Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

Không lỡ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quả nhiên không bỏ lỡ sự ẩn nhẫn hiện thoáng qua trên gương mặt cô ta.

【 Phụt, quả nhiên vẫn còn rất tức giận ha ha ha ha. 】

Tống Ngọc sao có khả năng không tức giận được.

Nhưng cố tình Tống Ngọc hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn quay mặt với Hoắc gia.

Tống Ngọc hít sâu một hơi, tay buông hai bên nắm chặt, mấy giây sau, hai mắt cô ta đột nhiên đỏ lên, nhìn mẹ Hoắc trực tiếp mở miệng xin lỗi: "Chị dâu, xin lỗi...... em không biết chiếc nhẫn đó là nhẫn cưới của anh chị, em không nên đeo chiếc nhẫn này trước mặt chị và anh họ......"

Diệp Lạc Dao líu lưỡi.

【 Nói chứ, đẳng cấp của tiểu thanh mai thật sự có chút cao. 】

【 Thể hiện yếu ớt như vậy, chúng ta ngược lại không dễ tìm ra lỗi của cô ta. 】

Mẹ Hoắc cũng không ngờ Tống Ngọc lại có thể co được duỗi được như vậy, có chút kinh ngạc mà nhướng mày.

Liền nghe Tống Ngọc nói tiếp: "Chị dâu, chiếc nhẫn này em chắc chắn không thể lấy được, nếu không em trả lại cho nguyên chủ được không?"

Nói rồi, Tống Ngọc liền cầm chiếc nhẫn kia định đưa cho mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc sao có thể nhận được?

Bà mỉm cười lắc đầu, đồng thời vẫn không quên đâm Tống Ngọc cái nữa: "Không cần, chẳng phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi sao? Anh họ em bình thường không có việc gì làm liền thích mua đồ trang sức cho chị, đồ trang sức trong nhà chị đã quá nhiều không có chỗ để nữa, nào cần em trả chiếc nhẫn này cho chị?"

Tống Ngọc nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cô ta vẫn đỏ mắt nói: "Nhưng chiếc nhẫn này không phải là nhẫn cưới của chị và anh họ sao?"

Mẹ Hoắc cười mà không nói.

Ba Hoắc từ bên cạnh thò qua, vòng tay qua vai mẹ Hoắc cười nói: "Hai người chúng ta đâu cần một chiếc nhẫn để chứng minh tình cảm của mình?"

Lời này của ba Hoắc nghe thì có vẻ khéo léo, nhưng thật ra là đang mỉa mai tâm tư nhỏ của Tống Ngọc.

Lời vừa dứt, nếu không phải do thời cơ chưa đến, Diệp Lạc Dao rất muốn vỗ tay!

【 Ba Hoắc quá tuyệt! Không hổ là ba Hoắc! 】

Ba Hoắc ở trong lòng hừ hừ hai tiếng, liếc nhìn Diệp Lạc Dao.

Ông vẫn chưa quên trước đó Diệp Lạc Dao còn nói ông đắm chìm trong hương ôn nhu đâu!

Tống Ngọc sắc mặt trắng bệch: "Anh họ, em không có ý này....."

"Không quản cô có ý này hay không, cô cho chúng tôi cái cảm giác chính là ý này." Ba Hoắc thật sự không muốn diễn với Tống Ngọc nữa, ông hận không thể ném Tống Ngọc ra ngoài ngay bây giờ.

"Em......" Tống Ngọc nghẹn họng, tầm mắt rơi trên mặt mẹ Hoắc, không bỏ sót một tia trào phúng trong mắt bà.

Cũng chính vào giờ khắc này, Tống Ngọc bỗng nhiên ý thức được ——

Không phải chứ?

Chẳng lẽ mọi chuyện vừa xảy ra đều không phải trùng hợp?

Kế hoạch của mình vừa hỏng lại bất ngờ biết được "sự thật" về chiếc nhẫn, Tống Ngọc vừa ghê tởm vừa tức giận.

Nhưng còn không đợi cô ta kịp suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt trong đó, mẹ Hoắc đã chạy tới an ủi cô ta.

Khi đó Tống Ngọc còn đang nghĩ, lẽ nào do mình nghĩ sai?

Mẹ Hoắc không phát hiện ra ý định của cô ta, bà thật sự quan tâm cô ta?

Sau khi tắm rửa xong, Tống Ngọc rất nhanh sắp xếp lại biểu cảm của mình.

Cô ta còn muốn ở lại Hoắc gia, một số uất sức nhỏ có thể nhịn được thì cô ta sẽ nhịn.

