"Ca của ta thật là may mắn, như ta thì không có may mắn để thấy Đoạ thiên sứ thất bại trong việc rửa tội rồi."
Một thiếu niên cao lớn đứng ở phía bên kia Hi Úc nói, khuôn mặt đẹp đẽ giống phụ vương và đại tỷ, cũng có những đường vân kỳ lạ, là Tam hoàng tử Hi Như Lan.
"À đúng rồi, chúng ta mau đi xem Đoạ thiên sứ nào!" Hi Úc tỏ vẻ như vừa nhớ ra điều gì đó, cười híp mắt vỗ vai Vân Du Anh: “Nhận được tin của con ta là ta không thể chờ thêm được nữa!"
"Nhưng mà ta nói này, sao các ngươi không tháo hết cánh của hắn xuống để nghiên cứu kỹ càng một chút nhỉ..."
...
Cô Đình trong phòng đã thay y phục xong, với sự giúp đỡ của Vân Lôi đã được sấy khô hoàn toàn.
Nhưng vết đỏ trên cánh tay trắng trẻo vẫn còn rõ ràng, thậm chí đã bắt đầu chuyển màu xanh tím.
Y buộc mái tóc đen dài ngang hông, để lộ hoàn toàn cái cổ trắng mảnh của mình ra.
"Người của Hi Quốc đến rồi, chắc chắn sẽ muốn gặp ngươi, đây không phải là tin tốt." Vân Lôi nhìn Đoạ thiên sứ với ánh mắt còn đọng nước nói: “Đáng ra ta đã nói giúp ngươi trốn đi rồi, bây giờ muốn trốn cũng khó."
Cô Đình quay lưng lại với Vân Lôi mặc áo khoác ngoài vào, áo trong hơi mỏng, lộ ra vòng eo gầy gò, thậm chí có thể thấy xương bướm mảnh mai rung rinh theo động tác, đường sống lưng hằn sâu rất đẹp của y.
"Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đi, ta vẫn có cách giúp ngươi." Vân Lôi chống nửa người lên giường, chống cằm nói, mắt không rời khỏi người Cô Đình.
"Cảm ơn ngươi, nhưng không cần đâu." Cô Đình quay lại nói.
Mười mấy phút trước vẫn còn là dáng vẻ đáng thương với đôi mắt đỏ hoe vì bị Vân Du Anh dọa sợ, giờ đã nhanh chóng bình tĩnh lại, đôi mắt và khuôn mặt đẹp đến cực điểm vẫn không gợn sóng.
Trong lòng Vân Lôi cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Đây là mặt nạ và khăn che mặt, đeo vào đi, lát nữa chắc sẽ phải ra ngoài rồi." Vân Lôi chỉ vào đống đồ để trên giường.
Cô Đình nhìn qua một cái, sau đó bước tới lấy mặt nạ đeo lên mặt.
Mặt nạ nửa mặt màu vàng nhạt có hình dạng giống như cánh bướm, viền quanh bởi những dải kim tuyến lấp lánh, chế tác cực kỳ tinh xảo.
Không chỉ vậy, phần mắt còn có một lớp lưới mỏng, từ ngoài nhìn vào mờ mờ ảo ảo, không thể thấy rõ đôi mắt đẹp đến động lòng người của chủ nhân.
Khăn che mặt màu trắng, che kín rất tốt, dài đến tận dưới xương đòn, như thể đã được gia công cẩn thận để không ai có thể nhìn thấy một chút dung mạo nào của người đeo.
Ngay cả đường viền hàm dưới cũng không lộ ra.
Sau khi mặc xong, Cô Đình theo Vân Lôi đi về phía đại sảnh cung điện.
Cửa đại sảnh cung điện mở rộng, hai hàng binh lính chỉnh tề đứng dọc hai bên thảm đỏ dẫn ra ngoài, còn có thể nghe thấy tiếng cười nói rộn rã từ trong cung điện vọng ra.
"Ra vào hồ tẩy rửa mà vẫn không hề hấn gì? Điều này đúng là chưa từng nghe thấy."
"Ta nói các ngươi cũng dễ mềm lòng quá rồi đấy, sao không bắt hắn lại nghiên cứu luôn đi, không có nhà nghiên cứu thì cứ nói với ta, đảm bảo giúp các ngươi tìm được người giỏi nhất."
Giọng nói của Hi Úc vang lên khắp đại sảnh rộng lớn, lọt vào tai hai người đang đi trên hành lang.
Vân Lôi cao hơn một mét bảy, đứng gần như ngang bằng với Cô Đình, hai người đi trước sau một cách lặng lẽ.
Gần đến cửa, Vân Lôi mới bước chậm lại, đi song song với Cô Đình, bóp nhẹ vai y.
"Chúng ta đến nơi rồi."
--------------------
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Vân Quốc, Cô Đình xuất hiện trước mặt mọi người với tư thế rất bình thường.
Mặc dù lần này Hi Quốc đến khá vội vàng, không gây ra sự xôn xao nhỏ như trước, nhưng lúc này trong đại sảnh rộng lớn của cung điện, một phần đáng kể người hầu và binh lính đã đứng ở hai bên cung điện và cửa ra vào, quy mô không hề nhỏ.
Cô Đình bước trên thảm đỏ, cảm nhận rõ ràng mọi ánh mắt trong cung điện đều đổ dồn về phía y.