh một cú nặng nề, màng nhĩ bị tiếng hét phẫn nộ của Thiên Thần làm cho nhức nhối.
Thiên Sứ Trưởng quay đầu lại, khuôn mặt vẫn ôn hòa, nhưng đưa ngón trỏ lên môi.
Đôi mắt bạch kim của Thiên Thần co lại, quai hàm căng thẳng thể hiện sự phẫn nộ tột độ.
Sau đó Thiên Sứ Trưởng không làm thêm hành động gì khıêυ khí©h, hắn buông tay Cô Đình rồi tiến về phía hai người trên vị trí cao nhất, tiến hành lễ rắc hoa như thường lệ.
Cô Đình tỉnh lại, vẫn cảm thấy ấm áp trong cốt tủy, y dựa vào ghế nhìn Thiên Sứ Trưởng thực hiện nghi lễ cho hai người kia.
Khi thấy Hi Úc bị những cánh hoa đỏ ánh vàng bao quanh, y không hài lòng mím môi.
Quả nhiên là màu đen, y nghĩ.
Lễ rắc hoa cho những người ở vị trí phụ và những người quỳ dưới đất do hai thiên sứ còn lại lần lượt thực hiện.
Khi bước đầu tiên của nghi lễ kết thúc, áp lực trong cung điện mới hoàn toàn tan biến.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai luồng sáng trên bục tròn.
Chỉ có hai vị quốc vương trên vị trí cao nhất có thể nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Sứ Trưởng, nhưng khuôn mặt của Thiên Thần vẫn mờ ảo. Còn những người dưới bục nếu nhìn lâu vào luồng sáng sẽ cảm thấy như bị kim châm vào mắt.
Khi thấy Thiên Thần và Thiên Sứ Trưởng, Hi Úc nở nụ cười trước và lên tiếng: "Lâu lắm rồi mới gặp Thiên Thần và Thiên Sứ Trưởng, Hi Quốc vừa nhận được một món quà quý, muốn mạn phép dâng lên Thiên Giới."
Vân Du Anh nghe vậy liếc nhìn, nhớ lại lời đối phương nói trước đó về món quà để trao đổi với Đoạ thiên sứ.
"Đưa ta xem." Thiên Thần bình thản nói.
Hi Úc giơ tay ra hiệu, người ở cửa cung điện lập tức gọi ra ngoài.
Tiếng bánh xe cọ xát trên mặt đất vọng lại từ xa, mọi người đều nhìn về phía cửa.
Rồi một chiếc l*иg lớn khó khăn lách qua cửa vào, bên trong được che bằng tấm rèm đỏ nên không nhìn thấy gì.
Chiếc l*иg từ từ được đẩy đến trước cung điện, theo tiếng hô, tấm rèm bị kéo xuống.
Mọi người ồ lên, có người hầu quỳ xuống lùi lại.
Bên trong chiếc l*иg vàng rực rỡ là một sinh vật đen nhánh.
Trông nó giống như một con sói, nhưng kích thước khổng lồ, đôi mắt dài hẹp ánh đỏ, dưới mỗi mắt có một vết khâu.
Điều đáng chú ý nhất là chiếc đuôi dài to khỏe phía sau, đầu đuôi bùng cháy ba ngọn lửa đỏ đen, và dưới chiếc cổ được bao quanh bởi một vòng lông đen, có ba đường vân dài hình tam giác ngược màu vàng.