Cho đến khi cô ta nghe được câu nói này của ba Hoắc, một ý nghĩ có chút đáng sợ đột nhiên hiện ra trong đầu ——

Bọn họ chẳng lẽ đã sớm nhìn ra mình đang nghĩ gì?

Ý nghĩ này một khi đã bén rễ thì sẽ nhanh chóng bắt đầu nảy mầm.

Tống Ngọc quá thông minh, trong đầu xuất hiện từng chuyện từng chuyện vừa xảy ra, cô ta liền hiểu rõ.

Chiếc nhẫn trên tay mình to như vậy, Lâm Quân Di ngồi bên cạnh mình, sao chị ta có khả năng không nhìn thấy?

Không chỉ Lâm Quân Di, còn có những người có mặt khác.

Đúng rồi, khi cô ta vào nhà vệ sinh, phải chăng có người cười?

Tầm mắt của Tống Ngọc rơi trên người Diệp Lạc Dao, khớp hàm nghiến chặt.

Bọn họ đã sớm biết!

Bọn họ chẳng những nhận ra còn cố ý không nhắc mình, một hai phải chờ đến khi Tống Ngọc ăn cơm xong mới nói.

Thậm chí sau khi Tống Ngọc biết được sự thật chạy vào nhà vệ sinh, còn không quên thêm dầu vào lửa.

Cả nhà bọn họ đang cố ý!

Vậy mình còn cần tiếp tục diễn kịch bọn họ làm gì?

Tống Ngọc chợt đổ mồ hôi lạnh toàn thân: "Các người —— đã sớm biết?"

Câu cuối cùng, cô ta tựa hồ nghiến răng nghiến lợi để nói.

Mẹ Hoắc gạt cánh tay của ba Hoắc, trên mặt treo nụ cười khéo léo: "Biết cái gì?"

Tống Ngọc không còn giả vờ khóc nữa, cô ta trừng mẹ Hoắc nghiến chặt hàm răng, nói như đinh đóng cột: "Các người cố ý!"

Diệp Lạc Dao thật không nhịn được mà phụt cười.

【 Cuối cùng tiểu thanh mãi cũng nhận ra! 】

Tống Ngọc chợt ngẩng đầu, hung thần ác liệt trừng Diệp Lạc Dao: "Nhóc thối vừa rồi chính là mày ———."

Diệp Lạc Dao bị ánh mắt của cô ta mà trở tay không kịp, chân mày cũng nhíu lại.

【 Chẳng phải chỉ mắng người thôi à? Tôi cũng biết! 】

Mẹ Hoắc không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: "Tống Ngọc, cô gọi ai?"

Tống Ngọc l*иg ngực kịch liệt phập phồng, quay đầu nhìn mẹ Hoắc, cũng không gọi chị dâu nữa mà tức giận nói: "Lâm Quân Di, nếu cô đã sớm nhìn ra tâm tư của tôi, cô hà tất gì phải giả vờ cùng tôi?"

Mẹ Hoắc chợt cười: "Đúng thật, cô nói không sai, tôi đã sớm nhìn ra tâm tư của cô, không cần giả vờ với cô nữa."

Nói xong, bà nhìn ba Hoắc.

Ba Hoắc trực tiếp mở miệng nói: "Quản gia, tiễn khách đi."

"Đợi đã!" Tống Ngọc không ngờ mẹ Hoắc thật sự sẽ thừa nhận, còn trực tiếp muốn đuổi mình đi, cô ta âm thầm nghiến răng, bản thân xác thật có chút mất bình tĩnh nhưng cô ta khẳng định không thể đi như vậy được, cô ta nắm chặt tay, hít sâu một hơi mới mở miệng nói: "Tôi có thể đi, nhưng các người phải cho tôi một ít bồi thường?"

Tống Ngọc đập mạnh chiếc nhẫn trong tay lên bàn, lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người có mặt: "Hại tôi nôn trong nhà vệ sinh, chính là khoản đãi khách của Hoắc gia các người sao? Nếu không tôi sẽ đem chuyện này nói ra ngoài......"

"Này? Chẳng lẽ không phải cô đi vệ sinh để gây nôn sao?" Diệp Lạc Dao đột nhiên nói.

Nhắc tới chuyện này Tống Ngọc liền tức giận, nổi giận đùng đùng nói: "Tại sao tôi phải đi gây tôn như vậy? Đều là bởi vì các người, nếu như không phải tại các người cầm chiếc nhẫn này đi bán......."

"Cô nói lời này là không đúng rồi." Diệp Lạc Dao lắc đầu: "Mẹ Hoắc bán một chiếc nhẫn nhưng chiếc nhẫn này của cô không phải là của mẹ Hoắc nha."

Vừa dứt lời, mẹ Hoắc không khỏi cong môi.

Hoắc Cảnh và Hoắc Yến đều không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tống Ngọc nhất thời sửng sốt, tầm mắt quét qua những người trong phòng, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Mày có ý gì? Cái gì gọi là......"

Ba Hoắc lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: "Chiếc nhẫn tôi chế tạo riêng cho Quân Di cả thế giới chỉ có một, hơn nữa trên chiếc nhẫn còn khắc đánh số độc nhất, mấy chuyện này chắc cô không biết phải không?"

"Chiếc nhẫn này của cô mặc dù nhìn qua rất giống nhưng không có nửa điểm liên quan đến chiếc nhẫn kia của Quân Di."

Ba Hoắc nói xong lại nhịn không được, trực tiếp đứng dậy: "Bỏ đi, tôi cũng lười nói nhảm với cô, nhà các người vốn dĩ không phải là họ hàng của Hoắc gia tôi, tôi vốn dĩ vẫn nhớ tình chị em giữa mẹ tôi và mẹ cô, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết phải niệm tình cũ nữa. Quản gia, gọi vệ sĩ tới!"

Tống Ngọc lúc này mới hồi thần lại, cô ta nhanh chóng cầm chiếc nhẫn trên bàn trà lên, cẩn thận nhìn vào bên trong chiếc nhẫn.

Nhưng chiếc nhẫn được cô ta xoay hai vòng mà vẫn không nhìn thấy giãy số trong miệng miệng ba Hoắc.

Cả người Tống Ngọc tựa như bị sét đánh, cứng đờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Vậy cô ta vừa ở phòng vệ sinh dùng các loại móc cổ họng gây nôn là vì cái gì?

Cô ta dường như đột nhiên phản ứng lại, hốc mắt như nổ tung nhìn ba Hoắc: "Cho nên các người ở bàn ăn...... không, biết rõ mục đích của tôi từ lâu......"

"Vậy thì sao?" Ba Hoắc giọng điệu lạnh nhạt, thậm chí không thèm nhìn Tống Ngọc.

Tống Ngọc khó tin đầy mặt: "Không có khả năng, không có khả năng......"

Bọn họ không có thuật đọc tâm, sao có khả năng biết được ý định của cô ta?

Tống Ngọc lắc đầu, đồng thời càng thêm hối hận.

Là cô ta quá tham lam, sau khi kết thúc một mối tình, thứ mà cô ta muốn càng nhiều hơn.

Ba Hoắc là mục tiêu được cô ta lựa chọn cẩn thận vào nửa năm trước, cô ta rõ ràng đã về nước, chạy tới trước mặt ông, sao có thể dễ dàng thất bại trong gang tấc như vậy?

Nội tâm Tống Ngọc lúc này vô cùng hối hận.

Sớm biết...... sớm biết thế cô ta đã không tham lam như vậy rồi!

"Anh họ, anh họ! Em sai rồi...... em cầu xin anh, anh đừng......"

"Đưa cô ta đi!"

Quản gia đã dẫn vệ sĩ vào, bất chấp sự giãy giụa khóc lóc của Tống Ngọc, trực tiếp kéo người ra ngoài.

"Anh họ! Chị dâu —— Em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh chị đừng nhẫn tâm đuổi em đi....."

Diệp Lạc Dao nghe tiếng gào khóc của Tống Ngọc, lắc đầu.

【 Chuyện này sao mà không nhẫn tâm được chứ? 】

【 Rõ ràng là cô lòng dạ hiểm ác, chúng tôi chỉ đuổi cô ra khỏi nhà chúng tôi mà thôi. 】

【 Nếu như thật sự không nhẫn tâm, tại sao chúng tôi không trực tiếp tiết lộ tình huống của cô cho tình nhân cô luôn đi? 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc nghe đến đây chợt quay sang nhìn.

Cái gì?

Tống Ngọc còn có tình nhân?

Đây là chuyện gì?

Ánh mắt hóng chuyện của cả nhà đều rơi trên người Diệp Lạc Dao.

Tiếng gào khóc của Tống Ngọc đã đi xa, mọi người bỗng nhiên lại có tâm trạng ăn dưa.

Cho nên Diệp Lạc Dao có thể nói nhanh chút được không!

Diệp Lạc Dao cũng là vì vừa lướt xem bản ghi nhớ mới nhìn thấy đoạn cốt truyện bị cậu bỏ soát trước đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »